Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 566: Lão Nhiếp đồ long, đại kiếp đến. (1)

Dịch: Mèo Rừng
Một đao thành thất truyện, chém con Cự Long kia ra thành một màn mưa máu lớn.
Toàn bộ Chiến trường màu máu đều vô cùng yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Người đời trợn mắt hốc mồm, không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm lấy Nhiếp Trường Khanh mặc bạch y trong chiến trường kia. Một đao kinh diễm vô song ấy, tựa như in đậm vào sâu trong linh hồn của mỗi người vậy.
Một đao kia… Quá kinh diễm!
Một năm, đi vào di tích tiên nhân một năm, Nhiếp Trường Khanh vậy mà đã phát triển đến trình độ này, vậy mà có thể trảm ra một đao tuyệt thế phong hoa như thế!
Đạo ý!
Tứ đẳng danh sách đạo ý!
Rất nhiều người đều giật mình, hiểu rõ vì sao Nhiếp Trường Khanh có thể trảm ra một đao kinh diễm như vậy.
Thứ đạo ý này, rất mạnh mẽ, lúc trước, khi Bá Vương chỉ là Thiên Tỏa, đã bằng vào đạo ý mà có thể đọ sức với Nguyên Anh.
Đây chính là chém giết vượt đại cảnh giới.
Mà hiện tại, Nhiếp Trường Khanh cũng là Phân Thần cảnh, chém giết với thánh tử Thiên Long này, dưới sự trợ giúp từ đạo ý, có thể chém ra một đao kinh diễm như vậy âu cũng là bình thường.
Thu đao về, Nhiếp Trường Khanh đứng lặng ở trên vết đao màu máu, chậm rãi thở ra một hơi.
Hắn nhắm hai mắt lại, có một loại trầm ổn bất động như núi.
Đây là một đao mạnh nhất của hắn, Bạt Đạo đạo ý, chém ra một đao ngay sau khi rút đao ra. (Note: Bạt đao có nghĩa thuần việt là Rút đao.)
Quả nhiên, hắn thành công.
Một đao này của hắn, trảm ra hiệu quả làm cho người ta cảm thấy kinh diễm.
Hắn không có để cho công tử mất mặt.
Ào ào ào…
Mưa máu trút xuống.
Long lân nổ tung, liên tục có máu tươi rơi lả tả, hóa thành mưa máu kèm theo gió tanh.
Chiến trường màu máu vốn đang yên lặng, lập tức phát ra tiếng hét thảm kinh thiên.
Đây là âm thanh do thánh tử Thiên Long phát ra, hắn bị một đao này chém trúng, lân giáp nổ tung, suýt chút bỏ mình!
“Đáng chết!”
“Bản thánh tử muốn giết ngươi!”
Rống!
Tiếng long ngâm nổ vang không dứt.
Thánh tử Thiên Long hóa thành thân rồng, không giống với Thiên Long chủng, có chút giống với thằn lằn bò sát cỡ lớn, sau lưng mọc ra hai cánh, hơi dữ tợn.
Trong miệng đầy rẫy những chiếc răng bén nhọn.
Hai sừng trên đầu có hình dạng ren vít, càng lộ ra thêm mấy phần hung ác.
Không hề nghi ngờ, đây chính là chân thân của thánh tử Thiên Long.
Thánh tử Thiên Long xoay tròn, thân thể cuốn lên tiếng động to lớn trên Chiến trường mùa máu, đất cát cuồn cuộn, bầu trời dường như sụp đổ.
Tim của thánh tử Thiên Long có chút đập nhanh, thế nhưng, nhiều hơn vẫn là phẫn nộ.
Cứ việc có Thiên Long Châu bảo hộ, hắn vẫn suýt chút nữa bị một đao này trảm ra làm hai!
Thánh giai pháp khí vậy mà không gánh nổi hắn!
Mặc dù trong này có nguyên nhân là do lực lượng bảo hộ thế giới ấp chế.
Nhưng một đao ẩn chứa đạo ý này, quả thật là rất đáng sợ!
“Đạo ý… Vì sao tên thổ dân này sẽ tìm hiểu ra được đạo ý!?”
“Thiên kiêu tìm hiểu ra đạo ý, mà lại sinh ra tại một thế giới nhất định phải bị hủy diệt như thế này! Quả thật là vô cùng đáng tiếc!”
Thánh tử Thiên Long đã ngừng lại máu tươi dâng trào trên thân.
Hắn động sát tâm!
Mà mặc kệ là tu hành giả trên Chiến trường màu máu, hoặc là Lưu Lạc giả quan sát từ bên ngoài, cũng đều rung động.
Một đao thành thất truyền.
Một đao kinh diễm kia, làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc cùng tán thán.
“Đạo ý…”
Tề Lục Giáp xếp bằng ở trên đại lục cô quanh mà lạnh lẽo, trong đôi mắt mang theo vài phần phức tạp cùng tán thưởng.
Nhưng mà rất nhanh, hắn lại trở nên có chút tiếc nuối, lắc đầu.
“Kỳ tài ngút trời như vậy, nếu như sinh ra ở thế giới khác, chắc chắn sẽ quấy phong vân, thành thiên kiêu tuyết thế, có thể trở thành Thánh tử thuộc Thánh địa một phương, đáng tiếc…”
Tên Lưu Lạc giả toàn thân bao trùm trong hỏa diễm kia, trong đôi mắt toát ra tinh mang.
“Thật mạnh… Một đao này quá mạnh!”
“Thế giới này quả nhiên có cường giả!”
Mỹ phụ kia cũng tim đập nhanh, nàng có mấy phần vui mừng, bởi vì người giáng lâm Chiến trường màu máu không phải là bọn nàng.
Bọn nàng không có thánh giai pháp khí bảo mệnh, một khi bước vào Chiến trường màu máu, đối mặt với một đao này của Nhiếp Trường Khanh, e rằng hẳn phải chết không nghi ngờ.
Mà có không ít Lưu Lạc giả nhỏ yếu thì bộc lộ ra vẻ hoảng hốt.
“Đây là thánh tử Thiên Long, thánh tử thế giới cao võ… Hậu duệ của Tôn giả, làm sao sẽ bại!? Thua ở trong tay một tên thổ dân thuộc một cái thế giới trung võ không chút danh tiếng nào?”
Rất nhiều Lưu Lạc giả đều khó mà tiếp nhận, từ trong đáy lòng, không nguyện ý tin tưởng cái sự thật này.
Trên Chiến trường màu máu.
Tu hành giả Ngũ Hoàng đại lục đều toát ra vẻ phấn chấn.
Đạm Đài Huyền ho ra máu, siết chặt nắm đấm, gào thét một tiếng.
Giang Li toàn thân nhuốm máu được người nhấc trở về, nhìn thấy một đao kinh diễm của Nhiếp Trương Khanh, cũng nhếch miệng ra, toát ra một nụ cười.
Tuy nhiên, người đời đều không có buông lỏng.
Bởi vì trận chiến còn chưa kết thúc.
“Đạo ý lại làm sao?!”
“Thổ dân chung quy là thổ dân!”
“Bản thánh tử có thánh giai pháp khí, ngươi lại làm sao? Đao pháp như vậy, ngươi có thể thi triển mấy lần?”
Thánh tử Thiên Long duy trì bộ dáng Cự Long, long lân tản ra hào quang lấp lánh, bên trong khe hở của long lân, tựa hồ có sương máu chậm rãi phun ra ngoài.
Hắn phun ra một câu ác miệng, sau đó xuất thủ trước.
Bởi vì, hắn thấy lo lắng.
Cho dù là hắn, thân là thánh tử Cửu Long tiểu thế giới, cũng không có tìm hiểu ra đạo ý.
Mà tên thổ dân trước mắt này, lại có đạo ý gia thân.
Với lại, còn không phải là danh sách đạo ý bình thường, mà là tứ đẳng đạo ý!
Đây chính là đạo ý, tăng cường rất lớn đối với chiến lực.
Hắn không dám khinh thường.
Oanh!
Thánh tử Thiên Long cất ra một bước, thân hình biến mất tại chỗ.
Thương quét qua, phảng phất như cắt cả mặt đất vậy.
Ngay sau đó liền tới gần Nhiếp Trường Khanh, hắn lựa chọn cận chiến, chỉ có như vậy, Nhiếp Trường Khanh mới không thể nào thi triển ra một đao kinh diễm gia trì đạo ý kia.
Huống chi, hắn thân là thánh tử Thiên Long, thân thể rất mạnh mẽ, cơ sở vững vàng, tự tin có thể chém giết Nhiếp Trường Khanh.
Không khí nổ tung, một thương này rất sắc bén, đòn tấn công mang theo sức đâm đáng sợ.
Cho dù là Anh Biến cảnh bị đánh trúng, cũng đều sẽ nổ thành sương máu.
Rầm rầm rầm!
Chiến trường màu máu chấn động.
Chấn động vô cùng kịch liệt, mặt đất tựa hồ đang rạn nứt.
Giữa thiên địa, có sương máu nổ tung, toàn bộ chiến trường đều đang rung chuyển kịch liệt, dường như động đất đáng sợ.
Nhiếp Trường Khanh giữ thế trung bình tấn, cẩn thận tỉ mỉ trảm ra một ánh đao xưa cũ không có gì lạ.
Keng keng keng!
Thương va chạm với Trảm Long.
Tia lửa bắn tung tóe, dường như hóa thành lôi đình, không ngừng tán loạn trên chiến trường.
Oanh!
Mái tóc của Nhiếp Trường Khanh bay lên, ánh mắt kiên nghị.
Trảm Long va chạm với thương, thân thể của hai người cơ hồ ở ngay bên cạnh nhau.
Trong ánh mắt của thánh tử Thiên Long tràn ngập sát ý, ánh mắt của Nhiếp Trường Khanh cũng lạnh lẽo.
Bên trong thân thể của hai người bộc phát ra làn sóng kinh thiên, khiến cho đất đá tựa như có gợn sóng bao phủ, dường như núi cao bị đánh về phía không trung.
Đây là một trận chiến kinh thế!
Tu hành giả Ngũ Hoàng kích động.
Lưu Lạc giả trong hư vô rung động.
Thế giới này, lại có người có thể giao phong với thánh tử cao võ!
“Cơ sở của ngươi rất vững vàng, linh khí liên tục không ngừng! Hơn nữa còn tìm hiểu ra đạo ý, đích thật là quái vật!”
“Thế giới này… Có thể sản sinh ra cường giả như ngươi, quả là không dễ, khó trách có tư cách trùng kích cao võ!”
Thánh tử Thiên Long đối mắt với Nhiếp Trường Khanh, nói.
“Đáng tiếc, ngươi thiếu thánh giai pháp khí!”
“Hôm nay, trảm ngươi! Minh chứng tâm ta!”
Thánh tử Thiên Long gầm nhẹ.
Cây thương trong tay vậy mà nở rộ hào quang lấp lánh.
Phảng phất hóa thành một con trường long màu hoàng kim, nhanh chóng đánh về phía Nhiếp Trường Khanh.
Trong quá trình bay nhào, mặt đất Chiến trường màu máu bị nổ tung từng khúc.
Nhiếp Trường Khanh tay cầm Trảm Long, sắc mặt không vui không buồn.
“Thánh giai pháp khí?”
Khóe miệng của hắn nhếch lên.”
“Thanh đao trong tay của ta, chính là do công tử luyện chế…”
“Công tử từng nói, phẩm giai không phải là thứ then chốt, mấu chốt là có thích hợp hay không.”
“Nếu như tâm với khí hợp lại, thánh giai pháp khí cũng có thể phá!”
Nhiếp Trường Khanh hai tay cầm đao.
Ánh mắt sáng lên.
Oanh!
Cột sống của hắn tựa như vang ra, dường như có một con Cốt Long vắt ngang trên đại địa, Cốt Long được chế tạo từ chín tuyến, mỗi một tuyến đều tràn ngập huyết khí bàng bạc.
Căn cơ mà Cửu Cực Thiên Tỏa tạo dựng nên, tại khoảnh khắc này, toát ra hào quang mạnh mẽ!
“Đao của ta… Tên Trảm Long!”
“Hôm nay, chém Ngụy Long!”
Mái tóc đen nhánh rậm rạp tràn đầy sức lức của Nhiếp Trường Khanh bay tán loạn, hắn nghiêm túc mà lạnh lùng nói.
Lại lần nữa làm ra động tác rút đao!
Tuy nhiên, lần này, hắn lại điều động tất cả năng lượng trên dưới toàn thân. Khí huyết, linh khí, linh thức,…
Ba cái tụ hợp lại, tựa như một đóa sen nở rộ.
“Càn rỡ!”
Thánh tử Thiên Long gầm thét, hắn nào bị thua thiệt như vậy.
Lại bị một tên thổ dân vũ nhục như thế.
Ngụy Long?
Hắn đường đường là hậu duệ của Tôn giả thế giới cao võ, Cửu Long tiểu thế giới!
Có được huyết mạch Long tộc thuần khiết!
Trảm Long?
Tên thổ dân như ngươi cũng xứng!
“Chết cho bản thánh tử!”
Thánh tử Thiên Long cũng phóng thích khí tức mà không kiềm nén chút nào cả, mặc dù bị lực lượng bảo hộ thế giới áp chế lại.
Thế nhưng, vẫn như cũ có uy thế vô cùng.
Thiên Long Châu lại lần nữa tản mát ra uy năng kinh thiên, hóa thành Cự Long.
Một cây thương trong tay, thì hóa thành một tia chớp màu vàng, tia chớp đánh hư không.
Cả hai va chạm!
Nhiếp Trường Khanh lại lần nữa trảm ra một đao.
Tiếng nổ tung rung trời, để cho Chiến trường màu máu hiện ra vầng sáng lộng lẫy, sáng như ban ngày.
Nhiếp Trường Khanh bạch y phần phật, tay cầm Trảm Long.
Tay chuyển động một cái, xuất hiện một bình ngọc màu máu.
Hắn đổ ra một viên đan dược từ trong bình ngọc.
Mùi thuốc nồng nặc tỏa ra.
Hắn một ngụm nuốt đan dược.
Lực lượng vốn dĩ có chút yếu ớt của Nhiếp Trường Khanh, vậy mà bắt đầu dâng trào điên cuồng, khôi phục lại.
Nơi xa, con ngươi của thánh tử Thiên Long co rút lại.
Cắn thuốc?!
Nhiếp Trường Khanh quả thật là không thể nào chém ra được quá nhiều lần đao pháp ẩn chứa tứ đẳng danh sách đạo ý.
Bởi vì, đòn đánh kiểu này, tiêu hao quá lớn.
Tuy nhiên…
Thánh tử Thiên Long ngàn tính vạn tính, nhưng lại quên đi đan dược…
Có lẽ, hắn cảm thấy một cái thế giới trung võ nhỏ bé, không thể nào sinh ra được đan dược như vậy.
Crộp crộp…
Âm thanh đan dược bị cắn nát quanh quẩn.
Thánh tử Thiên Long cảm giác tâm của mình, dường như cũng nát theo đó.
TN: Qua tháng mới, tạm biệt tháng 8, cầu kim phiếu ủng hộ từ mọi người :D
Bạn cần đăng nhập để bình luận