Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 768: Bồi tội cũng nên có bộ dáng của bồi tội (3)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Trong truyền đạo đài mô phỏng một hồi lâu.
Lục Phiên lùi ra ngoài, vuốt vuốt lông mày, hắn còn có chút đau đầu, ý tưởng thì có đấy, nhưng thật sự làm ra được, thật không phải là chuyện dễ dàng mà.
“Mà thôi……có thể tìm Công Thâu Vũ đến nghiên cứu cùng.”
Muốn trong thời gian ngắn làm ra được vũ khí có tính hủy diệt cùng tính chiến lược, có chút không thực tế.
Oành!
Đột nhiên!
Trong lúc Lục Phiên đang trầm tư.
Cả hồ tâm đảo đột nhiên chấn động, một tiếng nổ đáng sợ, trên đảo truyền đến.
Không nghi ngờ gì, Nghê Ngọc lại làm nổ lò rồi.
Ánh mắt Lục Phiên đảo qua.
Phát hiện ra Nghê Ngọc tóc tai dựng đứng, cả mặt đen kịt như mèo mướp, cay đắng chuẩn bị tiếp cái nồi đen từ trên bay một phát lên trời, rồi rơi xuống
Trên đảo tâm hồ, có một hố sâu đen ngòm.
Uy lực lò……lại tiến bộ thêm rồi.
Mà hố sâu này, dưới sự nuôi dưỡng của bổn nguyên khí, dần dần khôi phục lại.
“Nha đầu này, thuật luyện đan còn cần tăng cường”
Lục Phiên lắc đầu, cười cười.
Loại cảm giác ấm áp này thì tốt, chém chém giết giết thật sự không thích hợp với Lục Bình An hắn.
Tựa lan can nghe gió, nhàn rỗi hí khúc Liên Hoa Lạc ngắm gió mây, thoải mái cỡ nào chứ??
Bồng nhiên.
Lục Phiên nheo mắt lại.
Khẽ quay đầu, nhìn về hướng Nghê Ngọc đang đứng.
Trong đầu hắn, dường như có một tia sáng lóe lên.
“Tiểu Nghê a.”
Trên đảo, Nghê Ngọc còn đang mày hoa mắt nghiêng vì chấn động do nổ lò, đột nhiên quay mặt lại, ngẩng đầu lên vì kinh ngạc.
Công tử đang gọi nàng?
“Lại làm nổ lô cho ta xem một chút.”
Lục Phiên tựa vào lan can, mỉm cười nói.
“Gì ạ?”
Nghê Ngọc mặt như mèo, ngây người.
Gần đây nhất nàng cũng không có đắc tội với công tử, sao tính nhỏ nhen của công tử lại nổi lên rồi?
Tiểu Ứng Long ngửa mặt nằm trên hồ bổn nguyên, vểnh chân lên, xem náo nhiệt, thỉnh thoảng cười lên khanh khách.
Lục Phiên liếc nhìn hắn, nụ cười của Tiểu Ứng Long lập tức tắt ngẩm.
Có điều, ngay khi Lục Phiên nhéo vào gáy Tiểu Ứng Long.
Ngưng Chiêu đã nhanh nhẹn trở về.
“Công tử.”
“Hoan Hỉ tôn giả, Tiểu Lôi Âm Phật giới, Bình Dương Thiên cầu kiến”
Ngưng Chiêu khom người, nói.
“A, chưa tìm đến bọn hắn thanh toán, ngược lại lại tự mình tìm tới cửa”
Lông mày Lục Phiên khẽ nhảy lên.
“Để hắn đợi.”
Ngưng Chiêu vuốt vuốt cằm, định đi luôn.
Thế nhưng, rất nhanh, Lục Phiên đã gọi lại
“Hoan Hỉ tôn giả kia có nói đến vật bồi tội không?” Lục Phiên bắt lấy Tiểu Ứng Long, Tiểu Ứng Long nhu thuận cuộn mình thành quả cầu
Ngưng Chiêu gật đầu.
“Được rồi, cho hắn lên đảo.”
Lục Phiên nói.
Tiện tay đưa Tiểu Ứng Long cho Nghê Ngọc bộ dạng như mèo hoa.
“Vâng.”
Ngưng Chiêu không khỏi che miệng cười, sau đó, khom người lại.
Bóng người lao nhanh, thẳng ra khỏi bầu trời.
“Trước rửa sạch mặt trước đi, chớ làm Bạch Ngọc Kinh mất mặt.”
Lục Phiên nhìn Nghê Ngọc, không khỏi nói.
Nghê Ngọc vội vàng đỡ lấy Tiểu Ứng Long lau lên mặt, lau hết tro bụi do vụ nổ lên mình Tiểu Ứng Long, không hề thương tiếc.
Lục Phiên ngồi trên lầu các, bày bàn cờ linh áp, bưng rượu thanh mai mới nấu xong.
Bầu trời xé ra sáng rực, biển cả mênh mông sóng vỗ.
Hoan Hỉ tôn giả mặt mũi nghiêm trang đi theo sau lưng Ngưng Chiêu đến.
Ngưng Chiêu vào hồ tâm đảo.
Hoan Hỉ tôn giả lại không dám vào.
Đứng trên biển cả mênh mông, hắn ta cảm nhận được một áp lực đáng sợ.
“Lục……Lục thánh chủ.”
Hoan Hỉ tôn giả nuốt nước bọt, nở một nụ cười, lộ ra hàm răng.
“Ngươi còn dám tới?”
Trên lầu các, Lục Phiên không thèm liếc nhìn Hoan Hỉ tôn giả, kẹp lấy một quân cờ, nhàn nhạt nói.
Cơ thể Hoan Hỉ tôn giả run lên, suýt nữa thì khóc.
Hắn ta cũng không muốn đến, nhưng hắn ta bị hố a.
“Một ngày tiểu tăng không gặp được Lục thánh chủ, thật là rất nhớ ngài……”
“Nói tiếng người đi.”
Lục Phiên nhìn bàn cờ, nói.
Mỡ thịt toàn thân Hoan Hỉ tôn giả run lên, dựng thẳng áo cà sa trên người, nói “Tiểu tăng đại biểu Tiểu Lôi Âm Phật giới, cũng như cả Bình Thiên Dương, đặc biệt đến bồi tội với Lục thánh chủ.”
“Mong Lục thánh chủ đại nhân không chấp tiểu nhân, cho Bình Thiên Dương cùng Tiểu Lôi Âm Phật giới một cơ hội sửa sai làm lại từ đầu.”
Hoan Hỉ tôn giả quỳ xuống, cúi đầu thật sâu.
Xin lỗi đúng với dáng vẻ của xin lỗi.
“Nếu đã là muốn bồi tội, tại sao lại là ngươi đến, Đại Tôn của các ngươi lại không tự mình đến?”
Lục Phiên hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Hoan Hỉ tôn giả.
BA~!
Quân cờ bị kẹp trong tay rơi xuống, đáp xuống bàn cờ.
Oành!
Linh áp đột nhiên từ trên trời giáng xuống, giống như một tấm lụa chùm sáng, đạp lên người Hoan Hỉ tôn giả.
Vùng biển rộng lớn bỗng chốc bị khoét sâu thành một hố sâu khổng lồ, sóng cuộn trào.
Hoan Hỉ tôn giả quỳ sát trong đó, áp lực cực lớn, khiến hắn ta gần như không tài nào thở được.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, liên tục nhỏ giọt.
Hoan Hỉ tôn giả há to miệng, lại phát hiện linh áp áp bách, khiến hắn ta hoàn toàn không thể nào nói ra được.
Như thể có thứ gì đó đang kìm hãm cổ họng hắn ta vậy.
Bỗng nhiên.
Bên ngoài bầu trời Ngũ Hoàng, vang lên một giọng nói khí thế.
“Lục thánh chủ, đừng làm khó Hoan Hỉ tôn giả nữa, bản tôn tất nhiên tự mình đến đây bồi tội.”
Giọng nói hùng hồn, với hơi thở uy nghiêm của bảo tướng.
Ngoài bầu trời Ngũ Hoàng, không biết từ khi nào, một vị lão tăng đơn sơ được bọc trong lớp áo ánh xám bạc đã đứng lặng lẽ ở đó.
Thật sự là Đại Tôn của Tiểu Lôi Âm Phật giới.
Tim Hoan Hỉ tôn giả nhảy lên, Đại Tôn vậy mà tự mình đến?
Lục Phiên nhìn chằm chằm vào bóng lớp áo ánh xám bạc kia.
“Lực lượng không gian?”
Lục Phiên lẩm bẩm một câu.
“Nếu đã đến rồi, vậy thì xuống đây đi.”
Lục Phiên không vội không vàng nhặt một quân cờ từ hộp cờ.
Đặt trên bàn cờ.
Một tia sáng dường như từ sâu trong khoảng không rơi xuống.
Oành!
Trực tiếp đập vào lưng lão tăng.
Lão tăng bị đánh xuất thần, ngay sau đó nhanh chóng rơi xuống, ngã xuống.……
Mọi người ở Ngũ Hoàng đều có thể nhìn thấy, một chùm sáng trắng sáng xuất hiện trên bầu trời.
Bang!
Biển lớn nổ tung, cả vùng biển tựa như bị lật tung.
Trong lòng vô số người tu hành Ngũ Hoàng đều giật cái thóp, nhìn về hướng này.
Lục Phiên bình tĩnh nhìn vị Đại Tôn đang lặng lẽ đứng ở trung tâm chỗ trũng, nơi nước biển dâng lên một cơn sóng lớn ở hai bên.
Đại Tôn đứng lặng trong đó, chắp tay hành lễ, ngược lại có mấy phần không kiêu không ngạo, không siểm nịnh nhìn Lục Phiên.
“A di đà Phật, Lục thánh chủ, bần tăng đến thỉnh tội.”
Đại Tôn đứng lặng, sau lưng hàng ngàn Phật quang, chống đỡ linh áp nói.
Lục Phiên nở nụ cười.
Một quân cờ đen và một quân cờ trắng lặng lẽ đáp xuống giữa lòng bàn tay.
Lục Phiên ước lượng xong, nhẹ nhàng vứt xuống
Hai viên đen trắng bắt chéo một vòng cung.
Lạch cạch một tiếng, quân trắng rơi xuống trên bàn cờ trước.
Oành!
Một cầu vồng dài màu trắng đột nhiên xuất hiện, từ trên trời rơi xuống.
Đập trúng vào thân hình Đại Tôn.
Đại Tôn thật ra có chút không ổn định được thân thể, không giữ được dáng vẻ bình tĩnh, đầu gối hơi hơi khom xuống, tựa như sắp quỳ xuống.
“Bồi tội, thì phải có dáng vẻ của bồi tội.”
Lời nói rơi xuống.
Quân đen cùng ném ra cũng rơi vào bàn cờ.
Oành!
Một đạo cầu vồng màu trắng ngày càng dày đặc đập xuống, linh áp khủng bố nện xuống.
Tấm lưng cong của Đại Tôn bị đánh trúng, đồng tử của hắn ta đột nhiên co rút lại, tựa như mất đi tiêu cự cùng ánh sáng.
Áp lực khủng bố giống như áp chế bầu trời bao la.
Biển lớn hoàn toàn nổ tung, thân thể Đại Tôn cũng bị ép tới cực hạn, tiếng đập thình thịch.
Hai đầu gối cuối cùng trụ không nổi, nặng nề quỳ xuống đáy biển.
Khiến cả vùng biển đều đột nhiên rung động.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận