Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 293: Tây Môn huynh, to gan đi khiêu chiến đi! (2)

Người dịch: Duy Cường
TN: Cám ơn đạo hữu Hron200, Smasher000, Rahr, omgxyz, lehuynt00 đã đẩy kim phiếu.
Ở giữa Tây Quận cùng Bắc Quận, có một dãy núi dài đằng đẵng.
Gọi là dãy Hoàng Thiên.
Những thế gia ở đầu phía tây của dãy núi ủng hộ Tây Lương, thế gia ở phía bắc thì duy trì Đại Huyền.
Mà Nam Quận thì lại lựa chọn công khai tỏ thái độ ủng hộ Đại Huyền, cho nên, thế cục hiện nay, hiện ra trạng thái giằng co giữa hai bên.
Mặt khác, có Nam Quận ủng hộ Đại Huyền quốc, Tây Lương cũng rất khó gặm xuống khối xương cứng này.
Đường Hiển Sinh phái Nam Phủ quân đóng tại Đại Huyền quốc, trong lúc nhất thời, chiến tranh giữa Đại Huyền cùng Tây Lương càng khó nổ ra.
Thiên hạ lâm vào trạng thái bình tĩnh nhiều năm khó gặp.
Một phân thành hai.
Đại Huyền cùng Tây Lương chia nhau nắm thiên hạ.
Còn Nam Quận, lại giống như một tiểu quốc độc lập. Chỉ có điều, số lượng thế gia cường hào ủng hộ không đông đảo bằng Đại Huyền quốc, Tây Lương quốc đang chiếm cứ Hoàng thành Đế Kinh mà thôi.
Thiên hạ tạm thời ổn định lại, thế nhưng… Bên trong lại có một tầng sóng ngầm, đang tuôn trào dữ dội.
Trong khoảng thời gian này, Đại Huyền cùng Tây Lương, còn có Nam Quận sẽ bắt đầu điên cuồng bồi dưỡng tu hành giả.
Bọn hắn đều hiểu rõ tầm quan trọng của tu hành giả.
. . .
Tây Môn Tiên Chi rời đi núi Chung Nam, lưng mang hộp kiếm, một đường hướng lên phía bắc.
Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu đề nghị hắn đi khiêu chiến cường giả, cô đọng kiếm ý của bản thân, Tây Môn Tiên Chi cảm thấy ý kiến này rất có đạo lý.
Hắn đã ba năm chưa từng xuống núi, cơ hồ ngăn cách với đời.
Cũng nên vào thế gian đi lại một chút.
Trùng hợp, cuộc chiến giữa Tây Lương cùng Đại Huyền cũng đã kết thúc, thiên hạ có một đoạn thời gian bình tĩnh hiếm hoi.
Tây Môn Tiên Chi dạo bước trên quan đạo, mặt đường đọng một lớp tuyết thật dày, tốc độ của hắn không nhanh không chậm, trong lúc đi đường, tinh thần không ngừng suy nghĩ, cảm ngộ kiếm đạo.
Hắn giơ tay lên, tia sáng xung quanh dường như hơi có chút vặn vẹo, tỏa ra khí tức cực kỳ sắc bén, xoắn nát một chùm bông tuyết rơi xuống.
Bỗng nhiên.
Tây Môn Tiên Chi ngẩng đầu, nhìn về phương xa.
Nơi đó, có một đám dân chạy nạn, đang lầm lũi đi về phía nam, đội ngũ như thế này, trên đường đi, Tây Môn Tiên Chi cũng gặp phải không ít.
Dù sao, Đế Kinh xảy ra chiến loạn, xuất hiện dân chạy nạn cũng chẳng có gì lạ.
Hả?
Bỗng nhiên, ánh mắt của Tây Môn Tiên Chi hơi ngưng tụ, hắn thấy được một bóng người trong đội ngũ nạn dân.
Bóng người có chút quen thuộc, giống như đã từng quen biết.
Thân hình của Tây Môn Tiên Chi chợt động đậy một chút, giống như một cơn gió, phảng phất đạp tuyết vô ngấn, xuất hiện bên cạnh bóng người kia.
“Một quẻ biết thiên mệnh.”
Tây Môn Tiên Chi nhìn tấm vải bố từ trên đầu cây gậy trúc rủ xuống, trên đó viết năm chữ, chỉ cảm thấy có một luồng khí thế to lớn ập thẳng vào mặt.
“Mạc huynh, ba năm không gặp, ngươi quả nhiên đã đổi sang nghề xem bói…”
Tây Môn Tiên Chi nhìn người này, nói.
Thân hình của Mạc Thiên Ngữ đang run rẩy đi theo đội ngũ nạn dân, bỗng nhiên thấy có người cản đường, liền ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt lóe lên một vẻ kinh ngạc.
“Kiếm phái… A không, bây giờ nên gọi là Kiếm các, đứng đầu của Kiếm các thất hiệp… Tây Môn Tiên Chi.”
Mạc Thiên Ngữ nở một nụ cười.
Người quen cũ.
Hắn cùng Tây Môn Tiên Chi cũng xem như là đã từng quen biết, năm đó hắn đi theo phu tử, ghé thăm Kiếm phái, có qua lại cùng Tây Môn Tiên Chi.
Lúc trước, Tây Môn Tiên Chi đứng đầu thất hiệp của Kiếm phái, tinh thần hăng hái, thực lực cùng thanh danh cũng không thua kém gì đám người Bá Vương, Lý Tam Tư.
Đáng tiếc, ba năm bế quan, chưa từng xuống núi, mọi người đều suýt chút nữa đã quên, từng có một người như vậy.
Không nghĩ tới, bây giờ, Tây Môn Tiên Chi thế mà một lần nữa hạ sơn.
Thời đại quả nhiên đã thay đổi.
Ngay cả bế quan cuồng như Tây Môn Tiên Chi đều xuống núi.
“Mạc huynh năm đó ưa thích xem bói, mặc dù bái vào môn hạ của phu tử, lại chỉ thích quẻ đạo, bây giờ cũng xem như là đạt được ước muốn.”
Tây Môn Tiên Chi cười một tiếng.
Bắp thịt trên mặt của Mạc Thiên Ngữ hơi run rẩy một chút, sắc mặt cũng có mấy phần ảm đạm.
“Nếu như phu tử chưa từng chết trận, Mạc Thiên Ngữ ta nguyện ý tiếp tục hầu hạ bên cạnh phu tử…”
Mạc Thiên Ngữ nói.
Sắc mặt của Tây Môn Tiên Chi hơi sững sờ một chút, sau đó, có vẻ ngại ngùng, bờ môi ngập ngừng mấy lần.
“Thật có lỗi, Mạc huynh…”
Thiên hạ quả thật đã thay đổi rất nhiều, tu hành giả xuất hiện, thời đại của Chư Tử Bách Gia kết thúc.
Lần bế quan này, có vẻ như hắn đã bỏ lỡ rất nhiều, rất nhiều…
“Lần này, Tây Môn huynh vì sao xuống núi?”
Mạc Thiên Ngữ cười cười, quét sạch, vẻ ảm đạm trên nét mặt tò mò nhìn Tây Môn Tiên Chi, hỏi.
“Bây giờ ta tu hành đến bình cảnh, muốn lên bắc khiêu chiến cường giả…”
Tây Môn Tiên Chi chân thành nói.
Lên phía bắc?
Khiêu chiến cường giả?
Mạc Thiên Ngữ hơi sửng sốt.
“Tại hạ nghe nói Bắc Lạc Lục thiếu chủ, chính là thiên hạ đệ nhất tu hành giả, muốn đi khiêu chiến một phen.”
Tây Môn Tiên Chi nói.
Đồng thời, trên người hắn có một luồng khí tức tự tin, mạnh mẽ tràn ra.
Khóe miệng của Mạc Thiên Ngữ giật một cái, chòm râu giả dán trên môi cũng suýt chút nữa rơi xuống, trong lòng nói thầm, cái tên này, từ đâu đến tự tin giống như mê sảng như vậy?
“Vậy, chúc Tây Môn huynh… Đi sớm về sớm.”
Mạc Thiên Ngữ chắp tay, thần sắc chân thành, nói.
Tây Môn Tiên Chi chỉ cười cười, vẻ mặt kỳ dị nhìn xem Mạc Thiên Ngữ một thân y phục tàn tạ, dáng vẻ thảm hại như dân chạy nạn, cười nói.
“Mạc huynh có tính toán gì không?”
“Ta à? Ta dự định dựa vào đôi chân, du lịch thiên hạ giang sơn, cảm thụ nhân thế, tăng cường quẻ thuật của ta.”
Mạc Thiên Ngữ nói.
“Ồ?”
“Quả nhiên là đại nghị lực.” Thần sắc của Tây Môn Tiên Chi không khỏi nghiêm lại, trên mặt dâng lên vẻ kính nể.
Thế giới lớn như vậy, thế nhân đều muốn đi xem, nhưng thật sự có mấy ai đủ nghị lực để đi cảm thụ?
Dù sao, làm người liền sẽ có ràng buộc, có ràng buộc, tự nhiên không thể thản nhiên du lịch khắp nơi.
“Mạc huynh, hôm nay tình cờ gặp gỡ, cũng xem như là duyên phận, có thể hay không cầu một quẻ?”
“Nhớ năm đó, Mạc huynh muốn vì tại hạ xem bói, đáng tiếc, một mực chưa có cơ hội.”
Trong nội tâm, Tây Môn Tiên Chi hoài niệm lên quá khứ xa xôi, không nhịn được, chợt cười một tiếng.
Ánh mắt của Mạc Thiên Ngữ sáng lên.
Hắn trên dưới đánh giá Tây Môn Tiên Chi một chút.
Ban đầu, nghe được Tây Môn Tiên Chi muốn đi khiêu chiến Lục Phiên, hắn cũng chẳng muốn xem bói làm gì, dù sao kết quả đã định sẵn.
Thế nhưng…
Thịnh tình của cố nhân, không thể chối từ.
Vậy Mạc Thiên Ngữ hắn, cũng chỉ có thể miễn cưỡng tính một quẻ.
“Vậy lão Mạc ta liền vì Tây Môn huynh tính một quẻ.”
Mạc Thiên Ngữ khẽ cười, nói.
Hắn đột nhiên đem cây gậy trúc đang nắm trong tay, xoạt một tiếng, cắm vào mặt đất.
Sau đó, ba viên tiền đồng bảo tản ra khí tức mạnh mẽ rơi vào trong lòng bàn tay, hắn kẹp lấy ba viên tiền đồng vào giữa khe hở của các ngón tay, không ngừng kết ấn.
Cuối cùng tung lên.
Ba đồng tiền xoay tít trên không trung, cuối cùng rơi xuống mặt đất đang phủ đầy tuyết trắng.
“Chúc mừng Tây Môn huynh.”
“Quẻ tượng biểu hiện, lần này Tây Môn huynh đi khiêu chiến, đại cát! Thật sự là đại cát!” (Editer: Toang rồi Tây Môn huynh ơi.)
Mạc Thiên Ngữ thu hồi tiền đồng, chợt phá lên cười một tràng dài.
Ánh mắt của Tây Môn Tiên Chi cũng không khỏi sáng lên.
“Ồ? Thật sao?”
“Nghe nói Bắc Lạc Lục thiếu chủ cực kỳ mạnh mẽ…”
Mạc Thiên Ngữ thu hồi tiền đồng, vỗ vỗ bả vai của Tây Môn Tiên Chi: “Xin tin tưởng lão Mạc ta, xem bói… Ta là chuyên nghiệp!”
“Quẻ tượng biểu hiện đại cát… Tây Môn huynh yên tâm, lần này đi, nhất định hữu kinh vô hiểm.”
“To gan đi khiêu chiến đi!”
Mạc Thiên Ngữ nói.
Sau đó, rút cây gậy trúc lên, ngửa mặt lên trời cười to rời đi.
Cùng với Tây Môn Tiên Chi gặp thoáng qua, sau đó dung nhập trong dòng người chạy nạn, bước chân gấp rút, nhanh chóng biến mất trong biển người bao la.
Tây Môn Tiên Chi hít sâu một hơi, nhìn xem bóng lưng của Mạc Thiên Ngữ dần dần tan biến, ánh mắt trở nên kính nể.
Ba năm không gặp, Mạc Thiên Ngữ chẳng những trở nên sâu không thể lường, càng có một loại phong độ của thế ngoại cao nhân.
Mặt khác, khi nhìn thấy ba viên tiền đồng kia, hắn mơ hồ cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ.
Cường giả như vậy, bảo vật như vây, tính quẻ, tất nhiên không thể có sai lầm.
Tây Môn Tiên Chi chắp tay về phía bóng lưng của Mạc Thiên Ngữ.
Sau đó quay người.
Tinh thần trở nên cực kỳ hăng hái.
Mục tiêu, Bắc Lạc, Lục Bình An!
Bạn cần đăng nhập để bình luận