Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 279: Kiếm si, Tây Môn Tiên Chi (1)

Người dịch: Duy Cường
Nam Quận.
Chung Nam sơn, Kiếm các.
Núi Chung Nam cao ngất, giống như một thanh trường kiếm sắc bén cắm vào mây trời, trên đỉnh núi, có một bãi đất lớn, bên trên có một tảng đá xanh.
Bông tuyết rì rào từ không trung bay xuống, làm cho toàn bộ Chung Nam sơn giống như là được bao phủ bởi một chiếc áo bằng lụa trắng muốt, tinh khiết, sạch sẽ.
Tây Môn Tiên Chi mở mắt ra.
Hắn phát hiện trên người mình bị bao trùm một lớp tuyết thật dày.
Thân thể hơi lắc một chút, linh khí từ trong khí đan được điều động, vận chuyển một vòng qua các kinh mạch, dồn dập hòa tan bông tuyết.
Trước mặt hắn, một thanh kiếm được cắm vào trong tuyết, tản ra khí lạnh sắc bén.
Tây Môn Tiên Chi đứng người lên, vận chuyển khí huyết, làm cho thân thể bị hơi lạnh làm cho đông cứng, trở nên linh hoạt hơn.
Hắn vươn tay rút thanh kiếm lên.
Sắc mặt trầm ngâm.
“Tiên duyên…”
Bàn tay siết chặt chuôi kiếm, trong đầu dường như có một dòng nước ấm đang tuôn trào.
Hắn dùng sức cảm ứng, chợt phát hiện, trong đầu của hắn có một quả cầu ánh sáng nổi lơ lửng.
Tây Môn Tiên Chi tập trung tinh thần, dùng ý thức đâm thủng quả cầu ánh sáng, ngay lập tức, có vô số chữ nghĩa kinh văn tựa như nước thủy triều tràn vào trong đầu hắn.
Một hồi lâu sau, khí tức trên người hắn mới dần dần bình tĩnh trở lại.
“Ánh sáng…”
Nội tâm của Tây Môn Tiên Chi có chút rung động.
“Đây là một loại hệ thống tu hành, mặc dù cũng là kiếm đạo, thế nhưng… Lại có thể xem như kiếm đi nét bút nghiêng, dùng ánh sáng tới thể hiện sự sắc bén của kiếm pháp.”
Tây Môn Tiên Chi lập tức ngồi xếp bằng trên tảng đá.
Bản thân hắn vốn cũng là thiên tài, nổi danh cùng thời với Bá Vương, Lý Tam Tư, hiện giờ, theo thời đại tu hành hưng thịnh, hắn đã sớm bị bỏ lại phía sau thật xa.
Lúc ban đầu, Tây Môn Tiên Chi có một cái danh hiệu nổi tiếng, được người đời xưng tụng là Kiếm Si.
Cả đời si mê với kiếm, càng thêm mê muội so với Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu.
Mà Tây Môn Tiên Chi cũng không phụ danh hiệu kiếm si của mình, một thân kiếm thuật có thể xưng là xuất thần nhập hóa.
Bây giờ, đạt được truyền thừa kiếm quang, khiến cho Tây Môn Tiên Chi có chút vui mừng, vốn cho rằng con đường kiếm thuật của hắn đã tới cuối cùng, chợt đâu lại phát hiện thêm một lối đi khác còn rộng rãi, thênh thang hơn.
Thân hình của hắn xếp bằng trên tảng đá xanh, mặc cho bông tuyết trên bầu trời dồn dập hạ xuống, dần dần phủ kín toàn thân hắn.
Tây Môn Tiên Chi như si như say, hắn chỉnh lý lại ý niệm trong đầu.
Cũng không phải là hoàn toàn rập khuôn theo những gì được truyền thừa, hắn yêu thích kiếm, nhưng kiếm quang truyền thừa này lại không chỉ hoàn toàn là kiếm đạo…
Bàn tay cầm lấy thanh kiếm, Tây Môn Tiên Chi đứng trên tảng đá bắt đầu thi triển kiếm pháp.
Từng chiêu từng thức một, tốc độ rất chậm, nhưng lại làm cho bông tuyết trên trời rơi xuống cũng bị ảnh hưởng theo, tốc độ hạ xuống cũng trở nên chậm rãi.
Kiếm quang sáng chói từ trên thân kiếm của Tây Môn Tiên Chi bắn ra, giống như một chùm tia sáng cắt ra màn trời, sáng chói lóa mắt.
Bên trong Kiếm các.
Hoa Đông Lưu đang ngồi xếp bằng trong phòng, nghiên cứu kiếm ý, bỗng nhiên mở mắt ra.
Trong ánh mắt, có ánh sáng sắc bén lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.
Kiếm ý của hắn, mơ hồ cảm nhận được một luồng khí tức sắc bén, một vầng ánh sáng.
“Tiên Chi?”
Hoa Đông Lưu đứng người lên, áo xanh trên người rung động phần phật, hắn bước ra một bước, cánh cửa hầu như tự động mở ra.
Thân hình của hắn nhanh chóng di chuyển về bãi đất trên đỉnh núi, hắn muốn nhìn xem, đến tột cùng là ai đang diễn hóa kiếm thuật, thế mà có thể dẫn động kiếm ý của hắn.
Giờ phút này, Tây Môn Tiên Chi cũng không rõ ràng đối với mọi thứ xung quanh.
Tâm đều chìm vào trong kiếm.
Hắn triệt để dung hợp những gì mình lý giải được từ kiếm quang truyền thừa, kết hợp với kiếm pháp của bản thân.
Linh khí được điều động lên, màn tuyết bị cắt thành hai nửa.
Xoạt xoạt… Xoạt xoạt…
Thanh kiếm trong tay Tây Môn Tiên Chi bắt đầu xuất hiện vết nứt, sau đó, nổ tung ra, hóa thành từng mảnh sắt vụn rơi đầy trên mặt đất.
Thân thể của Tây Môn Tiên Chi run lên.
Trong tay của hắn, có vô số tia sáng đang ngưng tụ, hội tụ thành một thanh kiếm bằng ánh sáng.
Bàn tay hắn lắc một cái, kiếm quang thậm chí thoát khỏi bàn tay, đột ngột đâm vào trong đất tuyết.
Một tầng tuyết thật dày nổ tung.
Vô số bông tuyết bay lên.
Kiếm quang chém trên tảng đá, trên tảng đá lưu lại một vết cắt bóng loáng.
Thân thể của Tây Môn Tiên Chi hơi run run, trên trán có từng giọt mồ hôi li ti chảy ra.
Nhưng mà, ánh mắt của hắn lại càng ngày càng sáng, giống như vầng trăng trong đêm tối, hắn giơ tay lên, túm một cái về phía không trung.
Phảng phất như bàn tay của hắn có thể nắm bắt được ánh sáng.
Tụ quang thành kiếm!
Dưới kiếm quang, mặt đất trở nên mềm mại như đậu hũ, bị cắt chém ra vô số vết kiếm tinh tế.
Vào lúc này, tinh thần của Tây Môn Tiên Chi trở nên thông suốt, không còn một chút trở ngại nào nữa, cảm ngộ của hắn về kiếm, về ánh sáng ùn ùn kéo đến.
Trên đỉnh đầu, có một vòng xoáy nổi lên, không ngừng xoay chuyển, hút sạch linh khí xung quanh.
Hắn đột phá!
Bước vào Thể Tàng!
Động tĩnh này, lập tức làm cho toàn bộ đệ tử của Kiếm các trở nên kinh hãi.
Hoa Đông Lưu vội vàng đạp tuyết đi tới, trên lưng đeo hai thanh kiếm, một thanh Triều Cúc, một thanh Bích Đào.
“Quả nhiên là Tiên Chi… Hắn vậy mà đột phá vào Thể Tàng!”
Trên gương mặt già nua của Hoa Đông Lưu hiện lên một vẻ kích động.
Cho dù là bản thân Hoa Đông Lưu hắn, đã bắt đầu tu hành, thế nhưng, bây giờ cũng mới chỉ là Khí Đan đỉnh phong mà thôi.
Thế nhưng, Tây Môn Tiên Chi vậy mà đã đột phá đến cảnh giới Thể Tàng.
Vượt qua hắn, vị Kiếm các Các chủ này.
Hoa Đông Lưu cảm khái không thôi, thời đại thay đổi, đã từng Bách Gia Chư Tử bọn hắn, đều phải lạc hậu, bị người trẻ tuổi quật khởi bỏ lại sau lưng.
Đệ tử Kiếm các dồn dập tụ lại.
Thấy Tây Môn Tiên Chi đột phá, trên gương mặt bọn hắn xuất hiện vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
“Tiên Chi sư huynh đột phá?”
“Kiếm các của chúng ta cuối cùng cũng có Thể Tàng cảnh tu hành giả.”
“Im lặng vài năm, Tiên Chi sư huynh cuối cùng cũng quật khởi, chẳng lẽ lại lần nữa tranh phong cùng Đạo các Lý Tam Tư, Tây Lương Bá Vương?”
Thời điểm này, cảm xúc của đệ tử Kiếm các trở nên rất phức tạp.
Có người mừng rỡ, có người hâm mộ.
Tây Môn Tiên Chi thì ngẩn người trên tảng đá xanh, lưng mang hộp kiếm, tay cầm kiếm quang, mặc cho vòng xoáy trên đỉnh đầu không ngừng thu hút linh khí.
Lúc Hoa Đông Lưu bước lên bãi đất trống.
Tây Môn Tiên Chi mới lấy lại tinh thần, làm kiếm lễ, khom người về phía Hoa Đông Lưu.
“Sư tôn.”
“Tiên Chi, vào Thể Tàng rồi?”
Hoa Đông Lưu cười nói.
Tây Môn Tiên Chi khẽ gật đầu, mặc dù nhờ vào tiên duyên mới sinh ra cảm ngộ, bước vào Thể Tàng, nhưng cuối cùng Thể Tàng vẫn là Thể Tàng.
“Hy vọng của Kiếm các một mạch, liền rơi vào trên người của ngươi.”
Hoa Đông Lưu cảm khái.
“Một đời người mới thay người cũ.”
“Có lĩnh ngộ được kiếm ý không?” Hoa Đông Lưu lại hỏi.
Tây Môn Tiên Chi lắc đầu.
“Vậy phải tranh thủ thời gian, muốn trở thành một vị kiếm khách hợp lệ, kiếm ý là không thể thiếu.”
Hoa Đông Lưu nói.
“Sư tôn, ánh sáng… Có thể làm kiếm hay không?”
Thân hình của Tây Môn Tiên Chi đứng thẳng trên đất tuyết, không để ý cho bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống trên người, cất tiếng hỏi.
Hoa Đông Lưu khẽ giật mình, vuốt vuốt sợi râu, dường như thấy được vẻ mờ mịt trong đôi mắt của Tây Môn Tiên Chi.
“Kiếm giả, vạn vật đều có thể thành kiếm, hái hoa có thể thành kiếm, giọt mưa có thể thành kiếm… Cho dù là một mảnh bông tuyết.”
Hoa Đông Lưu nói.
Một đóa hoa tuyết trắng muốt như lông ngỗng, nhẹ nhàng rơi xuống trước người hắn.
Hoa Đông Lưu giơ tay lên, nắm lấy mảnh bông tuyết, đột nhiên vung ra.
Bông tuyết giống như phi kiếm, mang theo tiếng gào thét, xé rách không khí, chém vào trên tảng đá, lưu lại một vết cắt có cạnh bóng loáng.
Ánh mắt của Tây Môn Tiên Chi sáng lên, ánh sáng càng ngày càng lóe mắt.
“Chỉ cần trong lòng có kiếm, vạn vật đều có thể làm kiếm…”
Hoa Đông Lưu nói.
Tây Môn Tiên Chi gật đầu, vạn vật đều có thể thành kiếm, như vậy ánh sáng… Đương nhiên cũng có thể thành kiếm.
Mặt khác, ánh sáng… Có mặt khắp mọi nơi, kiếm của hắn… Tự nhiên cũng ở khắp mọi nơi.
Tây Môn Tiên Chi dường như đã phát hiện ra một con đường rộng lớn thênh thang, giật mình tỉnh ngộ, không kiềm chế được kinh hỉ trong lòng.
Hoa Đông Lưu hiển nhiên biết Tây Môn Tiên Chi đã ngộ ra được, cười cười: “Tiên Chi, bao lâu rồi ngươi chưa xuống núi?”
Tây Môn Tiên Chi không ngờ Hoa Đông Lưu sẽ hỏi vấn đề này, liền chắp tay đáp: “Nếu không nhầm, có lẽ đã ba năm.”
“Đệ tử vốn cho rằng sẽ tốn thời gian càng lâu, dù sao, sư tôn tốn mấy chục năm mới lĩnh hội được kiếm ý, đệ tử hẳn là cũng cần mấy chục năm.”
“Đóng cửa tạo xe, là tạo không ra vật gì hữu dụng, hiện tại thời đại đã thay đổi, lĩnh ngộ kiếm ý trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng mà… Mặc dù như vậy, đóng cửa tạo xe, vẫn sẽ trở ngại cho việc cảm ngộ kiếm ý.”
“Ngươi nên xuống núi.”
“Không phải ngươi có chỗ hoang mang cùng nghi hoặc đối với kiếm sao? Đi tìm cường giả, khiêu chiến cường giả, có lẽ ngươi sẽ có thu hoạch trong chiến đấu.”
Hoa Đông Lưu nói.
“Cảnh Việt đang ở Bắc Lạc, kiếm của hắn, có lẽ sẽ có chỗ dẫn dắt với ngươi, ngươi có thể đi tìm hắn luận bàn.”
Trên phương diện kiếm đạo, Cảnh Việt tiến bộ vượt khỏi dự đoán của Hoa Đông Lưu.
Hắn cảm thấy, có thể sẽ có chỗ dẫn dắt với Tây Môn Tiên Chi.
“Vâng.”
Tây Môn Tiên Chi không chút do dự, bởi vì, hắn thật sự cảm thấy được, đóng cửa tạo xe, một mình khổ tu mang đến rất nhiều khó khăn.
Đường tu hành vừa mới bắt đầu, còn chưa tới lúc cần bế quan.
Tuy nhiên, Tây Môn Tiên Chi có chút hoảng hốt, Bắc Lạc sao…
“Đi đi, hai thanh kiếm này tặng cho ngươi.”
“Cảnh giới phía sau Thể Tàng là Thiên Tỏa, kiếm tu chúng ta, muốn tu thì phải tu thứ mạnh mẽ nhất, con đường Kim Đan, không thích hợp kiếm tu, đợi ngươi vào Thiên Tỏa, ngươi chính là Các chủ Kiếm các.”
Hoa Đông Lưu nói.
Hắn đem hai thanh kiếm đang mang đưa cho Tây Môn Tiên Chi.
Tây Môn Tiên Chi tiếp nhận, lập tức nhận thấy sự khác biệt của hai thanh kiếm này.
Hoa Đông Lưu chợt phát ra một tràng cười dài.
Một đời người mới thay người cũ, hắn rất vui vẻ nhưng đồng thời trong lòng cũng có chút cảm giác mất mát.
Quay người, chắp tay, thân mình hòa vào trong gió tuyết, tan biến trên đỉnh núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận