Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 536: Các hạ cùng bần tăng chia năm năm được chứ? (2)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Bên ngoài, bản nguyên quay cuồng, phát sinh biến hóa kinh người.
Nguyên Anh cảnh trong thiên hạ đều cảm ứng được.
Tiếng xé gió vang lên, cường giả trong Kim Cương điện nườm nượp đi tới.
“Phó điện chủ. . . Xảy ra chuyện gì vậy?”
Có Nguyên Anh cảnh sợ hãi hỏi.
“Các phân điện của Kim Cương điện ở khắp thiên hạ đồng loạt đưa tin, toàn bộ pho tượng Kim Thân của điện chủ ở các nơi đều đã sụp đổ . . .”
“Điện chủ gặp chuyện bất trắc sao?”
Hai vị Phó điện chủ vô cùng căng thẳng, bọn hắn biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này.
Đồ Lãng bỏ mình, sợ là sẽ làm thiên hạ đại loạn.
Cho nên, bọn hắn muốn giấu tin tức này đi.
“Kim Thân của Điện chủ phá cảnh, diễn hóa Kim Thân mới, bỏ đi Kim Thân cũ, cho nên pho tượng Kim Thân ỏ các nơi trong thiên hạ sẽ sụp đổ. . .”
Một vị Phó điện chủ nói.
Một người khác nhìn về bằng hữu của mình, tán thán trong lòng.
Cái này còn ai dám nói hắn đầu óc ngu si tứ chi phát triển nữa!
Nhóm Nguyên Anh cảnh bên dưới dường như cũng có chút tin tưởng.
Dù sao thì cũng chỉ có thể là nguyên nhân như vậy.
Bọn hắn không cách nào tưởng tượng, Đồ Lãng thần thông quảng đại như vậy sẽ phải bỏ mình.
Bỗng nhiên.
Bầu trời có chấn động kịch liệt, phát ra tiếng nổ tung.
Lực lượng bảo hộ của thế giới đang không ngừng chấn động.
Khi vẫn là thế giới trung võ thì sẽ vẫn có lực lượng bảo hộ thế giới, Kim Thân đại lục mặc dù là thế giới trung võ chí cường, thế nhưng vẫn chưa thoát ly khỏi phạm trù trung võ.
Chỉ khi trở thành cao võ, mới có thể mất đi lực lượng bảo vệ của thế giới.
Ầm ầm!
Nguyên Anh cảnh, Anh Biến cảnh ngẩng đầu lên nhìn.
Hai vị Phó điện chủ cũng biến sắc, bọn hắn bay lên không, khuếch tán linh thức của mình.
Vận chuyển khí huyết, Kim Thân bọn hắn tỏa ra sức mạnh cực lớn tạo thành sóng khí.
Ông. . .
Nhưng mà, giữa thiên địa, kim quang sáng chói.
Một Kim Phật khổng lồ xuất hiện trên bầu trời.
Phật môn ở Kim Thân đại lục cũng không phải là thứ gì xa lạ, dù sao thì Kim Thân đại lục cũng là một thế giới dưới trướng của Tôn giả Phật giới.
Tuy nhiên, Kim Phật này rõ ràng cũng không phải là phật của Kim Thân đại lục!
Bởi vì, lực lượng bảo hộ của thế giới này đang cuộn trào, ngăn chặn không cho Kim Phật này tiến vào.
Âm thanh phạn âm vang vọng.
Dường như có ánh sáng bảy màu rủ xuống.
Bên trong Kim Phật là một vị hòa thượng, mặc áo cà sa sáng chói đỏ như máu, chắp tay trước ngực.
Mặt lộ vẻ từ bi, bước từng bước một, bộ bộ sinh liên hoa, từ bên ngoài bầu trời, dậm chân tiến tới.
“Các hạ là người nào?”
Hai vị Phó điện chủ căng thẳng, khí huyết tỏa ra từ Kim Thân, xen lẫn thành lưới, muốn ngăn cản phật tăng.
“A di đà phật, Đồ Lãng bỏ mình, Thiên Đạo sụp đổ, thế gian này sắp chìm trong hắc ám và tĩnh lặng, biển khổ vô biên dần dần nuốt chửng sinh linh trên thế gian, các ngươi cần ta cứu thế, nhờ vào đó thoát khỏi biển khổ.”
Ngộ Hành thương xót, khoác lên áo cà sa, Kim Phật trên hắn phát sáng, giống như là một Phật Đà chân chính hạ xuống thế gian vậy.
“Đánh rắm!”
“Điện chủ Kim Cương điện chẳng qua chỉ đang biến hóa Kim Thân, làm sao có thể bỏ mình! Ngươi chớ có nói lung tung!”
Phó điện chủ giận dữ.
Chính mình đã nói dối vậy thì phải nói dối đến cùng.
Ngộ Hành thương xót nhìn hai vị Phân Thần cảnh sơ kỳ này.
Hắn thở dài.
Trong miệng tụng niệm phật hiệu.
Trong lúc mơ hồ, hắn cảm thấy, người đã diệt sát Đồ Lãng, bá chủ vị diện kia dường như đang tới đây.
Ngộ Hành nhất định phải nhanh chóng lấy được chỗ tốt của bản nguyên đại lục này trước khi vị Trận Pháp sư kia xuất hiện!
Cho nên, hắn phải nhanh chóng tiếp nhận cái thế giới này.
“A di đà phật, bần tăng sẽ độ hóa các ngươi. . .”
Ngộ Hành nói.
Nói xong.
Tay của hắn, cầm phật châu trên cổ lên.
Xâu phật châu này là pháp khí không gian.
Tích trượng màu vàng kim hiện ra trong tay của hắn, trên tích trượng có chín mươi chín cái vòng vàng.
Âm thanh “Đinh linh linh” từ tích trượng khuếch tán ra.
Oanh!
Ngộ Hành động thủ.
Vẻ từ bi trong mắt hắn dần tan biến.
Thay vào đó là vô tận giết chóc, Phật nói, nhất niệm Cực Lạc, nhất niệm địa ngục.
Ngộ Hành muốn sử dụng thủ đoạn nguyên thủy nhất, để nhanh chóng nhận được chỗ tốt từ vị diện bản nguyên.
Ánh mắt Ngộ Hành lạnh lùng.
Tay nắm tích trượng, bước trong hư không.
Mặc dù Kim Thân đại lục là thế giới dưới trướng Tôn giả.
Thế nhưng, vậy thì thế nào?
Ngộ Hành muốn siêu thoát khỏi hạn chế của thế giới trung võ, đánh vỡ gông cùm xiềng xích, phi thăng Phật giới cao võ, đột phá Xuất Khiếu cảnh.
Vì vậy hắn phải tâm ngoan thủ lạt.
Giữa những thế giới trung võ đỉnh cấp với nhau, vốn luôn có quan hệ cạnh tranh.
Cường giả trên Kim Thân đại lục, vội vàng phản ứng chống lại Phật tăng.
Oanh!
Trên tích trượng phát ra vầng sáng.
Hai vị Phó điện chủ bị vầng sáng đụng trúng, Kim Thân bọn hắn trực tiếp hóa thành dòng máu!
Âm thanh thê lương bi thảm vang vọng trong thánh địa của Kim Thân đại lục, Kim Cương điện.
Đồ Lãng không ngờ rằng, khi hắn vừa chết thì Thánh địa do hắn sáng tạo ra liền bắt đầu đổ máu.
Một vị Kim Thân lão giả, khí huyết nổ vang từ từ buông xuống.
Hắn là một phật tăng già, thế nhưng hắn là phật tăng của Kim Thân đại lục.
Ngộ Hành sắc mặt từ bi, tay cầm tích trượng, như đang đi dạo trong vạn trượng hồng trần, những nơi hắn đi qua, máu chảy đầy đất, núi thây biển máu.
Hắn không phải phật, hắn giống như ma.
Ngộ Hành chạm mắt lão phật tăng.
Hai người chắp tay thi lễ với nhau.
Sau một khắc, tích trượng trong tay Ngộ Hành đập trúng đầu của lão phật tăng.
Thân thể của lão phật tăng trực tiếp sụp đổ. . .
Tích trượng này hóa thành màu máu, giống như một ác ma tham lam, không ngừng thôn phệ huyết dịch.
Linh hồn lão phật tăng đau thương.
Tụng niệm phật hiệu.
Linh hồn bắn ra vầng sáng, hóa thành vách ngăn, muốn ngăn cản tích trượng màu máu.
Ngộ Hành lạnh lùng.
Toàn bộ Nguyên Anh cảnh của Kim Cương điện hóa thành dòng máu.
Thánh địa Kim Thân đại lục biến thành tử vực.
“Tôn giả đã từng ban thưởng một pháp khí bán thánh giai cho ta, bây giờ. . . Đã bị ta luyện chế thành pháp khí thánh giai chân chính, các ngươi không cản được được.”
Ngộ Hành nói.
Bành!
Linh hồn lão phật tăng bùi ngùi thở dài, sau đó bị hủy diệt.
Sau đó tích trượng chuyển động, tản mát ra gợn sóng huyền bí.
Quét khắp Kim Thân đại lục.
Phanh phanh phanh!
Phàm nhân nổ tung, hóa thành sương máu, núi thây biển máu, máu chảy thành sông, hình ảnh vô cùng đáng sợ!
Nhưng mà, Ngộ Hành như đã sớm quen với chuyện này.
Rõ ràng, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn hủy diệt một cái thế giới.
Tích trượng hấp thu vô số huyết khí, trên đó có một ngọn lửa máu màu đen đang thiêu đốt.
Đó là nghiệp hỏa.
Tội nghiệt nghiệp hỏa.
Ngộ Hành không chút phật lòng, ngược lại có mấy phần mê say nhìn tích trượng này.
Nghiệp hỏa xuất hiện, làm uy lực tích trượng tăng lên.
“Nên đi xử lý bản nguyên.”
Ngộ Hành tùy ý để tích trượng ở trên vòm trời thu gặt lấy từng sinh mệnh.
Hắn chấp tay hành lễ, khoác lên áo cà sa, một lần nữa trở nên trách trời thương dân.
Bước ra một bước, trốn vào bản nguyên không gian.
Bản nguyên to lớn, như một ngôi sao lớn trên trời.
Viên bản nguyên này to lớn vô cùng.
Lục lớn hơn rất nhiều so với bản nguyên của Thiên Nguyên đại.
Dù sao đây cũng là bản nguyên của thế giới trung võ đỉnh cấp.
Ngộ Hành có chút mê luyến nhìn viên bản nguyên này, hắn vươn tay, vuốt ve bản nguyên, dĩ nhiên, cảm giác hoàn toàn lạnh lẽo.
Nhưng nội tâm của hắn lại đang cháy rực.
Bản nguyên, chính là căn bản của một cái thế giới.
Thế giới càng hùng mạnh thì bản nguyên càng trân quý.
Với lại, năng lượng bản nguyên vẫn là thứ cực kỳ trân quý, là thứ có thể giúp bọn hắn chạm đến trình độ của thế giới cao võ.
Vì cái gì mà đám người Đồ Lãng, Ngộ Hành lại muốn hủy diệt thế giới trung võ.
Cũng bởi vì, mỗi lần bọn hắn hủy diệt thế giới, bọn hắn đều có thể mượn nhờ năng lượng bản nguyên để tăng cao thực lực.
Ngộ Hành hít một hơi thật sâu, dường như giống như đang ngửi lấy một loại đồ ăn thơm tho.
Sau một khắc.
Hắn mở hai tay ra, áo cà sa đỏ tươi bay lên.
Hắn mang theo sự thành kính, nhảy lên một cái, giống như là nhảy cầu, muốn chui vào trong bản nguyên.
Hắn muốn đi vào trong bản nguyên, giống như Khổ Đồ lúc trước trên Thiên Nguyên đại lục, mượn nhờ lực lưởng bản nguyên để tu hành.
Bỗng nhiên.
Ngay khi Ngộ Hành sắp chui vào bản nguyên.
Một cỗ năng lượng mạnh mẽ ngưng tụ trong hư không.
Một bàn tay linh khí to lớn hiện ra, hung hăng quất về phía Ngộ Hành.
Ba!
Thân hình Ngộ Hành hạ xuống, định trốn vào trong bản nguyên, lại trực tiếp bị bàn tay kia quất bay, sức mạnh kinh khủng làm hư không rung chuyển, thân thể hắn bay xa trong hư không.
“Tặc nhân.”
“Ngươi có biết tới đạo lý trước sau không?”
“Lục Bình An ta ghét nhất là bị người khác chiếm tiện nghi của mình.”
Áo trắng tung bay.
Một vị thiếu niên áo trắng ngồi ngay ngắn trên xe lăn, đột nhiên xuất hiện trong không gian bản nguyên.
Hắn một chưởng vỗ bay Ngộ Hành, nói.
Nơi xa.
Ngộ Hành ở trong hư không bò dậy.
Vỗ vỗ tăng bào, chấp tay hành lễ.
Trên mặt không có tức giận, cũng không có bất cứ chút oán hận nào.
Mang theo nụ cười ấm áp.
“Các hạ chính là Trận Pháp sư huyền bí đã sử dụng trận pháp giết chết Đồ Lãng a?”
Ngộ Hành nói.
“Đồ Lãng do ngươi giết, cho nên, bản nguyên lẽ ra sẽ là của ngươi, nhưng tại hạ cũng đã giải quyết những Phân Thần cảnh khác của Kim Thân đại lục, giảm bớt phiền toái.”
“Với lại, bản nguyên này lớn như vậy, ngươi sao nuốt không nổi, không bằng. . .”
“Các hạ và bần tăng, chia năm năm được chứ?”
Ngộ Hành cười nói.
Ngộ Hành cảm thấy chia năm năm, hết sức hợp lý.
Nhưng mà. . .
Lục Phiên liếc mắt nhìn hắn.
“Không biết xấu hổ. . .”
“Cút!”
Lời nói, như sấm sét cuồn cuộn.
Nụ cười của Ngộ Hành cứng đờ, sau đó, dần dần tan biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận