Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1281: Ở riêng một ngày một đêm với Lục công tử (4)

1481 chữ
“Quy tắc là do con người định ra, hơn nữa, mục đích bản công tử xây dựng Khí Vận Tháp là để cho tu sĩ Ngũ Hoàng trở nên mạnh mẽ, cũng không phải dùng để làm công cụ giết người.
“Với cảnh giới Huyền Tiên của Nghê Xuân Thu có thể ngăn cản hai chiêu của Khuê Tư cũng coi như
là không tệ, dù khẳng định khi đó phần nhiều là Khuê Tư kia không dùng hết sức muối”
Ngưng Chiêu mím môi, không nói gì.
Hiện tại công tử đúng là thay đổi rất nhiều.
Nàng xin phép lui xuống.
Sau đó, Ngưng Chiêu bay ra biển, rất nhanh đã đến địa giới Thiên Nguyên Vực.
Tên đó rất cá
Trong Càn Nữ cung, Nữ Đế nhắm mắt dưỡng thần. Sắc mặt của nàng có hơi chán nản, dù sao
nhiệm vụ thử thách đặc biệt của nàng đã thất bại, nếu không có nhóm người Ngưng Chiêu ra tay giúp đỡ nàng có thể đã chết.
Hơn nữa, Lục thiếu chủ đã lâu như vậy không cho gọi nàng, có lẽ… đã quên nàng rồi. Trở thành đệ tử Bạch Ngọc Kinh là khó có hy vọng.
Lần điên cuồng làm nhiệm vụ đặc biệt vừa rồi, hung hiểm đi giữa sinh tử cũng mang lại lợi ích cho Nữ Đế, sau đó bên trong Khí Vận Tháp nàng không ngừng vượt qua thử thách, tu vi tăng lên rất
Tu vi từ cảnh giới Huyền Tiên trung kỳ, hiện tại đã đạt tới cảnh giới Huyền Tiên đỉnh phong, có tư cách đột phá cảnh giới Kim Tiên.
Nghê Xuân Thu ngẩn ra, nàng đứng lên đã nhận thấy một luồng khí áp mạnh mẽ đang tiến nhanh đến đây.
Nàng mặc lên người áo bào đỏ, ra khỏi cung điện.
Nữ Đế phóng lên trời, vừa đúng lúc thấy Ngưng Chiêu đạp gió đến nơi.
“Nghê cung chủ, công tử cho mời”
Ngưng Chiêu nở một nụ cười dịu dàng nói.
Nghê Xuân Thu ngẩn người, ngay giây sau, đôi mắt to lấp lánh, sáng rực chói mắt, ngạc nhiên không tin được.
“Công tử nói vì chúng ta ở trong nhiệm vụ đặc biệt đã cứu mạng ngươi, cho nên Nghê cung chủ không còn cơ hội trở thành đệ tử của Bạch Ngọc Kinh. Tuy nhiên công tử vẫn đồng ý tự mình chỉ dạy cho cung chủ”
Lời Ngưng Chiêu nói khiến Nghê Xuân Thu rất xúc động.
“Thật…... Thật sao?”
Nghê Xuân Thu không thể tin được.
Nàng đã đợi lâu như vậy, còn tưởng rằng đã không còn cơ hội nữa.
Nghê Xuân Thu lập tức bay trở về cung điện, bắt đầu chọn lựa quần áo, trang điểm trước gương dong.
Bao nhiêu năm rồi…... cuối cùng cũng có cơ hội được gặp riêng Lục ca!
Nữ Đế vui mừng hớn hở khẽ hát một điệu nhạc nhỏ.
Rất nhanh, sau khi hoàn thành việc trang điểm, Nghê Xuân Thu và Ngưng Chiêu lướt nhẹ đi tới đảo
giữa hồ.
Nghê Xuân Thu nhìn hòn đảo tiên khí lượn lờ, cảm xúc trào dâng.
Đi đến dưới lầu Bạch Ngọc Kinh, nội tâm Nghê Xuân Thu lo lắng rối bời. “Di di.”
Ngưng Chiêu cười nói.
Xa xa, Nghê Ngọc và Y Nguyệt cũng tò mò nhìn về chỗ này.
“Cam on…...”
Nghê Xuân Thu nhìn Ngưng Chiêu, mím môi đỏ mong nói.
Sau đó nàng xoay người đi lên lầu Bạch Ngọc Kinh.
Nghê Ngọc và Tiểu Ứng Long trên đỉnh đầu nàng rất tò mò.
“Ngưng tỷ, tỷ không tò mò sao?”
Hai mắt Nghê Ngọc to tròn sáng ngời, gương mặt bầu bĩnh đỏ hay hay vì muốn hóng chuyện. Ngưng Chiêu rất bình thản.
Lấy hiểu biết của nàng đối với công tử…...
Cuối cùng vẫn là Nghê cung chủ phải tự mình đối mặt.
Trên lầu thoang thoảng mùi đàn hương thanh mát.
Yên tĩnh, cảnh sắc xung quanh như tiên cảnh, tiếng xào xạc của rừng trúc giống như tiếng sóng biển nhẹ nhàng chuyển động, quanh quẩn xa gần mang đến cho người ta cảm giác nhẹ nhàng thư thái.
Bên cạnh lan can lầu các.
Lục Phiên mặc trang phục trắng như tuyết, ngồi ngay ngắn trên Thiên Kiếm ghế, một tay chống cằm, một tay cầm quân cờ đang suy nghĩ về ván cờ.
Sau khi đặt một quân cờ xuống.
Hắn quay – đầu nhìn thấy Nghê Xuân Thu, mỉm cười.
“Đã đến rồi à?”
Thật sự lúc này chỉ có nàng và Lục Phiên, Nghê Xuân Thu cảm thấy hơi hồi hộp căng thẳng. “Vâng.”
Nghê Xuân Thu gật đầu.
“Ngồi xuống đi.
Lục Phiên rất dịu dàng, trên người thể hiện ra phong thái nho nhã, mỉm cười vẫy vẫy tay.
Nghê Xuân Thu hơi ngây ngất ngồi xuống, nàng cũng không biết vì sao bản thân là nữ đế cao quý nhưng mỗi khi ở trước mặt Lục ca, nàng lại trở nên lung túng không biết làm sao cho đúng như vậy.
Có lẽ đây chính là uy áp của Lục thiếu chủ.
“Nhiệm vụ đặc biệt thất bại cũng không cần nản lòng, Cự Thú Khuê Tư chính là cảnh giới Thần Ma Bất Hủ giai, thực lực rất mạnh. Cho dù là Bá Vương da dày thịt béo cũng khó chống đã được ba đòn tấn công của cự thú Khuê Tư”
“Dẫu cơ hội trở thành đệ tử Bạch Ngọc Kinh không còn, nhưng bổn công tử chỉ dạy khen thưởng cũng không được nhỉ?”
Nghê Xuân Thu không ngừng gật đầu.
Lục ca nói cái gì cũng đúng hết….
Lục Phiên mỉm cười, sau đó hắn bắt đầu tiến hành phân tích tu vi của Nghê Xuân Thu.
Với trình độ và khả năng quan sát của Lục Phiên, những điểm yếu trong tu vi Nghê Xuân Thu, Lục Phiên liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy rõ ràng.
Ngay từ đầu trong đầu Nghê Xuân Thu còn tràn đầy suy nghĩ lớn mật.
Nhưng theo lời giảng giải của Lục Phiên, nàng dần dần bị tiết tấu của Lục Phiên dẫn dắt, bắt đầu suy ngẫm những điểm thiếu sót trong tu vi của mình.
Lời của Lục Phiên giống như giảng đạo, khiến Nghê Xuân Thu trong nháy mắt chìm đắm vào trong đó.
Nàng cảm thấy những vẫn đề khó khăn trong tu luyện giờ đây giống như được mở ra.
Mà hiện tại nàng đang ở cảnh giới Huyền Tiên đỉnh phong, dường như bình cảnh tu vi cũng dần thoát khỏi bế tắc.
Lục Phiên thấy Nghê Xuân Thu chìm đắm vào trong giác ngộ, hài lòng gật đầu.
Xem ra, Lục Bình An hắn có phương pháp chỉ dạy rất hiệu quả. Cơ hội giác ngộ này chỉ có thể ngộ không thể cầu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, giống như cát chảy xuống giữa những ngón tay.
Mặt trời lặn xuống núi.
Trên khung trời trăng sáng sao thưa.
Ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, giống như một tấm lụa mỏng bồng bềnh bao phủ Lục Phiên và Nghê Xuân Thu.
Lông mi dài của Nghê Xuân Thu rung động nhè nhẹ, hơi cúi đầu, khí áp trên người bắt đầu khởi động, nàng vẫn trong trạng thái giác ngộ.
Còn Lục Phiên, một tay cầm ly rượu, một bên hạ cờ.
âm thanh quân cờ đặt trên bàn cờ, tinh tế dễ nghe, giống như một khúc nhạc êm tai.
Nghê Xuân Thu tỉnh lại chính là trải qua một ngày một đêm.
Dưới lầu, Nghê Ngọc ngứa ngáy tò mò, trong đầu tưởng tượng ra vô số hình ảnh.
Nàng rất muốn lên lầu lén nhìn một cái, nhưng nghĩ đến việc có thể nhìn được chuyện không nên
nhìn, với lòng dạ hẹp hòi của công tử, sau này nàng sợ là sẽ không có ngày vui vẻ.
“Tiểu Hoàng à, hay là ngươi đi lên nhìn?”
“Ngươi chính là con mà công tử yêu thích nhất mà!”
Nghê Ngọc ôm Tiểu Ứng Long nói.
Tiểu Ứng Long lập tức rùng mình một cái, đừng mơ ta tin lời quỷ của ngươi!
Nó thuận lợi trượt khỏi tay Nghê Ngọc, móng vuốt nhỏ vạch xuống xé ra một cổng không gian, kết nối với Bất Chu Phong.
Vừa bước vào trong, Tiểu Ứng Long buồn bã đi thẳng đến chỗ đại tỷ.
Nghê Ngọc không kịp phản ứng há hốc mồm.
Sao Tiểu Ứng Long lại kích động như vậy?
Nhưng ngay khi Nghê Ngọc đang suy nghĩ vì sao thì trên lầu vang lên tiếng bước chân, ánh mắt Nghê Ngọc lập tức sáng lên.
Nữ đế xuống rồi!
Nhanh như vậy đã xong rồi sao?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận