Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 427: Trảm Long khí, Bá Vương ngộ đạo (1)

Người dịch: Duy Cường
Đối với Lục Phiên, vương thất cùng quý tộc của Khổng Tước quốc cũng không mấy người nhận biết, có lẽ, có người nghe nói qua, Đại Chu xuất hiện một vị Lục thiếu chủ.
Thế nhưng, rất ít người tận mắt nhìn thấy vị tồn tại thần bí này.
Cho nên, bọn hắn nổi giận mắng chửi Lục Phiên, dựa vào nội tâm thành kính đối với Phật chủ, cùng với dũng khí do Phật chủ mang đến, thỏa thích mở miệng mắng, thỏa thích buông thả tình cảm trong nội tâm.
Thiếu niên áo trắng kia không hề phản bác, cũng không nói gì thêm.
Cực kỳ yên tĩnh nhìn xem bọn hắn.
Mọi người dồn dập mắng lấy, mắng lấy, từ từ âm thanh trở nên nhỏ dần nhỏ dần cuối cùng không còn lên tiếng.
Những thành viên của vương thất cùng quý tộc, đột nhiên không biết vì sao mà thấy lạnh thấu cả người, giống như có một ngọn núi băng đột nhiên buông xuống, mà bọn hắn thì thân đang ở trong núi, bị triệt để đông cứng.
Ánh mắt của Lục Phiên quét qua, làm cho những người này cảm thấy dường như đang có một bàn tay mạnh mẽ, bóp chặt lấy yết hầu của bọn hắn, khiến cho bọn hắn muốn phát ra tiếng cũng khó khăn.
“Ta có phải tội nhân hay không, các ngươi cũng xứng bàn luận?”
Lục Phiên thản nhiên nói.
Ngón tay của hắn gõ nhẹ trên tay vịn xe lăn, âm thanh cộc cộc vang lên, quanh quẩn giữa không trung.
Mấy người Mặc Lục Thất, Y Nguyệt sắc mặt lạnh lùng nhìn xem tất cả.
Hứa Sở siết chặt nắm đấm, trong đôi mắt tràn đầy hưng phấn cùng kính nể!
Đây chính là Lục thiếu chủ!
Thiên hạ đệ nhất tu hành giả.
“Phật nói… Ngươi sẽ mang đến tai họa khủng khiếp cho thế giới này! Thiên hạ sẽ vì ngươi mà hủy diệt!”
Khổng Tước quốc vương cực kỳ kiên cường nói.
Vị trung niên nam tử này, đầu cạo trọc, tựa như ngã phật mang tới cho hắn dũng khí vô biên, hoặc là chỉ vì bảo vệ tín ngưỡng trong nội tâm, đột ngột phát ra tiếng gào thét.
Lục Phiên một tay chống cằm, một tay khoác lên trên tay vịn xe lăn, ngón tay nhẹ nhàng vung lên.
Có ánh sáng bạc lóe lên.
Chớp mắt lại trở về.
Có âm thanh lạch cạch vang lên, vị quốc vương của Khổng Tước quốc liền quỳ trên mặt đất, đầu cúi xuống, ánh sáng trong đôi mắt trở nên tan rã.
Một luồng máu tươi từ chỗ cổ chậm rãi chảy xuống.
Trong nháy mắt, áp lực kinh khủng, bao phủ thể xác và tinh thần của toàn bộ thần dân trong vương quốc.
Tín ngưỡng trong nội tâm, nháy mắt sụp đổ.
Từng bóng người dồn dập quỳ xuống đất.
Lục Phiên có chút buồn bực ngán ngẩm nhìn tất cả mọi thứ đang diễn ra, xe lăn tự chuyển động, chậm rãi di chuyển về phía bên ngoài Khổng Tước quốc.
“Ngươi gọi là Hứa Sở, đúng không?”
“Chuyện kế tiếp, ngươi có thể xử lý hay không?”
Lục Phiên hỏi.
Ánh mắt của Hứa Sở ngưng lại, nắm đấm siết chặt, đập vào trên lồng ngực, dõng dạc nói:“Không có vấn đề!”
Lục Phiên cười cười.
Thiên Nhận Y từ từ trôi qua, khi đi ngang qua người của Hứa Sở, Lục Phiên giơ tay lên vỗ vỗ vào bụng của hắn mấy cái, sau đó, thân ảnh lập tức biến mất trong cát vùng mù mịt.
Mặc Lục Thất nhìn xem thân ảnh của Lục Phiên tan biến, hít một hơi thật sâu.
Cảm xúc của Y Nguyệt có chút phức tạp.
Nàng nắm chặt nắm đấm, kế tiếp, nàng cần phải cố gắng hơn nữa.
Ánh mắt của Đinh Cửu Đăng co rụt lại, thân thể không ngừng run rẩy.
Hắn muốn nói. . . Tất cả sai lầm đều là do hắn, hắn mới chính là tội nhân.
Nhưng mà. . .
Những thành viên vương thất cùng quý tộc này, căn bản không để ý tới hắn, vẫn không ngừng mắng nhiếc Lục Phiên.
Lục thiếu chủ là người mà bọn hắn có thể mắng?
Ánh mắt của Đinh Cửu Đăng tan rã.
Hứa Sở đi tới, hắn nhận ra Đinh Cửu Đăng, vốn dĩ còn có chút tán thưởng hắn, nhưng mà giờ phút này, đối với Đinh Cửu Đăng, Hứa Sở lại có chút thất vọng.
Mặc kệ là nguyên nhân gì.
Đinh Cửu Đăng cùng những người Hồ của Khổng Tước quốc này có dính dấp, điều này, để cho hắn rất khó chịu.
“Mặc kệ là nguyên nhân gì… Cùng dị tộc có liên quan, chính là sỉ nhục của Tây Lương ta.”
Hứa Sở nói, hắn giơ tay lên, chỉ về phía những người của Khổng Tước quốc ở đằng xa, nói:“Ngươi là đang đồng tình với bọn hắn sao?”
“Khi những người này tiến đánh Tây Lương, công thành chiếm đất, cướp bóc đốt giết. . . Ai sẽ đồng tình cho bách tính của chúng ta phải rơi vào nước sôi lửa bỏng?”
“Những tiểu hòa thượng trong chùa của ngươi, vì sao bọn hắn trở thành cô nhi, bị bán đến Khổng Tước quốc làm nô lệ? Là bởi vì cha mẹ của bọn hắn chết trên chiến trường, khi chiến đấu cùng với binh lính của Khổng Tước quốc.”
Hứa Sở càng nói càng lớn tiếng, càng nói càng kích động, phẫn nộ.
Đối với Khổng Tước quốc, Hứa Sở tràn đầy căm phẫn, bởi vì, thân nhân của hắn, cũng chết trận chốn sa trường, thủ phạm chính là những người Hồ của Khổng Tước quốc này.
Đinh Cửu Đăng ngồi sụp xuống đất, không biết phải nói cái gì.
“Tu hành. . . Ngươi đây là tu hành đến trên thân chó.”
Tính tình của Hứa Sở cực kỳ ngay thẳng, tức giận lên, mắng một câu.
Sau đó, không tiếp tục để ý đến Đinh Cửu Đăng.
Hứa Sở chậm rãi bước từng bước một, hướng về phía những thành viên vương thất cùng quý tộc của Khổng Tước quốc.
Hắn lấy ra hai quả cầu sắt to lớn, lởm chởm gai nhọn, cầm trong tay.
Phần phật.
Hai đầu quả cầu được nối bằng hai sợi xích sắt dài, tiếng leng keng vang lên không dứt, hắn bắt đầu vung lên, quả cầu chuyển động càng lúc càng nhanh, giống như một cánh quạt gió, kình phong vùn vụt tỏa ra xung quanh.
Trên thân thể khôi ngô của Hứa Sở, linh khí phun trào mạnh mẽ, cứ như vậy, chậm rãi từng bước tiến lên.
Máu, nhuộm đỏ cát vàng.
Đinh Cửu Đăng kinh ngạc nhìn mọi thứ đang diễn ra.
Sắc mặt của Mặc Lục Thất cùng Y Nguyệt cực kỳ lạnh lùng, nội tâm không hề có một chút dao động hoặc một chút thương xót.
Toàn bộ vương thất cùng quý tộc của Khổng Tước vương quốc chết thảm dưới hai quả chùy gai của Hứa Sở.
Ba ngày sau.
Hứa Sở trở về Tây Lương, dẫn theo Tây Lương thiết ky, như một cơn cuồng phong, trở lại nơi này.
Toàn bộ vương thất cùng quý tộc đã chết thảm từ lâu, Khổng Tước vuong quốc như rắn mất đầu, căn bản không thể hình thành bất kỳ trở ngại nào đối với Tây Lương đại quân.
Khổng Tước quốc hủy diệt.
. . .
Những việc này, Lục Phiên không quá quan tâm.
Sau lưng của Hứa Sở là toàn bộ Tây Lương, giải quyết chuyện này hẳn là không hề có bất cứ vấn đề gì.
Lục Phiên về tới Bắc Lạc thành.
Từ bên trong Long Môn bước ra, trở lại Hồ Tâm đảo.
Bầu không khí trên đảo vẫn trước sau như một, cực kỳ tĩnh mịch.
Lục Phiên trở lại tầng hai của lầu các Bạch Ngọc Kinh, thân hình ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, tinh thần chìm vào Truyền Đạo đài.
Bắt đầu nghiên cứu trận pháp đã nhìn thấy trên tòa Phật Giới tháp.
Bởi vì, khi nhìn thoáng qua, Lục Phiên phát hiện, trận pháp này vậy mà liên quan đến không gian.
Tám chỗ Long Môn đúng là có liên quan một chút đến các vấn đề về không gian, có thể rút ngắn khoảng cách giữa các nơi, thế nhưng, lại không giống với các yếu tố về không gian trong trận pháp này.
Lục Phiên búng tay, vẽ ra từng cái phù văn kỳ lạ, trôi nổi khắp nơi, rất nhanh, trong hư không, một tòa trận pháp được hình thành.
Toàn bộ trận pháp xếp thành hình tròn, như một cái la bàn, phù văn ở bên trong không ngừng chồng chất đan dệt lẫn nhau.
Thân hình của Lục Phiên trôi nổi lên, quan sát trận pháp, ánh mắt hắn nheo lại, sau đó bước vào bên trong.
Oanh!
Một sức hút khổng lồ đột nhiên hình thành, không ngừng lôi kéo Lục Phiên.
Sau một khắc, hình ảnh trước mắt chợt thay đổi, Lục Phiên có cảm giác, bản thân giống như bị lạc lối trong không gian vô tận.
Khi năng lượng của trận pháp cạn kiệt, không còn hoạt động nữa.
Lục Phiên mới bị trận pháp đẩy ra ngoài.
“Không gian nguyên tố của Phật tháp này có chút thiếu sót, không cách nào hình thành truyền tống trận, một khi khởi động sẽ bị lôi kéo vào trong hư không vô tận… Nếu không có chỉ dẫn, thì không biết sẽ lạc đến nơi nào.”
Lục Phiên ngồi xếp bằng trên bát quái trận đài, không ngừng suy tư.
Tuy nhiên, hắn cũng không có nhụt chí, những ngày tiếp theo, hắn đều chìm đắm trong việc nghiên cứu trận pháp này.
Ngoại trừ nghiên cứu không gian trận pháp, Lục Phiên còn đúng giờ rời khỏi Truyền Đạo đài, gọi ra Ma Chủ phân thân, cùng nhau đánh cờ.
Trong lúc đánh cờ, tăng tốc việc rút phần trăm linh khí.
Tu vi từ từ vững bước tăng lên.
. . .
Bá Vương ngồi xếp bằng một tháng trước Đạo bia .
Linh khí trong cơ thể không ngừng vận chuyển, đào móc tiềm năng trong cơ thể, đã có thể đạt đến trình độ không ăn không uống, vẻn vẻn năng lượng do linh khí mang đến, cũng đủ để duy trì sinh cơ cho cơ thể vận hành bình thường.
Tích cốc mà tu tiên giả nói đến, chính là nguyên lý này.
Mà lúc này, tình hình trong Cửu Ngục bí cảnh lại phát sinh biến hóa cực lớn.
Từ lúc đám thiên tài Nhân bảng của Thiên Nguyên vực bước chân vào Cửu Ngục bí cảnh, tu hành giả bên trong bí cảnh cảm thụ được một luồng áp lực vô hình, giống như người của các đại thế gia bên ngoài đã từng cảm nhận.
Bởi vì bọn hắn phát hiện, trên tấm bia đá trong Vong Linh thôn, có thêm rất nhiều tên của những người xa lạ.
Chủ nhân của những cái tên này, tiến độ tăng lên cực kỳ nhanh chóng, làm cho không ít người đều cảm thấy kinh dị.
Ngay từ đầu, Khổng Nam Phi cùng Nhiếp Trường Khanh còn có thể chiếm được hai vị trí đầu.
Thế nhưng, theo thời gian trôi qua.
Thứ tự của tu hành giả bản địa Ngũ Hoàng đại lục, bắt đầu không ngừng bị vượt qua.
Ngưng Chiêu vốn dĩ xếp hạng thứ ba, nhưng tên của nàng giống như là bị ai lôi kéo, không ngừng trượt xuống.
Cuối cùng, thậm chí dừng ở vị trí thứ tám.
“Phong Nhất Lâu (Thiên Nguyên), tiến độ: 190.”
“Tiêu Nguyệt Nhi (Thiên Nguyên), tiến độ: 190.”
“Chung Nam (Thiên Nguyên), tiến độ: 190.”
Thân hình chìm ngập trong Vãng Sinh trì, Ngưng Chiêu nhìn xem từng cái tên trên tấm bia đá, không ngừng vượt qua nàng, hàng mi dài không khỏi cau lại.
“Cửu Ngục bí cảnh, đối với Thể Tàng cảnh mà nói, quả thực vô cùng khó khăn, cho dù là Thể Tàng đỉnh phong như Cảnh Việt, cũng khó khăn lắm mới có thể đạt đến tiến độ một trăm tám mươi. Muốn đạt đến một trăm chín mươi, trừ phi là cường giả Kim Đan hoặc Thiên Tỏa, những người này… Chẳng lẽ đều là cường giả Kim Đan, Thiên Tỏa.”
Ngưng Chiêu thầm thì nói.
Từng viên Lam Linh tinh hao hết năng lượng không ngừng rơi xuống, vỡ tan thành mảnh vụn.
Soạt.
Ao nước trong Vãng Sinh trì bốc lên gợn sóng.
Ngưng Chiêu vận một thân y phục trắng, chậm rãi cất bước đi ra.
Nàng lấy ra một viên Hồng Linh tinh.
Sau một hồi do dự, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, bóp nát.
Đây không phải lần đầu Ngưng Chiêu bóp nát Hồng Linh tinh, trước đó nàng cũng thử rất nhiều lần, nhưng mà, ngoại trừ một lần rơi ra một bình Tụ Khí đan, còn lại đều là Lam Linh tinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận