Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 759: Ma hóa Lục Thiếu Chủ, một quyền đánh đế binh (2)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Mấy đạo xương khô này đã không còn bất cứ gợn sóng sinh mệnh nào.
Tứ vương. . . lần này đã thật sự chết rồi.
Năm vị Tiên Túc cường giả hít một hơi thật sâu.
Sau đó, bọn hắn lại cảm giác được một trận tê cả da đầu, toàn bộ lỗ chân lông như muốn nổ tung.
Trong một tiếng thở dài, mang theo bi thương, mang theo tiếng nuối, tựa hồ còn có phẫn nộ.
Đông đông đông!
Cổ mộ vọng lâu, từng phiến cửa thành mở ra.
Ở chỗ sâu trong vọng lâu sau khi mở rộng, một chiếc quan tài không có nắp treo lơ lửng.
Năm vị Tiên Túc cường giả rùng mình.
Mỗi một lần bọn hắn nháy mắt, quan tài liền xuyên qua một một vọng lâu.
Khi bọn hắn không nhịn được, chớp mắt đến lần thứ năm, quan tài đã xuất hiện bên ngoài cổ mộ.
Hàn khí lạnh lẽo kéo dài từ bàn chân lên tận đỉnh đầu, bao trùm toàn thân.
“Huyết. . . Huyết Y tướng quân Cố Mang Nhiên? !”
Một vị Tiên Túc cường giả bị hù sợ co quắp, bắt đầu nói lắp.
Chẳng qua là quan tài xuất hiện, liền giống như có một ngọn núi đè trong tâm.
Giữa thiên địa, tựa hồ đều trở nên tĩnh lặng trong khoảnh khắc.
Tạch tạch tạch. . .
Đó là thanh âm xương cốt rung động.
Phảng phất như có một bộ xương khô đang muốn ngồi dậy từ trong quan tài.
Đông!
Bên trong Bình Dương Thiên.
Bên trong xe kéo lộng lẫy, thần tử đột nhiên vọt lên.
Tử khí bàng bạc quấn theo thân thể của hắn.
Hắn tựa như thuấn di, lập tức xuất hiện trên viên lô.
Ba vị Tiên Túc khiêng viên lô.
Diệt thế chi hỏa bên trong lò, bốc cháy cuồn cuộn.
“Cố Mang Nhiên! Ngươi từng giết lão tổ của “Vân Tộc” ta, càng giết sạch trăm vạn trụ cột của Vân tộc!”
“Huyết cừu không đội trời chung!”
Gương mặt thần tử có tử khí mông lung bao bọc, nhưng trong mắt lại có thần quang bắn ra.
Hắn một chưởng vỗ ra, dùng kỳ dị đường cong.
Hung hăng đập vào bên trên viên lô do ba vị Tiên Túc cường giả khiêng.
Đông!
Viên lô bị va chạm, lập tức truyền ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
Viên lô to lớn, quấn lấy khí tức cổ đế, đúng là bắt đầu chậm chậm khuynh đảo.
Phốc phốc!
Ba vị Tiên Túc khiêng viên lô, sắc mặt đỏ lên, đều là không nhịn được mà ho ra máu!
Nhưng mà, đại lô trút xuống.
Dường như là lô hỏa của tiên nhân bị đạp đổ, có cuồn cuộn hỏa diễm ở bên trong chảy xuống.
Trong tích tắc, Hư Vô Thiên hóa thánh một biển lửa.
Biển lửa bùng phát, như một thác nước hỏa hồng lao thẳng xuống, thẳng bức về phía cổ mộ!
“Giết!”
Năm vị Tiên Túc đang tiến đánh cổ mộ gầm nhẹ.
Áo bào trên người bọn họ phần phật, tiên khí thẳng tắp lan tràn từ lòng bàn chân, sau đó như sao trời xông vào cửu tiêu.
Nhảy vọt Hóa Tiên, nhất niệm tụ tiên khí, tụ thành một sợi chân tiên khí, danh truyền thiên cổ, chính là Tiên Túc!
Năm vị Tiên Túc bộc phát, lấy tiên khí làm dẫn, hướng cho lô hỏa đang chảy ngược dốc thẳng về phía quan tài.
Muốn đem vị tồn tài trong quan tài bị đốt sạch, hỏa táng quy thiên!
Thần tử đạp thiên, lấy cổ đế lô hỏa làm dẫn, muốn thiêu rụi Huyết y tướng quân!
Một màn này, thật sự làm cho thế nhân kinh bạo nhãn cầu.
Huyết Sát Thiên, Nguyên Từ Thiên, Bình Dương Thiên cường giả đều kinh hãi.
Đây là thủ bút bực nào a.
Huyết sắc chiến trường, Ngũ Hoàng.
Chiến đấu cũng lập tức ngưng trệ.
Chủ yếu vẫn là, uy áp tại giữa đất trời Hư Vô Thiên tăng mạnh.
Mạnh đến mức làm cho người ta thấy kinh sợ.
Mà lại, lực công phạt chủ yếu vẫn đều nhằm vào cổ mộ bên kia, Ngũ Hoàng chiến trường đã dần dần ổn định.
Tình cảnh đã được Lục Cửu Liên sau khi tiến vào thiên nhân hợp nhất, cùng với Trúc Lung thần bí khó lường ngăn trở xuống.
Ngũ Hoàng dần dần thu được thời gian điều tức.
Chỉ bất quá, mỗi người đều đã giết đỏ cả mắt.
Lô hỏa màu đỏ, như cuồn cuộn tinh hà, làm người xem hoa mắt thần mê, ánh lửa ngút trời, giống như là một mảnh dị tượng kỳ cảnh.
“Thậm chí ngay cả Đế binh ‘Thái Thượng lô’ đều vận dụng.”
“Ngươi muốn giết ta, trưởng bối trong tộc của ngươi có biết hay không?”
Thanh âm nhàn nhạt tung bay.
Sau một khắc.
Tại bên rìa cổ lão quan tài.
Một cái tay hiển hiện, khoác lên trên đó.
Là một cánh tay như que củi, tiều tụy, chỉ còn da bọc xương.
Nhưng mà, toàn bộ tầm mắt đều đổ dồn về đó.
Năm vị Tiên Túc, phảng phất tắm lô hỏa.
Tạch tạch tạch. . .
Thân hình bên trong quan tài chậm chậm đứng lên.
Từng chút từng chút. . .
Một thân áo bào trắng không nhiễm hạt bụi, sau đó là từng sợi tóc rậm rạp đen nhánh.
Chỉ bất quá, gương mặt người này đã là da bọc xương, giống như một bộ thây khô đã mai táng vô tận tuế nguyệt.
Máu thịt khô cạn.
Thế nhưng, trong hốc mắt hãm sâu kia, lại có hào quang lấp lánh.
Hút cạn một gốc thần dược, nhưng cũng chỉ giúp người này khôi phục một chút lực lượng mà thôi.
Nếu là người này khôi phục hoàn toàn, hẳn cũng là một vị phong thần như ngọc.
Huyết Y tướng quân Cố Mang Nhiên!
Vì sao một tịch áo trắng, lại xưng huyết y?
Chắp tay, đứng lặng bên trong quan tài.
Giơ tay lên, xa xa nhất chỉ.
Lô hỏa chảy ngược oanh một tiếng.
Con ngươi của năm vị Tiên Túc cường giả bỗng nhiên thít chặt.
Một cổ lực lượng to lớn ập vào mặt, đầu của bọn hắn đều nổ tung, ngay cả nguyên thần cũng đều bị nổ nát vụn.
Năm vị Tiên Túc không còn đầu, quỳ sát tại trong biển lửa.
Nhưng mà thân ảnh gầy như que củi kia, một thân áo trắng bồng bềnh, nhẹ nhàng cười đi qua.
Hắn đi về phía năm thi thể Tiên Túc đang quỳ sát.
Tay áo giương nhẹ, một giọt máu trôi dạt thấm lên trên tay áo trắng, lập tức nhuộm dần ra, bắt đầu từ tay áo lan rộng đem toàn bộ bạch y đều hóa thành huyết sắc.
“Ngươi mặc dù mang tới Đế binh, nhưng chỉ bằng thực lực của ngươi, lại không thể điều khiên được đế binh.”
“Nếu là trưởng bối trong tộc ngươi tự mình điều khiển đế binh giết ta, có lẽ còn có mấy phần khả năng.”
Thây khô gầy như quê củi, từ từ nói.
Thanh âm của hắn hết sức ôn hòa, không hề giống như lời nói của một kẻ giết người như ngóe.
Một cỗ hùng hồn uy lực phun trào.
Lô hỏa bắt đầu chảy ngược mà về, từng chút một bị đẩy ngược vào trong lò.
“Làm sao có thể? !”
Vị thần tử đạp nghiêng đế lô trút xuống, run sợ vạn phần, không thể tin được.
Một tên đã chết mai táng từ viễn cổ đến hiện tại, Thần Tử cho rắng hắn đã đánh giá rất cao Huyết Y Cố Mang Nhiên rồi, ngay cả đế binh cũng mang theo.
Có thể là. . .
Lại phát hiện, vẫn là đánh giá quá thấp!
Phốc phốc!
Ba vị Tiên Túc khiêng Đế binh “Thái Thượng lô”, thân thể tuôn ra sương máu.
Bọn hắn sắp bị Đế binh đè chết.
Nhưng là, bọn hắn nhất định phải cố chống chịu, một khi đi áp chế của Đế Binh đối với Hư Vô Thiên.
Nhiều Tiên Túc cảnh cường giả như vậy đi vào Hư Vô Thiên, sợ là phải gặp “Quy Tắc Triều Cường” trong Hư Vô Thiên.
Thần Tử trôi nổi giữa không trung, nhìn chằm chằm vào thân ảnh huyết y đang không ngưng đẩy ngược lô hỏa chảy lại vào trong đỉnh.
“Hừ!”
“Đế binh mặc dù không giết được ngươi, nhưng vẫn như củ có thể áp chế cùng hạn chế lại ngươi.”
“Lần này không giết được ngươi, lần sau nhất định sẽ để cho trưởng bối trong tộc ta giết chết tên hung đồ nhà ngươi!”
Thần tử lạnh như băng nói.
Thân hình hắn đang trôi nổi, đột nhiên phất tay áo, tử khí ngút trời.
Bên trong Bình Dương Thiên.
Năm con Long Mã có chân Long huyết mạch kéo xe chạy như bay tới.
Cố Mang Nhiên từng bước một đi tới, áp lực gây cho hắn vô cùng to lớn.
Bất quá, Thần tử cũng nhìn ra.
Cố Mang Nhiên vẫn đang chịu Đế Binh chấn áp, nặng nề đi lên.
Cho nên, hắn muốn đi, Cố Mang Nhiên cũng không giữ được hắn.
Hắn muốn đi, cũng muốn dùng tư thái của kẻ thắng rời đi.
Trên gương mặt tiều tụy của Cố Mang Nhiên, giữ lại mỉa mai nhàn nhạt, bình tĩnh nhìn Thần Tử
“Vân tộc, ngươi không nói, ta kém chút không nhớ nổi. . .”
“Chờ xem, ta Cố Mang Nhiên ngày sau nhất định sẽ tới Vân Tộc, đồ sát toàn bộ từ trên xuống dưới, dùng máu tế điện tứ vương dưới trướng của ta.”
Cố Mang Nhiên lời nói rất bình tĩnh, một thân Huyết Bào phần phật.
Nói giết cả nhà ngươi nhẹ nhàng như nói đi uống chén rượu vậy.
. . .
P/s: Chương này còn 1 chương nhỏ, trưa mai sẽ đăng cùng với chương kế tiếp!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận