Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 239: Thái độ của Bạch Ngọc Kinh. (1)

Dịch: Mèo Rừng
Đại quân đông đảo, từ bắc tới, lít nha lít nhít ở bên trên lớp tuyết dày đặc trên quan đạo.
Áo giáp ngân vang, lưỡi đao xoàn xoạc.
Tựa như một con cuồng sư, đi ra khỏi lãnh địa của mình, để lộ ra nanh vuốt bén nhọn.
Đạm Đài Huyền cưỡi ngựa, khoác trên mình một kiện áo giáp nặng nề.
Mặc Bắc Khách thì ngồi ở bên trong xe ngựa, dù sao cũng đã có tuổi, không có gì để đáng trách.
Mặc Củ cũng cưỡi ngựa giống với Đạm Đài huyền.
Khi sắc trời trở nên dần tối, Đạm Đài Huyền mới hạ lệnh xây dựng quân doanh tạm thời, đốt lửa nấu cơm.
Trong đại doanh.
Đạm Đài Huyền cùng đám người Mặc Bắc Khách đang tiếp tục thương thảo cụ thể việc phạt Chu.
Một vị võ tướng gõ nhẹ ở bên trên sa bàn, nói: “Vương thượng, đi về phía trước thêm ba dặm nữa thì chính là Đại Chu hộ thành, Nguyên Xích thành, trước đó đại quân Đại Huyền ta đã từng công phá qua Nguyên Xích, tuy nhiên, bây giờ, Nguyên Xích thành lại một lần nữa bị Đại Chu chưởng khống, hơn thế, đổi lại cho Hắc Long vệ trấn thủ.”
“Nguyên Xích thành a… Thật là một cái địa phương quen thuộc.”
Đạm Đài Huyền lại cười cười.
Ngón tay già nua của Mặc Bắc Khách nhẹ nhàng vuốt ve ở vị trí lục đại hộ thành.
“Lục đại hộ thành Đại Chu Đế Kinh, Bắc Lạc, Thông An, Bình Nam, Nguyên Xích, Vọng Thiên, Túy Long… Năm thành khác kỳ thật không đáng để lo, chúng ta có niềm tin to lớn để đánh hạ thành, nhưng chỉ có Bắc Lạc này…”
Bầu không khí trong đại trướng bỗng nhiên có chút an tĩnh.
Mặc Bắc Khách mở miệng, phá vỡ mảnh yên tĩnh này, chậm rãi nói: “Không biết đối với trận chiến phạt Chu này, thái độ của Bắc Lạc thế nào… Cũng hoặc là nói, thái độ của Bạch Ngọc Kinh là thế nào?”
Bởi vì trước đó Lục Phiên đã từng phát ra lệnh ngừng chiến, cho nên, nếu như lần này, lúc phạt Chu đến thời khắc mấu chốt, Bạch Ngọc Kinh lại một lần nữa truyền ra lệnh ngừng chiến, vậy thì đối với quân đội Đại Huyền quốc mà nói, sẽ trở nên không tốt lành gì
Đạm Đài Huyền nhìn chằm chằm Bắc Lạc ở bên trong sa bàn, hơi nhíu mày.
Lần thứ nhất hắn ăn thiệt thòi, chính là ở Bắc Lạc, từ đó về sau, hắn vẫn tiếp tục ăn thiệt thòi, may mắn gần đây đổi vận, mà hiện tại… trận chiến phạt Chu, cố kỵ lớn nhất chính là lại phải đụng tới Bắc Lạc..
“Cần phải có người đi Bắc Lạc một chuyến, hỏi xem ý nghĩ của Lục Trường Không, cũng hoặc là Lục Bình An.”
Mặc Củ đứng ở một bên, khoác lên mình chiếc áo choàng, nói.
Trong đại trướng, không ít người đều tán đồng lời kiến nghị của hắn.
“Nếu không… Bổn vương tự mình đi Bắc Lạc thành một chuyến?”
Đạm Đài Huyền suy nghĩ một hồi, mở miệng dò hỏi.
“Vương thượng, không thể.”
“Vào Bắc Lạc đồng nghĩa với việc đánh cược tính mạng, vương thượng há có thể tiến lên?”
“Bắc Lạc chính là nơi cực kỳ hung hiểm, xin vương thượng loại bỏ ý nghĩ nguy hiểm như thế.”
“...”
Đạm Đài Huyền vừa mở miệng, tất cả văn thần võ tướng trong đại trướng đều mở miệng bác bỏ.
Cảnh tượng này khiến cho sắc mặt của Đạm Đài Huyền trở nên tối sầm xuống.
Vì sao tất cả mọi người đều cảm thấy Đạm Đài Huyền hắn đi vào Bắc Lạc, nhất định sẽ bị Lục Bình An đánh chết?
Tính tình Đạm Đài Huyền hắn có hơi thẳng thắn, thế nhưng hắn cũng không có ngu.
Mặc Bắc Khách cười cười, khóe mắt dày nặng lắc một cái, gõ vào một vị trí Bắc Lạc thành ở trên sa bàn, âm thanh khàn khàn nói:
“Vương thượng, chuyến đi Bắc Lần này, để lão phu tiến đến.”
“Báo.”
Ở thời điểm mọi người ở đây đều đang trao đổi.
Bỗng nhiên có một tên trinh sát từ ngoài trướng chạy nhanh tới.
“Chuyện gì?”
Đạm Đài Huyền ngưng mắt.
“Bẩm báo Bắc Huyền Vương, Thái Thú Nam Quận Đường Hiển Sinh từ nam tới, muốn cầu kiến vương thượng.”
Trinh sát nói.
“Đường Hiển Sinh? Lão già này… Cuối cùng cũng chịu ló đầu.”
Đạm Đài Huyền nheo mắt lại, vốn dĩ hắn không có ưa Đường Hiển Sinh, lão già này vậy mà cấu kết với man nhân, tuy nhiên, sau này biết được, Nam Quận ở trên việc chiến đấu chống lại man nhân xâm lấn, thương vong thảm trọng, Đường Hiển Sinh trước đó cũng hẳn là đang tính toán man nhân.
Nhưng mà, Đạm Đài Huyền vẫn là không nhìn Đường Hiển Sinh vừa mắt.
“Cho hắn chờ đợi, chờ chúng ta hội nghị thương thảo về việc phạt Chu xong, tự sẽ đi gặp hắn.”
Đạm Đài Huyền nói.
Trinh sát gật đầu, lập tức muốn cáo lui.
Thế nhưng, lại có một vị trinh sát vào bên trong đại trướng.
“Bẩm báo vương thượng, có người từ hướng Đế Kinh đạp tuyết mà tới.”
Vị trinh sát này mở miệng.
Đạm Đài Huyền khẽ giật mình, “Hướng Đế Kinh?”
“Có biết là người phương nào không?”
Tựa hồ dự liệu được cái gì, Đạm Đài Huyền hô hấp trở nên dồn dập.
Vị trinh sát này do dự một lúc sau, mới ôm quyền nói: “Tựa như là Giang tướng quân.”
“Giang Li?”
Con mắt của Đạm Đài Huyền bỗng nhiên lóe sáng lên.
“Ở đâu, lập tức mang bổn vương đi gặp thoáng cái…”
Giang Li bị hạ ngục, Đạm Đài Huyền lòng nóng như lửa đốt.
Lúc trước Xích Luyện có đi đến Bắc Quận cầu cứu, cũng vừa đúng lúc Đạm Đài Huyền xuất binh phạt Chu, hắn hy vọng có thể cứu Giang Li ra, nhưng lại không nghĩ tới, Giang Li đã trốn ra ngoài.
Vị trinh sát phụ trách truyền tin tức cho Đường Hiển Sinh, nhìn xem Đạm Đài Huyền vội vội vàng vàng định đi ra khỏi đại trướng, há to miệng.
Vương thượng, ngài chân thật như thế sao?
. . .
Bão tuyết thổi lất phất, gió lạnh rít rì rào tựa như một con sói hoang dã tru gào.
Giang Li sừng sững ở bên trong đống tuyết, nhìn xem La Thành cùng Bạch Thanh Điểu dần dần tan biến, chậm rãi phun ra một hơi nóng.
Hắn rút mũi tên xuyên thấu qua thân thể ra, máu nóng lập tức đổ ở bên trên mặt tuyết.
Che ngực, Giang Li quay đầu nhìn về phía đại quân đen nghịt.
Hắn không có cùng đám người La Thành đi Bắc Lạc thành, ngược lại, hắn phân phó La Thành mang theo Bạch Thanh Điểu bị hôn mê trở lại Bắc Lạc, khiến cho Bạch Thanh Điểu chờ hắn ở Bắc Lạc.
Đợi sau khi hắn hoàn thành chuyện cần làm, liền sẽ cởi giáp quy điền mà đi đến Bắc Lạc tìm nàng.
La Thành nhớ kỹ những lời này, rồi mang Bạch Thanh Điểu rời đi, đợi lúc nàng tỉnh dậy, sẽ nói tin tức này cho nàng.
Lựa chọn của Giang Li, La Thành rất rõ ràng.
Cảnh tượng xảy ra ở trước cửa thành Đế Kinh, khiến cho La Thành cực kỳ rung động.
Còn về Khổng Nam Phi với dáng vẻ thư sinh lôi thôi cùng với đệ tử Mạnh Hạo Nhiên của hắn, thì cũng dự định đi tới Bắc Lạc, bởi vì hắn muốn tìm Mạc Thiên Ngữ, Mạc Thiên Ngữ còn ở bên trong Bắc Lạc thành.
Giang Li đứng lặng ở trong gió tuyết, mãi đến khi bóng lưng đám người La Thành mơ hồ tan biến, hắn mới quay người lại, đi về phương hướng đại quân Đại Huyền đóng quân.
Bỗng nhiên.
Bước chân của Giang Li hơi chậm lại.
Sau đó thấy được hướng Bắc Quận, có tiếng vó ngựa ngấm dần.
Mấy thân ảnh quen thuộc dần xông vào trong tầm mắt Giang Li.
Xích Luyện mặc một thân nhung trang, nàng nhìn thấy Giang Li, vành mắt lập tức trở nên đỏ lên, tung người xuống ngựa, dáng người uyển chuyển lao nhanh bên trong đất tuyết, lảo đảo chạy về phía Giang Li.
Đạm Đài Huyền thấy Giang Li, lại cười to ở trong tuyết.
Hắn vươn mình xuống, nện bước chân kiên cố mà đi tới.
Giang Li đỡ Xích Luyện, nhìn về phía Đạm Đài Huyền.
“Giang huynh!”
“Sống sót liền tốt, sống sót liền tốt…”
Đạm Đài Huyền cực kỳ cảm khái, hắn thật cao hứng khi Giang Li có thể sống sót từ Đế Kinh trở về.
Lần khởi binh phạt Chu lần này của hắn, ở một mức độ rất lớn cũng là vì bị kích thích bởi việc Giang Li vào ngục.
Giang Li chắp tay về phía Đạm Đài Huyền, Xích Luyện thì nhu thuận đứng ở sau lưng Giang Li, nàng nhìn lấy bóng lưng của hắn, lông mi dài nhẹ nhàng rung động.
“Thảo dân Giang Li, bái kiến Bắc Huyền Vương.”
Giang Li nói.
Đạm Đài Huyền vội vàng đỡ Giang Li dậy. “Lão Giang a, giữa ta với ngươi cũng không cần khách sáo như vậy.”
Giang Li không hề động, chỉ tiếp tục chắp tay, trên vẻ mặt có chút quật cường mà nghiêm túc.
“Đại Chu vô đạo, thảo dân nguyện vì Bắc Huyền Vương mà hơi tận sức mọn tại trận chiến phạt Chu, hi vọng Bắc Huyền Vương thành toàn.”
Giang Li cung kính chắp tay.
Đạm Đài Huyền ngây ngẩn cả người.
Không nghĩ tới, chuyện đầu tiên mà Giang Li gặp hắn, chính là trịnh trọng muốn gia nhập đại quân phạt Chu.
Phải biết, trước đó sau khi hắn bắt Giang Li làm tù binh, hắn một mực muốn khiến cho Giang Li gia nhập Bắc Quận, tuy nhiên, Giang Li lại đều lựa chọn cự tuyệt.
Chỉ có thời điểm Tây Nhung tiến công, hắn mới lãnh binh tương trợ.
Mà bây giờ…
Giang Li vậy mà chủ động gia nhập Đại Huyền quân.
Rất nhanh thì Đạm Đài Huyền tỉnh ngộ lại, trong đôi mắt toát ra vẻ đại hỉ.
“Có Giang huynh gia nhập, đối với Đại Huyền quân ta mà nói… Tất nhiên là như hổ mọc thêm cánh!
Đạm Đài Huyền cười ha ha.
Giang Li nhìn lấy Đạm Đài Huyền, hỏi: “Vương thượng không sợ thảo dân là gian tế do Đại Chu phái tới?”
“Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người… Bổn vương tin tưởng Giang huynh!”
Đạm Đài Huyền nâng Giang Li lên, vỗ vỗ cánh tay của hắn, âm thanh cười to khiến cho gió tuyết bị lấn áp.
Giang Li gia nhập Đại Huyền quốc, đối với tất cả quân đội Đại Huyền mà nói, là tin phấn chấn lòng người, Giang Li có xưng hào quân thần cũng không phải để trưng.
Quân thần có thể quấy phong vân ở thời đại Chư Tử Bạch Gia, còn hiện tại ở tu hành giả thời đại, tất nhiên cũng sẽ không yếu!
Mà sau khi Giang Li gia nhập Đại Huyền, bỗng có một cỗ xe ngựa chịu lấy gió tuyết mà rời đi từ bên trong đại quân Đại Huyền quốc, kéo ra một cái khe rãnh thật dài ở bên trong lớp tuyết đất trắng xóa, lung la lung lay lái về phía Bắc Lạc thành.
. . .
Bên ngoài Túy Long thành.
Đại quân Tây Lương đóng quân mà xuống, đại doanh sâm nghiêm giống như là từng đóa hoa nở rộ ở bên trong đất tuyết.
Bá Vương ngửa đầu nhìn về phía Túy Long thành, võ tướng Tây Lương ở sau lưng dồn dập đứng lặng.
“Vương thượng, Hứa Sở lĩnh mệnh, suất lĩnh 300 Hạng Gia quân cùng với năm vạn đại quân, đã đến dưới thành Thông An.”
Một vị chắp tay, nói với Bá Vương.
Bá Vương khẽ vuốt cằm, cất bước ra, đạp ở bên trong đất tuyết.
Trọng lượng mà thân thể khôi ngô phải gánh chịu, vậy mà giống như là một mảnh lông vũ, không để lại một vết lõm ở phía bên trên lớp tuyết.
Việc điều khiển lực lượng giống như vậy, khiến như nhóm võ tướng đã trở thành tu hành giả có hơi kinh ngạc tán thán.
Thực lực của Bá Vương, càng ngày càng sâu không lường được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận