Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 552: Người của Bạch Ngọc Kinh đến! (1)

Dịch: Mèo Rừng
Chết rồi!?
Vậy mà chết lại quỷ dị như thế?
Thác nước bản nguyên dội thẳng xuống dưới, phát ra tiếng đinh tai nhức óc, tựa như tinh hà trên bầu trời đang chiếu nghiêng xuống.
Hơi lạnh thấu xương, lan tràn lên từ dưới lòng bàn chân của mỗi người.
Đây chính là một vị Nguyên Anh cảnh đại thành a!
Thế mà lại chết khô quỷ dị ở trong di tích tiên nhân như vậy…
Một vị Nguyên Anh cảnh chết đi, tựa như nước mưa lạnh lẽo hung hăng đập vào trên mặt của mỗi một người.
Cho dù là đám người Âm Thần cảnh như Đỗ Long Dương, Diệp Thủ Đao và Nữ Đế đều toát ra vẻ kinh hãi.
Bởi vì, coi như bọn hắn cũng không nhìn ra được, nguyên nhân cái chết cụ thể của vị Nguyên Anh cảnh này là gì!
Chết già?
Vì sao lại chết già?
Phía sau thác nước bản nguyên, đến cùng là ẩn chứa đại nguy cơ cỡ nào?
Ánh mắt của vị Nguyên Anh cảnh này vào thời khắc cuối cùng là cỡ nào bất lực, cỡ nào tuyệt vọng.
Đến cùng là bởi vì sao?
Sự mờ mịt vô tận bao phủ bọn hắn, để cho bọn hắn vốn định chui vào trong đấy hái Kim Thân Tạo Hóa quả, đều từ bỏ ý nghĩ này.
Thiên Hư công tử cầm trong tay một thanh tiểu kiếm, thân thể đang run lẩy bẩy.
Suýt chút nữa…
Con mẹ nó, chỉ suýt chút nữa, người chết không phải là tên Nguyên Anh kia, mà là hắn!
Ai nói di tích tiên nhân này không có nguy hiểm?
Tên coi quẻ kia đi tới?
Bản cung chủ, tuyệt đối đánh không chết hắn!
Ầm ầm!
Thác nước bản nguyên tựa như là một chiếc gương, tỏa ra sắc mặt khó coi của mỗi người.
“Thời gian… Chẳng lẽ khối đại địa kia có dính líu đến lực lượng thời gian?”
Đỗ Long Dương nhíu mày, nói.
“Thời gian?”
Diệp Thủ Đao hít sâu một hơi, trong ánh mắt có vẻ rung động.
“Lực lượng thời gian trong truyền thuyết, cho dù là ở thế giới cao võ, đều là lực lượng vô cùng cường đại và thần bí a! Ngũ Hoàng… Dựa vào cái gì mà lại có được lực lượng như vậy?”
Diệp Thủ Đao nói.
“Chẳng lẽ… Ngũ Hoàng đại lục vào thời kỳ Thượng Cổ, thật sự chính là một thế giới thần bí mà mạnh mẽ?”
Trong đám người.
Mặc kệ là tu hành giả ở tu hành giới Ngũ Hoàng, cũng hoặc là tu hành giả ở Thiên Nguyên dị vực, đều không dám nhúc nhích.
Kim Thân Tạo Hóa quả mặc dù tốt, tản ra mùi thơm nồng đậm trêu chọc lấy tâm thần của người khác.
Nhưng mà…
Cường giả Nguyên Anh cảnh đang quỳ sát trên mặt đất lạnh lẽo, tuyệt vọng đưa tay về phía Kim Thân Tạo Hóa quả, lại để cho tâm thần của mỗi người bọn hắn đều bị trùng kích nặng nề.
Mạc Thiên Ngữ hở ngực lộ bụng, tóc tai bù xù, tóc có hơi hơi đẩy về phía sau mép, khiến cho hắn thoạt nhìn có mấy phần tiêu sái.
Hắn vào thời khắc này, mặt mũi tràn đầy vẻ nghi ngờ cùng khó hiểu không thôi.
“Không có khả năng a!”
“Tiểu sinh đã tính một quẻ cho di tích tiên nhân này, là vùng đại hung! Có được cơ duyên lớn! Không thể nào sẽ hung hiểm như vầy a?!”
“Đến cùng là chỗ nào xảy ra vấn đề!?”
Mạc Thiên Ngữ bới tóc của mình, đầu rất đau.
Hắn cảm giác… Chiêu bài của mình, có thể sẽ bị đập bỏ.
Tuy nhiên, hắn nghĩ lại, đây cũng là chuyện tốt a!
Mạc Thiên Ngữ hắn, luận quẻ, cuối cùng cũng có một lần chuẩn!
Bầu không khí giữa thiên địa, vô cùng nghiêm trọng.
Mỗi người, nội tâm tựa hồ cũng đang suy tư liên tục, lưỡng lự làm ra quyết định, có nên bước vào bên trong di tích tiên nhân này không.
. . .
Bản Nguyên hồ, Hồ Tâm đảo.
Trong đôi mắt của Lục Phiên có đường cong nhảy lên, da mặt hơi run run một cái.
“Tên này… Làm sao chết già rồi?”
Lục Phiên thả ra chén rượu thanh đồng trong tay mình ra, vuốt vuốt mi tâm.
Hắn cũng không có dự liệu được tình huống như vậy.
Có thể nói, đây coi như là một lần sai lầm của hắn đi.
“Lão giả kia bị ‘sông dài thời gian’ màu xám quét ngang, thân thể trực tiếp mục nát, có chút oan uổn…”
Lục Phiên phân tích ra nguyên nhân sai lầm lần này.
Bội số của trận pháp thời gian là 1:10, nếu như Lục Phiên hoàn toàn sử dụng toàn lực, thôi động linh thức, vậy thì bội số này có thể rơi vào giữa 10 tới 100.
Đương nhiên, tiêu hao như vậy cũng rất to lớn.
Mà bội số ở trong sông dài thời gian màu xám này đã có thể vượt qua cái khoảng này.
Trận ngôn chữ Lâm, mặc dù được Lục Phiên bố trí vào bên trong trận pháp thời gian mà hắn nghiên cứu ra, thế nhưng, đồng thời, lợi dụng loại lực lượng đáng sợ này, cũng cần phải tiêu hao hàng loạt năng lượng cùng linh thức.
Cho nên, Lục Phiên không có khả năng liên tục duy trì.
“Đây cũng là cho bọn hắn chút ít tỉnh táo đi.”
Ngón tay của Lục Phiên gõ nhẹ lên trên tay vịn.
“Muốn có được chỗ tốt, sao có thể không có mối nguy, đồ vật tặng không… Các ngươi khẳng định sẽ không trân quý.”
Lục Phiên hít sâu một hơi.
Trên thực tế, bất kỳ ai vào di tích, đều có thể tránh né được sông dài thời gian càn quét, bình thường sẽ không xuất hiện mối nguy quá lớn.
Với lại, nếu như có thể đạt được Kim Thân Tạo Hóa quả, sinh cơ ẩn chứa bên trong Tạo Hóa quả, đủ để bù đắp sinh cơ do thời gian càn quét, sẽ không ảnh hưởng quá tiêu cực đối với thân thể.
Lục Phiên không có dự định sửa đỗi.
Trên đường cầu đạo, luôn cần phải có người hi sinh.
Hít sâu một hơi.
Lục Phiên thần tâm khẽ động.
Trên Hồ Tâm đảo, cỏ xanh thăm thẳm.
Nghê Ngọc cùng Ngưng Chiêu đang tu hành trước Đạo bia lập tức đạt được Lục Phiên đưa tin.
Các nàng lần lượt mở mắt ra.
Xoạt xoạt!
Hai người lập tức lướt đến.
Hiện tại, Ngưng Chiêu đã đạt đến Bát Cực Thiên Tỏa, mặc dù không có tu hành ở bên trong bí cảnh Cửu Ngục, thế nhưng, tốc độ tu hành của nàng cũng không chậm chạp hơn so với bọn người Nhiếp Trường Khanh.
Còn về Nghê Ngọc, ngoạm nhiều Thối Thể đan như vậy.
Thể chất đã hơn xa Thể Tàng cảnh.
“Công tử.”
Khói mù mờ ảo tan biến.
Hai người lên đỉnh núi, đi tới phía trước lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Phía trên lầu các, Lục Phiên dựa lan can, bạch y bồng bềnh, mỉm cười với các nàng.
“Di tích tiên nhân xuất thế, các ngươi biết không?”
Lục Phiên hỏi.
Ngưng Chiêu cùng Nghê Ngọc vội vàng gật đầu.
Động tĩnh từ di tích tiên nhân lớn như vậy, bọn hắn há có thể không biết.
“Các ngươi đi vào trong di tích một lần đi.”
“Cơ duyện lần này, rất hiếm có được.”
“Có lẽ các ngươi có thể nhờ vào cơ duyên lần này mà thu hoạch được đột phá lớn.”
Lục Phiên nói.
Ngưng Chiêu cùng Nghê Ngọc khẽ giật mình.
Ngay sau đó, trên mặt hai người đều toát ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Công tử đây là thả các nàng ra đảo rồi?
Ngưng Chiêu kinh hỉ nhất, nàng đã thật lâu rồi chưa từng rời khỏi Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên khẽ gật đầu.
“Công tử thì sao?”
“Công tử không vào trong di tích tiên nhân này xem chút sao?”
Nghê Ngọc hiếu kỳ hỏi.
Lục Phiên lắc đầu, bàn tay chống ở trên tay vịn, thở ra một hơi thật dài.
Xe lăn chuyển hướng, đưa lưng về phía Nghê Ngọc cùng Ngưng Chiêu.
Ngẩng đầu nhìn trời, phía trên bầu trời, ba khối đại lục tràn ngập cảm giác áp bạch hiện lên, tựa như là ép thành mây đen.
Nghê Ngọc cùng Ngưng Chiêu ngay tức khắc cảm giác yết hầu tựa hồ bị nghẽn lại vậy, có chút khó thở.
“Bản công tử còn phải có chuyện trọng yếu hơn cần làm.”
Lục Phiên nói.
“Các ngươi đi đi, vào di tích tiên nhân, nhớ kỹ, chớ có đụng vào cái sông dài màu xám kia… Đó là lực lượng thời gian, cơ thể của các ngươi, gánh không được.”
Lời nói vừa ra.
Lục Phiên phất tay áo.
Ống tay bạch y tung bay trong gió.
Nghê Ngọc cùng Ngưng Chiêu lập tức cảm thấy hoa cả mắt, ngay sau đó xuất hiện ở dưới chân núi.
Tiểu Ứng Long lật bụng trôi nổi ở trên Bản Nguyên hồ, phát giác được trạng thái khác thường của hai người, trừng to con mắt.
Nghê Ngọc cùng Ngưng Chiêu đối mặt nhìn nhau.
Sắc mặt của Ngưng Chiêu trở nên ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn trời, khói mù trên bầu trời lại lần nữa bao phủ, ba khối đại lục cực kỳ áp bách vừa rồi đã biến mất không thấy gì nữa.
Thế nhưng, nàng biết, đây là bởi vì công tửu đang chống đỡ bầu trới đang sắp sụp đổ cho các nàng.
“Đi… Tiểu Nghê, chúng ta phải tăng cường thực lực, san sẻ công tử.”
Ngưng Chiêu nói.
Nghê Ngọc nắm một viên Thối Thể đan nhét vào trong miệng, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc, gần đầu lia lịa.
Ngay sau đó, bạch y của hai người bồng bềnh, vụt ra, lướt sóng ra biển.
Con mắt của Tiểu Ứng Long sáng tinh lên.
Cánh thịt vỗ lên, thừa dịp lúc Nghê Ngọc vụt qua, chộp lấy bím tóc của nàng.
Hai người một rồng non, biến mất ở bên trong Hãn Hải.
Cự Kình ngẩng đầu, đôi mắt uể oải liếc qua thân ảnh vừa tan biến, bên trong lỗ kình có sóng nước bắn ra, hóa thành một trận mưa kiều diễm.
Sau đó, lại nhắm nghiền hai mắt, tiếp tục ngủ say.
Nó muốn tất cả mọi người đều chết.
Bao quát cả tên nhân loại trên lưng.
Mà Lục Phiên, thì tại lúc sau khi Nghê Ngọc cùng Ngưng Chiêu rời đi, thân hình lập tức trở nên mơ hồ, hóa thành lôi đình tan biến tại chỗ.
Thân pháp kỹ 《 Lôi Động quyết 》của hắn, càng ngày càng thuần thục.
Cơ hồ động như sấm chớp.
. . .
Trong di tích tiên nhân, vô cùng an tĩnh.
Bầu không khí băng lãnh mà tù đọng, quanh quẩn ở trong tâm của mỗi người.
Có nên xông một lần hay không?
Cầu phú quý trong nguy hiểm, Kim Thân Tao Hóa quả màu vàng óng ánh kia, rõ ràng là vật phi phàm, nếu như có thể thu hoạch được, tu vi có lẽ có khả năng đạt được thăng hoa!
Theo như mùi thơm của Kim Thân Tạo Hóa quả tản ra từ bên trong, cho dù là nội tâm của đám người Đỗ Long Dương cũng có cảm giác rục rịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận