Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 529: Tính tình quá tốt tổng bị khi phụ (1)

Người dịch: Duy Cường
Thái Lĩnh.
Diễn võ trường.
Sương khói quay cuồng, bên trong mơ hồ còn có máu tươi tràn ngập.
Bên ngoài Diễn võ trường, Đạm Đài Huyền cùng với rất nhiều tướng lĩnh của Đại Huyền quốc, Mặc Bắc Khách, Mặc Củ đều đang đứng lặng người, ánh mắt chằm chằm vào màn sương mù.
Tám viên ngọc phù duy trì trận pháp vận chuyển.
Có tiếng leng keng do áo giáp va chạm vang lên, một đội Huyền Vũ vệ trang bị đầy đủ, cất bước đi tới.
Trong trận pháp.
Có bóng người hiện lên, cầm theo vải liệm bọc lấy thi thể, kéo lê một đường vết máu trên mặt đất.
Bên ngoài diễn võ trường, tiếng hít thở của mọi người lập tức trở nên nặng nề.
Đạm Đài Huyền siết chặt nắm đấm.
Mặc Củ thở dài một tiếng, khóe mắt già nua của Mặc Bắc Khách cũng hơi run lên.
Người đi ra là Giang Li, trên gương mặt của hắn, vẻ mệt mỏi không cách nào che giấu, áo giáp màu bạc trên người trở nên lồi lõm nhấp nhô, thậm chí trên bờ vai còn bị thủng một lỗ lớn.
Hắn tự thân lôi kéo tấm vải liệm, đem thi thể của Huyền Vũ vệ chết trận trong Chiến trường màu máu mang ra.
“Vương thượng. . .”
Trên mặt của Giang Li còn vương vãi vết máu, hắn nhìn về phía Đạm Đài Huyền, cất giọng nói, âm thanh có chút khàn khàn.
Trong lòng của hắn nặng trĩu, bởi vì, hắn cảm nhận được sự mạnh mẽ của địch nhân, tên tráng hán xâm nhập chiến trường cực kỳ đáng sợ, đáng sợ đến mức làm cho người đối diện không thể nổi lên được ý định phản kháng.
Trong một khoảnh khắc, thậm chí bản thân Giang Li cũng có chút mất hết cả dũng khí.
Tuy nhiên, thân là chủ soái, rất nhanh hắn đã điều chỉnh tâm tính trở lại, một lần nữa cổ vũ sĩ khí của tam quân.
Nhưng mà, tráng hán kia xuất hiện, vẫn như cũ tạo thành một sự đả kích tâm lý nặng nề đối với Huyền Vũ vệ.
Thương vong gia tăng.
Giang Li im lặng mang thi thể ra ngoài, hắn nhìn về đội ngũ Huyền Vũ vệ mới tập trung tới, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng sắc bén.
“Các ngươi có sợ chết hay không?”
Giang Li nói.
Từng tên Huyền Vũ vệ đưa mắt nhìn về phía thi thể của những đồng chí ngày xưa, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng mà, rất nhanh, trong con ngươi của bọn họ phảng phất có ngọn lửa bắt đầu thiêu đốt, càng ngày càng nóng bỏng.
“Không sợ!”
Từng tên Huyền Vũ vệ rống lên, tiếng gầm quanh quẩn trong không gian.
Đám học sinh của Đại Hyền học cung đứng ở đằng xa cũng dồn dập xin xuất chiến, Thể Tàng cảnh đi vào chiến trường, trải qua máu cùng lửa gột rửa, có lẽ có thể đạt được tiến bộ không thể tưởng tưởng nổi.
Giang Li cũng không từ chối, hắn mang theo một nhóm Huyền Vũ vệ, cất bước tiến vào trận pháp.
Sương khói quay cuồng, bao phủ thân thể của Giang Li cùng đám binh sĩ, nuốt chửng.
Bờ môi của Đạm Đài Huyền nhè nhẹ run lên.
Hắn nhìn từng tấm vải liệm đang bao bọc thi thể của Huyền Vũ vệ, trong nội tâm không ngừng run rẩy.
“Vương thượng. . .”
Mặc Bắc Khách liếc mắt nhìn Đạm Đài Huyền, thở dài.
“Bổn vương biết, chiến tranh nào có không chết người.”
“Chỉ là, đến bây giờ, bổn vương mới thực sự hiểu rõ, chúng ta quả thực quá yếu ớt. . .”
Đạm Đài Huyền thở dài một hơi, âm thanh có chút hiu quạnh.
“Thời gian, chúng ta cần thời gian, nếu như có đầy đủ thời gian trưởng thành, chúng ta tuyệt đối sẽ không gian nan như thế này.”
Lời nói của Đạm Đài Huyền, làm cho nội tâm của đám người đang tụ tập xung quanh diễn võ trường trở nên có chút nặng nề.
Văn minh tu hành thời thượng cổ bị hủy diệt, làm cho bọn hắn khủng hoảng không gì sánh được.
Nếu như hiện nay bọn hắn không thể chịu đựng được áp lực, có lẽ, bi kịch thời thượng cổ sẽ một lần nữa tái hiện ở thời đại này.
. . .
Bên phía Tây Lương, bầu không khí cũng rất nặng nề.
Bá Vương trơ mắt nhìn từng thi thể được khiêng ra ngoài, ma khí trên thân bốc lên ngùn ngụt.
Nhưng mà, Hạng Gia quân không hề e ngại, ngược lại là thẳng tiến không lùi, tiếp tục xông vào trong lối đi, gia nhập vào cuộc chiến trong Chiến trường màu máu.
Nhìn từng tên binh sĩ dưới tay bỏ mình, ánh mắt của Hứa Sở đỏ bừng, phảng phất nhỏ ra máu.
Trên từng tấm vải liệm, máu khô đọng thành từng vết màu nâu xám xịt, loang lổ.
Bá Vương rời đi, hắn vào Cửu Ngục bí cảnh, mang theo lửa giận ngập trời, hắn muốn tu hành, muốn đột phá cực hạn.
Hắn muốn trở nên mạnh hơn, mạnh đến mức đủ để quyết định hướng đi của trận chiến này.
Tạ Vận Linh lại trở về Thiên Đãng sơn.
Hắn đã biết việc Lý Tam Tuế tiến vào Chiến trường màu máu, là Lý Tam Tư chính miệng nói với hắn.
Trong khoảnh khắc đó, thân thể của Tạ Vận Linh run lên, dường như muốn ngất đi.
Trong mắt của Tạ Vận Linh, Lý Tam Tuế chính là con gái ruột.
Bây giờ, nàng tiến vào hiểm địa, đưa thân vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh, bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi tính mạng, trong nội tâm của Tạ Vận Linh tràn đầy hoảng hốt.
Hắn có chút hối hận khi quyết định phỏng chế ngọc phù của Lục thiếu chủ.
Chính là hắn, đã tự tay đưa Lý Tam Tuế vào trong chiến trường tử vong.
Tại Tây Lương, Tạ Vận Linh tận mắt nhìn thấy thi thể của từng tên binh sĩ Hạng Gia quân được quấn trong vải liệm, khiêng ra ngoài.
Hắn thật sự sợ hãi, có một ngày, sẽ nhìn thấy thi thể của Lý Tam Tuế.
Tạ Vận Linh trở lại Thiên Đãng sơn, ngây người trên Trích Tinh phong nguyên một ngày một đêm.
Nhìn những ngôi sao chi chít trong trời đêm, hắn không thể không thừa nhận một sự thật, hắn già rồi.
Hắn chỉ hy vọng những đứa bé Lý Tam Tuế, Lý Tam Tư này có thể bình an lớn lên.
Tuy nhiên, một ngày sau.
Tạ Vận Linh lại lần nữa vào trúc lâu, bắt đầu phục chế ngọc phù trận, sống lưng của hắn hơi còng xuống, chỉ qua một đêm, mái tóc trên đầu trở nên bạc trắng rất nhiều.
Nam Quận.
Đường Hiển Sinh dáng vẻ già nua, lưng còng xuống, tự mình leo lên Thiên Đãng sơn.
Hắn đi tới trước cửa trúc lâu của Tạ Vận Linh.
Tạ Vận Linh tiến ra đón tiếp, chỉ trong một thời gian ngắn, phảng phất hắn đã già đi hơn mười tuổi, gặp được Đường Hiển Sinh, hai vị lão nhân nhìn nhau thật lâu, im lặng không nói gì.
Đường Hiển Sinh muốn trận pháp.
Đây là kiếp nạn chung của toàn bộ thiên hạ, Nam Quận không có cách nào tránh né.
Tạ Vận Linh cũng không từ chối, hắn đem một bộ ngọc phù trận đưa cho Đường Hiển Sinh, sau đó triệu tập toàn bộ đệ tử Thể Tàng cảnh của Đạo các.
Điều động những đệ tử này, đi theo Đường Hiển Sinh, tiến vào Chiến trường màu máu.
Khi nghe được mệnh lệnh này, Đường Hiển Sinh không khỏi khiếp sợ.
Tạ Vận Linh làm ra quyết định này, cực kỳ quyết đoán.
Nếu như toàn bộ đệ tử của Đạo các đều hy sinh trong Chiến trường màu máu, Đạo các… Xem như cũng kết thúc.
Nhưng mà, Tạ Vận Linh chỉ khoát tay áo, không nói gì thêm.
“Loạn thế nổi lên, không ai có thể chỉ lo thân mình.”
“Nếu như bọn hắn không mạnh lên, trong tương lai cũng chỉ có một con đường chết, chậm rãi chờ chết, không bằng đánh liều một phen, tìm một chút hy vọng, nếu như trong chiến trường, bọn hắn có thể đột phá, cơ hội sống sót trong tương lai sẽ lớn hơn. ”
Tạ Vận Linh nói.
Trên gương mặt của Đường Hiển Sinh hiện lên vẻ khâm phục, hướng về phía Tạ Vận Linh chắp tay, sau đó, mang theo ngọc phù trận rời đi.
Đệ tử của Đạo các cũng hướng về phía Tạ Vận Linh chào từ giã, sau đó dồn dập xuống núi.
Trong phút chốc, Thiên Đãng sơn vốn dĩ cực kỳ náo nhiệt bỗng trở nên vắng vẻ rất nhiều, thậm chí còn có mấy phần lạnh lẽo.
Trích Tinh phong, khi ánh ban mai vừa ló dạng, từng tia nắng sớm rắc vào mái tóc đầy vẻ phong sương của Tạ Vận Linh, hắn xếp bằng ngồi trên đỉnh núi, đưa mắt dõi theo hình bóng của các đệ tử, yên tĩnh chờ đợi bọn hắn trở về.
Tạ Vận Linh sai người mang theo một bộ ngọc phù trận khác, mang đến Đông Dương quận.
Các trưởng lão Nguyên Anh cảnh của bốn đại thánh địa trịnh trọng nhận lấy ngọc phù trận.
Bọn hắn đã từng trải qua cuộc chiến Diệt Thế cực kỳ khốc liệt, hiểu rõ hậu quả nếu như không ngăn cản được địch nhân xâm lấn, cho nên không chút do dự mở ra trận pháp, đem từng tên đệ tử Trúc Cơ cảnh giới, đưa vào bên trong.
Bên ngoài Cửu Ngục bí cảnh.
Bạch Thanh Điểu mang theo năm con gà con xuất hiện, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt kiên nghị, bước vào bên trong ngục môn.
Nàng biết Giang Li đã vào Chiến trường màu máu, tự mình chạy tới Thái Lĩnh, trùng hợp gặp được hình ảnh hắn toàn thân nhuốm máu, mang theo thi thể của các Huyền Vũ vệ ra ngoài.
Khung cảnh này, phảng phất khắc sâu vào linh hồn của nàng, trở thành vĩnh viễn, không cách nào xóa nhòa.
Trong nháy mắt đó, Bạch Thanh Điểu muốn lên chiến trường, nhưng mà, nàng không cách nào tiến vào bên trong lối đi, mặc dù chiến lực của Bạch Thanh Điểu không mạnh, nhưng nàng đã tu luyện Cửu Hoàng biến đến biến thứ ba, không có tư cách tiến vào.
Cho nên, cuối cùng, Bạch Thanh Điểu lựa chọn hướng về Cửu Ngục bí cảnh, mài giũa bản thân, tăng cường thực lực.
Ngục môn thứ ba, Tống Đế thành.
Cuối cùng, Khổng Nam Phi cũng xông qua tòa thành trì này, trên người hắn vẫn mặc một thân y phục nho sinh cực kỳ lôi thôi, bên cạnh hắn là Mạc Thiên Ngữ, áo hở ngực, trên mặt toát ra nụ cười vui vẻ.
“Ngươi thật sự muốn đi?”
Trong tay Mạc Thiên Ngữ nắm ba viên tiền đồng, liếc mắt nhìn Khổng Nam Phi.
Khổng Nam Phi giơ hồ lô lên, nhấp một ngụm rượu, một vài giọt rượu rơi ra ngoài, vương vãi trên hàm râu.
“Tiểu tử Hạo Nhiên tiến vào Chiến trường màu máu, sống chết không rõ, là do ta không làm hết trách nhiệm của một vị sư tôn, không thể vì hắn mở ra một hoàn cảnh tu hành bình yên.”
“Cho nên, ta phải mạnh lên.”
Khổng Nam Phi lại nhấp một ngụm rượu.
Mạc Thiên Ngữ cười cười: “Ai không muốn mạnh lên, nhưng mà, cách làm của ngươi. . . Có chút điên cuồng.”
“Thì sao?Không điên cuồng làm sao có thể mạnh lên? Đám người phu tử có thể lấy thân thể phàm nhân, mạnh mẽ kháng cự Thể Tàng… Khổng Nam Phi ta vì sao không dám lấy tu vi Kim Đan, khiêu chiến thành chủ của Vong Linh thành?”
Khổng Nam Phi cười, nụ cười có mấy phần tùy ý.
Hắn cảm khái một câu: “Tình thế hiện nay trên thiên hạ, trở nên rất căng thẳng, kẻ địch bên ngoài như lưỡi đao lơ lửng trên đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể chém xuống, giết chết chúng ta, vì vậy…Chúng ta không có nhiều thời gian để đắn đo, lo nghĩ.”
Mạc Thiên Ngữ yên lặng không nói một lời.
Bên ngoài hư không, có ba mảng đại lục lơ lửng, Thiên Ngoại Tà Ma nhìn chằm chằm, việc này, hắn rất rõ ràng.
“Lão Mạc, ta đi.”
Khổng Nam Phi đột nhiên uống một hớp rượu, sau đó treo hồ lô bên hông, y phục tung bay trong gió, thoạt nhìn cực kỳ tiêu sái, tùy ý nói.
Một lúc lâu sau.
Khổng Nam Phi cuối cùng vẫn không nhịn được, quay đầu lại, hai đầu lông mày cau chặt, nói: “Lão Mạc, xem cho ta một quẻ đi, ít ra trong lòng có một chút chuẩn bị.”
Mạc Thiên Ngữ nhịn không được, bộc phát ra một tràng cười dài.
Đến cuối cùng, Khổng Nam Phi ngửa đầu cười to, hạo nhiên khí lan tràn, mang theo tin tưởng từ quẻ tượng đại cát của Mạc Thiên Ngữ, xông về hướng Tống Đế thành.
Trên cổng thành, trong nháy mắt đám âm sai liền dồn dập bộc phát khí tức.
Trong miệng Khổng Nam Phi ngâm tụng văn chương, hạo nhiên khí cuồn cuộn, bao trùm bầu trời.
Bộc phát ra toàn bộ sức mạnh của tu vi thất chuyển Kim Đan.
Hắn không ngừng gầm thét, khiêu chiến thành chủ của Vong Linh thành Tống Đế Vương.
Thanh âm của hắn vang vọng khắp nơi trong Vong Linh thành.
Dẫn tới ánh mắt của không ít tu hành giả.
Phong Nhất Lâu, Tiêu Nguyệt Nhi cùng một đám tu hành giả của Thiên Nguyên vực kinh ngạc nhìn xem Khổng Nam Phi nổi điên.
Đám người Nhiếp Trường Khanh, Cảnh Việt ánh mắt trợn trừng, nhìn xem thân ảnh của Khổng Nam Phi mang theo hạo nhiên khí, cười đùa giận mắng trên thành lầu, có chút im lặng, không hiểu đầu đuôi ra sao.
Ầm ầm!
Một luồng uy áp khổng lồ phóng lên trời.
Bên trong Tống Đế thành.
Một tòa vương tọa nổi lên trên cao, một thân ảnh khổng lồ, mang theo khí tức cực kỳ đáng sợ xuất hiện, chính là chủ nhân của Vong Linh thành, Tống Đế vương.
Một tiếng quát lớn từ trong miệng của Khổng Nam Phi vang lên, hạo nhiên khí mạnh mẽ tràn ra, hội tụ thành một thanh Hạo Nhiên kiếm, chém thẳng về phía Tống Đế Vương.
Hắn đang gây sức ép lên chính bản thân mình, muốn nhờ vào đó đột phá cực hạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận