Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 426: Một kiếm diệt phật chủng (2)

Người dịch: Duy Cường
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng gõ gõ trên thành xe lăn, bình tĩnh nói:“Ngươi cảm thấy ta nên xử trí ngươi như thế nào?”
Nghe thấy câu hỏi của Lục Phiên, Phật chủng cười cười.
Hắn cảm thấy Lục Phiên đã bắt đầu thỏa hiệp, bị tin tức mà hắn tiết lộ dọa sợ.
“A di đà phật, nếu thí chủ cũng giết không được ta, không bằng để cho ta tiếp tục bám vào trên người kẻ này, thành lập Phật quốc, truyền bá Phật đạo, bồi dưỡng tín đồ… Đương nhiên, nếu như thí chủ lo lắng ta bộc lộ vị trí của thế giới, có thể tùy thời tùy lúc theo dõi hành tung của ta.”
Phật chủng nói rất chân thành.
Lục Phiên nghe lời này của hắn, khóe miệng giật một cái, muốn cười phá lên.
Phật chủng này coi hắn là đồ đần sao?
Thành lập phật quốc, truyền bá Phật Đạo, bồi dưỡng tín đồ. . .
Nếu thật như thế, lấy thủ đoạn của vị Phật chủng này, cộng thêm vị cường giả của Phật giới ở sau lưng.
Rất có thể trong một thời gian ngắn, sẽ làm cho con đường tu hành mà Lục Phiên dày công truyền bá trở nên lu mờ trên thế gian.
Phật đạo có thể tồn tại, nhưng phải nằm trong sự khống chế của Lục Phiên.
Chế tạo cái thế giới này, là nhiệm vụ đồng thời cũng là công việc của hắn, hắn không muốn cho bất kỳ ai nhúng tay vào, cũng không có ai có tư cách nhúng tay.
Cho nên, nụ cười trên mặt Lục Phiên dần dần biến mất.
Ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Phật chủng.
“Ngươi đang suy nghĩ cái quái gì thế.”
Lục Phiên nói.
Vẻ mặt của vị Phật chủng cứng đờ.
Dường như không nghĩ tới, Lục Phiên có thể nói ra những lời như vậy.
“Ngươi chưa hẳn có thể tiêu diệt được ta, ngươi cũng không dám giết ta.”
“Đã như vậy. . .”
Phật chủng còn muốn nói thêm điều gì nữa.
Nhưng mà, Lục Phiên ngắt lời hắn: “Cao võ không cách nào hàng lâm, ta có gì phải sợ.”
Động tác của Phật chủng hơi ngưng lại một chút, nhíu mày nói:“Dưới trướng của đại năng, có rất nhiều đỉnh cấp trung võ, một khi vị trí của thế giới bị bại lộ, có thể sẽ có rất nhiều đỉnh cấp trung võ thế giới cùng tới… Các hạ, không lo lắng hay sao?”
“Sức mạnh quy tắc, có thể hạn chế đại năng, nhưng lại không hạn chế thế giới cùng cấp độ trung võ.”
Phật chủng nói, ngữ khí còn mang theo vẻ cảnh cáo. Tuy nhiên, Phật chủng không nghĩ tới, hắn vừa nói xong.
Đôi mắt của Lục Phiên chợt sáng lên.
Giống như… Kẻ đi săn phát hiện được con mồi
“Đỉnh cấp trung võ thế giới. . . Xâm lấn?”
Khóe môi của Lục Phiên hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phật chủng:“Ngươi chắc chắn?”
Kiểu nói này, dường như có vẻ hơi cổ quái
Trong lúc nhất thời, làm cho Phật chủng có chút do dự, không biết phải trả lời như thế nào.
Phật chủng cũng có trí tuệ, có suy nghĩ, nếu như không có trí tuệ, hắn cũng không cách nào lừa gạt người khác làm theo ý mình.
Nhưng mà, vào lúc này, hắn cảm thấy không cách nào gạt được Lục Phiên.
Cho nên, hắn do dự không dám trả lời.
Lục Phiên cười cười, hắn đã hiểu được ý tứ của Phật chủng.
Nếu như diệt Phật chủng, thật sự có thể dẫn dắt thế giới khác tới vây quét, đối với Lục Phiên mà nói… Quả thực là cầu cũng không được.
“Ngươi. . .”
Phật chủng vốn định nói thêm điều gì, nhưng đột nhiên trên mặt hắn toát ra vẻ giận dữ điên cuồng.
Bởi vì, hắn không nghĩ tới, Lục Phiên thế mà thật sự động thủ.
Oanh!
Ngón tay của Lục Phiên khẽ vuốt qua chỗ tay vịn trên xe lăn một cái.
Phượng Linh kiếm như một vầng mặt trời, đột ngột lao ra, kéo theo một ngọn lửa ngang qua bầu trời, hướng về phía Phật chủng chém xuống.
Tốc độ nhanh chóng cực kỳ, Phật chủng còn chưa kịp làm ra phản ứng, đã bị lưỡi kiếm chém nổ tung.
Tuy nhiên, chỉ trong vài hơi thở, Phật chủng lại một lần nữa ngưng tụ thân thể, thoạt nhìn vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu.
Thân thể ổn định lại, Phật chủng nở một nụ cười tự tin:“Quả nhiên ngươi không tiêu diệt được ta.”
Lông mày của Lục Phiên hơi giật giật một chút.
Cho dù là linh hồn, bị Phượng Linh kiếm chém trúng, tất nhiên cũng sẽ bị phai mờ.
Nhưng mà…
Phật chủng này lại vẫn có thể khôi phục?
Cao võ thế giới, quả nhiên kỳ diệu.
Tinh thần của Lục Phiên hơi động, liên tục chém ra trên trăm kiếm.
Bóng kiếm đầy trời, linh khí náo loạn, dường như không khí cũng bị chém đến nát vụn.
Nhưng mà, Phật chủng vẫn tiếp tục ngưng tụ thân thể, hoàn toàn không bị tổn hại chút nào…
Trên gương mặt hắn vẫn giữ nụ cười, dường như đang mỉa mai Lục Phiên không biết tự lượng sức mình.
Đối diện với nụ cười trào phúng này, trong nội tâm Lục Phiên cũng có chút không thoải mái.
Hắn cong ngón tay búng ra, một ngọn lửa âm u màu trắng đột ngột xuất hiện.
Sau một khắc.
Ngọn lửa này tỏa ra, bao quanh Phật chủng, không ngừng thiêu đốt.
“A di đà phật, phật nói, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.”
Âm thanh tụng niệm phật hiệu vang vọng khắp toàn bộ Khổng Tước vương quốc.
Rất nhiều thành viên vương thất cùng quý tộc của Khổng Tước quốc bị tẩy não, nhìn xem Phật chủng bị tra tấn nhưng vẫn thản nhiên chịu đựng, đều không nhịn được chảy nước mắt, thái độ càng ngày càng thành kính cùng tin tưởng.
Lục Phiên chỉ cười cười nhìn xem tất cả mọi thứ đang diễn ra.
Thật là dối trá.
Phật chủng này thế mà dám đem hắn làm công cụ để truyền bá tín ngưỡng…
Cho dù tính tình của hắn tốt đến đâu, cũng không thể nhịn được nữa.
Ngay cả Thiên Địa Huyền Hỏa đều không thể đốt cháy Phật chủng, đồ vật mà cao võ thế giới sản xuất, quả thật rất cổ quái.
Nếu như Lục Phiên chưa từng thu hoạch được Đạo bia, rất có thể sẽ không làm gì được hắn.
Nhưng mà…
Hiện nay, Lục Phiên có Đạo bia, lại dung hợp được rất nhiều đạo ý, muốn đối phó tồn tại ở dạng linh hồn cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Trong lòng động ý niệm, ngoài trời phong vân biến sắc.
Phật chủng mặc dù bị Cốt U hỏa không ngừng thiêu đốt, thái độ vẫn trấn định tự nhiên, nhưng mà trong tích tắc này, dường như cảm nhận được nguy cơ tiến đến, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“Danh sách đạo ý!?”
Phật chủng kinh hãi thét lên.
Ngón tay của Lục Phiên liên tục nện gõ trên tay vịn xe lăn.
Năm thanh Phượng Linh kiếm nhanh chóng bắn ra, xếp thành một thanh trường kiếm màu đỏ lơ lửng trên không trung.
Trên thân kiếm còn kèm theo tứ đẳng đạo ý, Diệt Hồn.
Đạo ý, Diệt Hồn!
Phượng Linh kiếm quét qua.
Phật chủng cực kỳ hoảng hốt, không ngừng vùng vẫy, nhưng mà, cuối cùng cũng chỉ là phí công vô ích.
Lưỡi kiếm quét qua thân thể, khác với mấy lần trước, lần này, hắn thật sự cảm nhận được thân thể đang bị cắt xé một cách tàn bạo.
“Ngươi không thể giết ta!”
“Ngươi sẽ vì cái thế giới này mang đến tai nạn hủy diệt!”
“Ngươi là tội nhân của thế giới này!”
Kiếm khí nhập thân, trước khi chết, Phật chủng phát ra tiếng gào cực kỳ thê thảm.
“Tại sao ngươi có thể ngộ được đạo ý? Tại sao?”
Trong hư không, đột nhiên có một đóa hoa sen màu vàng như được đúc bằng hoàng kim hiện lên, Phật quang bắn ra tứ phía.
Hoa sen không ngừng lớn lên, nở rộ…
Mặc dù Lục Phiên cố gắng ngăn chặn, nhưng không thể cản được.
Đây chính là cái mà Phật chủng đã nói, sẽ tạo ra chấn động gấp trăm gấp nghìn lần gợn sóng lúc trước.
Gợn sóng này…Dính đến không gian huyền ảo, Lục Phiên cũng không cách nào ngăn chặn.
Tuy nhiên, hắn cũng lười quan tâm.
. . .
Trong hư không vô tận.
Đột nhiên xuất hiện một đôi mắt cực kỳ to lớn, hai tròng mắt như hai lỗ đen vũ trụ, phảng phất có thể cắn nuốt thiên địa, đưa mọi thứ trở về hư vô.
“Phật chủng. . . Diệt. . .”
“Dám cắt đứt nguồn gốc tín ngưỡng của ta!”
“Muốn chết!”
Âm thanh lạnh lùng vang vọng trong hư không.
Sau đó, đôi mắt này phảng phất có thể nhìn xuyên vô tận hư không, thấy được một đóa hoa sen màu vàng đang trôi nổi, nở rộ trong bóng đêm.
. . .
Hoa sen tiêu tán, Phật quang cũng nhạt dần, từ từ biến mất.
Cuối cùng, hết thảy tán đi.
Giữa thiên địa, trở nên im ắng.
Phật tháp tàn tạ ngã chỏng chơ trên mặt đất.
Hứa Sở, Mặc Lục Thất cùng Y Nguyệt còn chưa tỉnh hồn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Phiên.
Vừa rồi. . . Đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, Đinh Cửu Đăng cũng tỉnh lại.
Sắc mặt của hắn trắng bệch, đôi mắt vô hồn, dù cho vừa mới tỉnh lại, hắn cũng hiểu rõ, mình đã tạo thành sai lầm to lớn.
Đinh Cửu Đăng chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Lục Phiên.
“Lục. . . Lục thiếu chủ. . .”
Đinh Cửu Đăng nhìn xem Lục Phiên, trong đôi mắt mang theo vài phần đau xót.
“Bần tăng sai.”
Đinh Cửu Đăng đau khổ nói.
Hắn biết mình đã làm gì, hắn đã mang đến cho thế giới này một kẻ địch cực kỳ khủng bố.
Lục Phiên không nói một lời, quét mắt nhìn về phía Đinh Cửu Đăng.
Chung quanh. . .
Vương thất cùng quý tộc của Khổng Tước vương quốc, trên mặt tràn đầy nước mắt, bọn hắn lồm cồm bò dậy, tất cả đều dùng ánh mắt cực kỳ phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Lục Phiên.
Theo bọn hắn nghĩ, Lục Phiên chính là ma quỷ, là tội nhân!
“Phật nói, ngươi sẽ vì phương thế giới này mang đến tai hoạ đáng sợ!”
“Ngươi là tội nhân! Phật nói ngươi là tội nhân, ngươi chính là tội nhân!”
“Ngươi đáng chết, ngươi là kẻ tội ác tày trời!”
Rất nhiều thành viên vương thất cùng quý tộc đồng thời rống lên.
Bọn hắn đứng ở xa xa, chỉ tay về phía Lục Phiên, trong lòng tràn đầy căm phẫn.
Lúc này, Lục Phiên bị ngàn người chỉ trỏ.
Phảng phất hắn thật sự là tội nhân của cái thế giới này.
Sắc mặt của Đinh Cửu Đăng ảm đạm.
Hắn lẳng lặng đứng lên, đối diện với toàn bộ tăng nhân của Khổng Tước vương quốc, lớn tiếng nói:“Lục thiếu chủ không phải là tội nhân!”
Nhưng mà, không ai nghe hắn, không ai để ý đến hắn.
Tất cả đều lòng đầy căm phẫn, phẫn nộ vạn phần, hằm hằm nhìn về phía Lục Phiên, tiếng mắng chửi vang lên không dứt.
Lúc này, Đinh Cửu Đăng chỉ cảm thấy cả thể xác cùng tinh thần chợt trở nên lạnh lẽo, thê lương.
Hứa Sở siết chặt nắm đấm, ánh mắt như muốn bắn ra lửa nhìn về phía đám người Hồ này.
Mặc Lục Thất chỉ lạnh lùng quan sát mọi thứ đang diễn ra.
Trong đôi mắt của Y Nguyệt, sát ý đậm đặc ngưng tụ, phảng phất có thể hóa thành thực chất.
Tuy nhiên, Lục Phiên trái ngược lại, hắn không hề phẫn nộ, thậm chí còn nở một nụ cười.
“Phật Đạo này, là đạo của ngươi sao?”
Lục Phiên nhìn Đinh Cửu Đăng, hỏi.
Đinh Cửu Đăng lúc này vẫn còn chưa hồi phục lại tinh thần, trong lòng chỉ cảm thấy lạnh lẽo như băng, lắc đầu.
“Không. . .”
Trong lòng hắn có đạo thuộc về bản thân hắn.
“Được.”
“Ta rất mong chờ, một ngày nào đó…Ngươi có thể dùng Phật của ngươi, đạp diệt Phật của Phật giới cao võ này.”
Lục Phiên nói.
Đinh Cửu Đăng bỗng nhiên cảm giác được một luồng áp lực khổng lồ đè nặng trên vai.
Toàn bộ tăng nhân của Khổng Tước vương quốc vẫn còn đang mắng chửi không ngừng.
Lục Phiên bình tĩnh ngồi trên Thiên Nhận Y.
Một tay chống cằm, một bên quét mắt nhìn những người đang mắng chửi hắn.
Hắn cứ như vậy lẳng lặng nhìn.
Sau đó, tiếng mắng chửi từ từ nhỏ dần, nhỏ dần… Sau cùng hoàn toàn biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận