Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 893: Tầm thường, không có gì lạ Lục Cửu Liên (1)

Edit: Long Hoàng
Tiên võ. . .
Cấp độ thế giới phía trên cao võ, Lục Phiên chưa từng tưởng tượng qua, cũng chẳng thể tưởng tượng ra được.
Trên thực tế, đối với sự tiếp xúc của Lục Phiên đối với cửu trọng thiên, hắn cũng có một chút phán đoán của bản thân.
Trong mắt của Lục Phiên, tiên túc cảnh cũng không phải là tiên, mà tiên khí trong miệng bọn hắn, chẳng qua cũng chỉ là hỗn độn khí pha loãng cùng linh khí mà thôi.
Có chăng cảnh giới Thánh Tổ, sau khi mượn nhờ thiên đạo tẩy luyện thân thể, đạt đến vô cùng cường đại, may ra còn có chút “tiên” khí.
Cho nên, theo Lục Phiên, có lẽ… đạt đến cấp Thánh Tổ mới là ngưỡng cửa mò đến Tiên Võ cấp độ.
Mà đế cảnh trong cửu trọng thiên, tại trong thế giới cấp tiên võ mới có quyền nói chuyện.
Lục Phiên bóp nát “mảnh vỡ ký ức của tiên võ thế giới” do hệ thống ban thưởng, toàn bộ đảo hồ tâm phát sinh ra biến hóa rung trời, hãn hải bốc lên sóng cả kinh thiên, phảng phất sinh ra liên hệ cùng tồn tại vô thượng trong cõi u minh.
Cự kình cõng tiên đảo bị kinh hãi, phát ra tiếng gào thét.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, nó sợ là không chờ được kẻ trên lưng chết thì chính nó đã bị dọa chết trước rồi.
Toàn bộ Ngũ Hoàng đều đang rung chuyển, mà tại thời khắc này, Thiên Đạo của Ngũ Hoàng tựa hồ cũng đang phát ra tiếng nổ vang.
Cố Mang Nhiên nằm trong cổ mộ vừa mới chìm vào giấc ngủ, bỗng tỉnh lại, trong mắt hiện lên vằn vện tia máu, sợ hãi không thôi.
Đối với tất cả những thứ này, Lục Phiên chẳng biết gì cả.
Khối lượng trí nhớ khổng lồ ập vào đầu hắn.
Trên thực tế, loại trải nghiệm này Lục Phiên cũng chẳng xa lạ gì, lúc trước khi tiếp xúc với Thiên Nguyên lần đầu tiên, hắn cũng đã dùng qua phương thức giống vậy.
Chỉ bất quá, Thiên Nguyên so với Tiên Võ chỉ là một hạt cát bụi.
Oanh!
Lục Phiên cảm thấy thân thể của mình như bị xoắn vặn vẹo một cách kinh khủng.
Xuyên qua thời không, không ngừng lăn lộn trong thời gian trường hà.
Thời gian cũng tựa như ngưng đọng, bụi trần đứng yên, chìm nổi bên người hắn.
Xuyên qua rất lâu.
Cuối cùng, hết thảy tan biến.
Lục Phiên mở mắt ra, cảm giác tầm nhìn của mình đã biến hóa. . .
Thần tâm tựa như đã bám vào trên thân một đứa bé, trở thành một đứa trẻ trên tiên võ thế giới.
Đương nhiên, cỗ trí nhớ này không thể khống chế được, Lục Phiên mặc dù có thể cảm giác được mọi thứ thông qua đứa bé, nhưng hành động của nó, Lục Phiên không thể khống chế được.
Lại nghe được tiếng vang truyền đến từ bên ngoài.
Chỉ thấy trên thân đứa bé này bắn ra khí thế mạnh mẽ, vỗ mép giường, hóa thành một đạo lưu quang xông ra ngoài.
Lông mi của Lục Phiên không khỏi nhảy lên, đứa bé này vậy mà có thực lực không kém hóa tiên, phải biết nó chỉ mới năm sáu tuổi a, thậm chí, thân thể cường độ của nó còn mạnh hơn hóa tiên cảnh!
Sau khi đứa bé vọt ra khỏi phòng, lập tức cung kính vô cùng, quỳ sát trên mặt đất, hai tay xếp lại, đặt trên trán đầu cúi xuống hành đại lễ.
Ong ong ong. . .
Mà trên bầu trời, có hai bóng người mang khí thế mạnh mẽ, ngồi xếp bằng trong hư không giằng co lẫn nhau, Lục Phiên thông qua thân thể của đá bé nhìn trộm một chút, lại cảm giác thiên địa phút chốc quay cuồng, hào quang muôn vàn.
Tựa hồ có khí thế Đại Đạo như dải lụa quấn quanh thân thể
Khí thế đáng sợ, phảng phất như người ta dám nhìn một chút cũng sẽ bị đóng băng linh hồn triệt để vậy!
Thần tâm của Lục Phiên run lên, lập tức hiểu rõ, hai người này ắt là cường giả đỉnh cấp trong tiên võ thế giới!
Phanh phanh phanh!
Hai vị chí cường giả giằng co, làm cho sơn hà rung chuyển.
Không thể không nói, thực lực của hai người này rất mạnh, cho dù là đại đế “Hạo” đã từng loáng thoáng thấy qua trong thời gian trường hà, so với hai người này, về khí thế vẫn thua kém một bậc.
Nếu như thật sự phải hình dung rõ ràng, hai vị chí cường giả này phảng phất như đã triệt để hòa vào thiên địa, có thể đại biểu cho Thiên Đạo vậy.
Sau khi khí thế của cả hai va chạm.
Vô tận hào quang nở rộ.
Hai vị cường giả mở miệng trong hư không tạo ra tiếng nổ vang, phiệt sán liên hoa, như có huyền âm không ngừng phun trào.
Ngươi một lời, ta một câu, bày tỏ lý niệm của riêng mình.
Cây cỏ trên mặt đất được huyền âm tẩy lễ, phảng phất như đang sinh ra linh trí, như muốn bay lên
“Đây là đang luận đạo?”
Lục Phiên kinh ngạc vô cùng, sau một khắc, nghiêm túc.
Hắn mặc dù là thân thể hài đồng, ở trong đám người không thu hút chút nào, nghiêm túc lắng nghe hai vị cường giả luận đạo.
Vô tận huyền âm, giống như cơn mưa xuân tưới nhuần vạn vật, mang đến vô tận sức sống cho thế gian.
Mặc dù Lục Phiên nghe đến mơ mơ hồ hồ, nhưng vẫn cảm nhận được linh hồn mình tựa như đang được tẩy lễ, những thứ mà trước đó không thể hiểu được, giờ khắc này hoàn toàn thông thấu.
Ầm ầm!
Bỗng dưng.
Thanh âm luận đạo đình trệ.
Hai vị cường giả trong hư không dồn dập khom người.
Có thất thải hào quang nổi lên, một lão đạo nhân hiện lên, ngồi xếp bằng.
Hai vị đang luận đạo kia, vậy mà đối với vị lão đạo nhân này rất là cung kính, khúm núm, không có chút hào khí phấn chấn như lúc vừa này luận đạo, khẩu chiến.
Dùng thân thể của đứa bé để quan trắc phương thiên địa này, Lục Phiên cảm nhận được một cỗ áp lực kinh khủng đến cực điểm.
Thời điểm mà vị đạo nhân này xuất hiện, phảng phất toàn bộ thiên địa đều lộ ra trước mắt hắn.
Nếu như nói, hai người luận đạo trước đó, thực lực có thể hơi mạnh hơn cổ đế cửu trọng thiên một chút, nhưng chỉ một chút thôi, có thể xác định là Đế cảnh.
Mà lão đạo nhân được hai vị cường giả này cung kính vừa mới xuất hiện đây, thực lực đã hoàn toàn siêu việt đại đế cảnh rồi!
Hả?
Trên bầu trời.
Vị đạo nhân kia tựa hồ trong lòng có cảm giác, sợi râu tung bay, đưa mắt nhìn lại.
Rơi vào Lục Phiên đang hóa làm đứa bé.
Lục Phiên mặc dù rõ ràng, chính mình hiện tại chỉ là đang quan trắc thông qua thân thể đứa bé… nhưng nội tâm vẫn thắt lại.
Hắn cảm giác, tựa hồ như lão đạo nhân này đã nhìn xuyên qua trí nhớ, nhìn thấy được chân thân của hắn vậy.
Lão đạo nhàn nhã vô cùng, quanh thân có đạo đạo tử khí rủ xuống, loáng thoáng trong lúc đó, tựa hồ trở nên mơ hồ, phảng phất tuế nguyệt không dính thân, thiên đạo khó dò.
“Có ý tứ. . .”
“Gặp nhau một lần bên trong thời gian trường hà.”
Lão đạo cười khẽ, thanh âm to lớn, tựa hồ chấn động cả bầu trời.
“Đây coi như là lần dây dưa nhân quả cuối cùng của lão đạo đi, hôm nay trồng hạt giống, mong rằng sau này có thể nhận thiện quả.”
Một sợi tử khí quấn lấy, rất nhanh đã buông xuống, bắn vào trong mi tâm của đứa trẻ.
Lục Phiên chỉ cảm nhận được mình như bị một kim châm thẳng vào.
Sau một khắc, liền rời đi trạng thái quan trắc trí nhớ.
Ào ào ào. . .
Cảnh vật chung quanh lại bắt đầu lưu chuyển, chật vật mở mắt, có thể thấy được thiên địa biến hóa chung quanh, sao trời lưu chuyển, tựa như thật sự xuyên qua thời không xa xưa.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận