Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 261: Bệ hạ… Ngài còn có lão nô (2)

Dịch: Mèo Rừng
Hắc Long là hi vọng của hắn, là hết thẩy hi vọng để hắn gánh vác, tất cả hi vọng của hắn đều đặt ở trên thân Hắc Long, vậy mà bây giờ… Hắc Long cũng bị mang đi.
Thứ bị mang đi không chỉ là Hắc Long, mà còn là hi vọng của Đại Chu!
“Vì cái gì…”
Vũ Văn Tú cắn răng, hắn không biết thiếu nữ cái là ai, cũng không cần biết vì sao thiếu nữ thần bí kia lại cường đại đến như vậy.
Hắn chỉ cần biết, Hắc Long bị mang đi, đồng nghĩa với hi vọng lật bàn của hắn, bị tan vỡ.
Kỳ tích chung quy là không thể trình diễn lại lần nữa, dù cho hắn có dốc hết tất cả.
Hắn tựa như là một dân cờ bạc, đặt tất cả hi vọng vào trên thân Hắc Long.
Thế nhưng, thua tới táng gia bại sản.
Hắn thua mất tất cả.
Thua mất giang sơn.
Vũ Văn Tú không cam tâm, hắn ôm đầu, phát ra tiếng gào thét phẫn nộ, hắn thật sự cảm giác toàn bộ thiên hạ đều đối nghịch với hắn, kể cả thiếu nữ chưa từng gặp mặt cũng phải đối đầu với hắn, nghiền ép hi vọng cuối cùng của hắn!
Trong Ngự Hoa viên, chỉ còn lại tiếng gầm của Vũ Văn Tú.
Tiếng rống mang theo tuyệt vọng, quanh quẩn ở trên không, làm cho vô số bông tuyết đang bay xuống bị chấn vỡ.
Thế lương, bất lực, tuyệt vọng.
Loại hi vọng bị nghiền nát thành bi thương kia.
Đạm Đài Huyền yên lặng nhìn xem.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía bông tuyết bay múa đầy trời, kỳ thật hắn cực kỳ đồng tình với Vũ Văn Tú, nhưng mà, đồng thì thì đồng tình, lập trường của bọn hắn không cho phép bọn hắn nhân từ nương tay với Vũ Văn Tú.
Bông tuyết rơi trên mặt thành, hóa thành nước tuyết.
Hắn lại một lần nữa nhìn về phía Vũ Văn Tú, thiên hạ đại thế chính là như vậy, Vũ Văn Tú… Cũng chỉ là châu châu đá xe ở bên dưới đại thế.
Kỳ thật theo Đạm Đài Huyền, Vũ Văn Tú đã làm rất không tệ.
Hắn có dũng khí để trút xuống hết thảy, hắn không có bị đè bẹp ở áp lực cực lớn trước mặt.
Chuyện này đã rất không dễ dàng rồi.
Trường thương màu bạc mà Giang Li đang nằm cũng chậm rãi rũ xuống.
Sắc mặt của hắn rất phức tạp, đại thế đã định.
Hi vọng của cuối cùng Đại Chu, đã phai mờ, Vũ Văn Tú mất đi vật để cậy vào, cũng đồng nghĩa với việc bại bởi đại thế.
Hắn cuối cùng vẫn không thể cứu vãn sự hủy diệt của Đại Chu.
Giang Li nghe lấy tiếng kêu khóc quanh quẩn trong không khí, tiếng khóc khàn cả giọng, xen lẫn tiếng khóc là bi thương cùng tuyệt vọng, để cho người ta yên lặng.
Giang Li không lựa chọn chiến đấu.
Hắn yên lặng quay người, mặc một thân giáp bạc, cầm ngân thượng, đi ra khỏi Ngự Hoa viên.
Đạm Đài Huyền không có cản hắn.
Bá Vương nhìn xem Vũ Văn Tú, Kiền Thích đeo ở trên lưng, cùng với khí tức mạnh mẽ ở phía trên thân thể khôi ngô của hắn.
“Thành cũng Hắc Long, bại cũng Hắc Long.”
“Kỳ thật Hắc Long vô tội, nếu ngươi dùng tốt, chính là pháp bảo để ngươi chiến thắng, đáng tiếc… Một bước sai, cả bàn đều thua.”
“Bát đại Long Môn, có lẽ ngươi cùng với Hắc Long có quan hệ mật thiết nhất, có thể làm cho Hắc Long trợ giúp ngươi như vậy, cũng là ưu thế của ngươi, nhưng mà, cũng là nhược điểm lớn nhất của ngươi, thậm chí là Đại Chu.”
Bá Vương nói.
Tiếng kêu khóc bên trong Ngự Hoa viên chợt tan biến.
Vũ Văn Tú mặc một thân kim giáp, chậm rãi lung la lung lay đứng lên từ dưới đất.
“Đừng có dùng cái tư thế người thắng để dạy dỗ trẫm.”
“Trẫm cũng chỉ là bại bởi ý trời, bại bởi đại thế…”
“Trẫm không phải bại bởi các ngươi!”
Vũ Văn Tú ngẩng đầu, trong đôi mắt mang theo vẻ không cam tâm.
Hắn nâng Thiên Tử kiếm tựa như được đúc từ hoàng kim trong tay lên, chỉ về phía Bá Vương cùng Đạm Đài Huyền ở phía xa xa kia.
“Vong quốc chi quân thì lại như thế nào?”
“Từ khi ngồi lên hoàng vị, trẫm đã dự đoán đến ngày hôm nay, quần thần đều nhìn chằm chằm, muốn khống chế Thiên Tử để lệnh thiên hạ, trong có gian thần, ngoài có phản nghịch, nhưng trẫm vẫn có thể đi tới ngày hôm nay!”
“Các ngươi nói trẫm vô đạo, thế nhưng… Trẫm vô đạo, là bởi vì bị các ngươi bức lấy!”
Vũ Văn Tú gầm nhẹ.
“Tới đây!”
“Coi như Đại Chu này, chỉ còn lại một mình trẫm, trừ phi trẫm bỏ mình, bằng không…”
“Giang sơn này, là của Vũ Văn Tú ta!”
Thiên Tử kiếm trong tay Vũ Văn Tú đột nhiên đâm lên mặt đất, hai tay của hắn chống lấy chuôi kiếm, vui mừng không sợ, nhìn chằm chằm vào Bá Vương cùng Đạm Đài Huyền, cùng với đông đảo Hạng Gia quân và Huyền Vũ vệ.
“Bệ hạ… Ngài còn có lão nô, Đại Chu… Còn có lão nô.”
Bỗng nhiên.
Có âm thanh bén nhọn vang vọng lấy, khiến cho thân thể chống kiếm mà đứng của Vũ Văn Tú chợt lắc một cái, nhìn về phía lão thái giám bên người.
Thấy được lão thái giám ngẩng đầu, phất trần trong tay chợt giương nhẹ, ngăn ở trước người Vũ Văn Tú.
“Lão nô đáp ứng Tiên Hoàng, phải bảo vệ bệ hạ, cho nên… Dù cho có chết, lão nô cũng phải chết trước bệ hạ.”
Lão thái giám cười nói.
Vũ Văn Tú giật mình nhìn xem bóng lưng già nua mà khòm xuống của lão thái giám.
Hắn coi là lão thái giám đã sớm phản bội hắn.
Nhưng lại không nghĩ rằng…
Người cuối cùng ở bên cạnh hắn, lại vẫn là lão thái giám bị hắn hô tới quát lui.
Bá Vương ngưng mắt nhìn lão thái giám, hắn không có tự mình động thủ.
Hắn nhẹ nhàng vẫy một cái.
Hạng Gia quân nắm lấy trường phủ, giẫm lên tuyết đọng đầy đất, bắn ra ngoài.
Đạm Đài Huyền cũng nhìn xem lão thái giám, nhẹ nhàng phất tay một cái.
Huyền Vũ vệ rút trường đao ra, cũng ngay lập tức xông ra ngoài.
Lão thái giám cười cười.
Phất trần trong tay đột nhiên vung ra, tuyết đọng đầy đất bị nổ tung, lão thái giám Khí Đan cảnh đỉnh phong xông về phía mấy trăm vị quân đội tu hành giả.
Lấy một địch trăm, không sợ hãi chút nào.
Tuy nhiên, dù sao lão thái giám cũng chỉ có một người.
Mà hắn đối mặt cũng không phải là quân đội tu hành giả tầm thường.
Lấy một địch trăm còn khó khăn, thì đừng có nói chi là quân đội tu hành giả được huấn luyện trang nghiêm giống như Huyền Vũ vệ cùng Hạng Gia quân.
Rất nhanh, linh khí bên trong khí đan lão thái giám bị hao hết, trên thân thể bắt đầu hiện lên vết đao, lớp rìu…
Máu chảy xuôi đầy đất.
Nón thái giám đã sớm bay tán loạn, tóc trắng đầy đầu cũng tung bay dữ tợn.
Khí tức long tinh hổ mãnh do lão thái giám tản ra cũng trong tích tắc biến mất không thấy gì nữa.
Không có linh khí, thì hắn dùng khí huyết, bên trong thân thể của hắn bộc phát ra khí huyệt dị hưởng, đối đầu với tu hành giả.
Dao sắc lạnh lẽo đâm vào bên trong thân thể hắn.
Máu tươi đổ đầy đất tuyết.
Lão thái giám rốt cuộc cũng chỉ là một tu hành giả Khí Đan cảnh.
Hắn không thể nào cứu vãn được.
Thế nhưng, ít nhất hắn cũng thực hiện lời hứa của mình, dù cho chết, cũng phải ngăn ở trước người Vũ Văn Tú.
Vũ Văn Tú nhìn xem tư thế hoành đao lập mã của lão thái giám, tựa như một mỏm núi lù lù không ngã che chắn ở trước người hắn.
Chợt có hơi ngơ ngác.
Cùng hắn lớn lên là lão thái giám, cùng hắn leo lên hoàng vị cũng là lão thái giám.
Cuối cùng…
Cùng hắn mai táng Đại Chu, cũng là lão thái giám.
Nội tâm của Vũ Văn Tú rốt cuộc cũng bị chấn động, trước mắt của hắn hiện lên đủ loại hình ảnh…
Thái giám trong cung lại đổi một nhóm rồi lại một nhóm, thế nhưng, lão thái giám vẫn thủy chung bầu bạn ở bên cạnh hắn.
Kỳ thật, lão thái giám có thể sớm rời đi.
Thế nhưng hắn lại không làm vậy, hắn bầu bạn với Vũ Văn Tú cho tới tận khoảnh khắc cuối cùng.
Vũ Văn Tú chống Thiên Tử kiếm, hắn mím môi, hắn không có gào khóc, mà là quật cường kìm nén nước mắt.
Sinh cơ của lão thái giám bị mất hết.
Thiên ngôn vạn ngữ, hóa thành một tiếng la tràn ngập cảm khái cùng phức tạp.
“Bệ hạ…”
Đây là một tiếng “bệ hạ” cuối cùng.
Âm thanh biến mất dần.
Thân thể hoành đao lập mã của lão thái giám, cuối cùng cũng rũ đầu vào bên trong lớp băng tuyết dày đặc.
Vũ Văn Tú ngẩng đầu, mắt đỏ rực.
“Thành cũng Hắc Long, bại cũng Hắc Long…”
“Trẫm, vẫn sẽ là quân chủ Đại Chu!”
Vũ Văn Tú giương Thiên Tử kiếm trong tay lên, đặt ở trên cổ, không có nói nhảm quá nhiều, mà là bỗng nhiên xoẹt qua.
Máu bắn ba thước, nhuộm đỏ tuyết bay đầy trời.
Thiên Tử kiếm không còn thuần túy là hoàng kim nữa, rơi trên mặt đất.
Vũ Văn Tú mặc một thân kim giáp, ngửa mặt rơi vào đầm xanh, bọt nước bắn lên hai thước.
Hắn ngã vào trong ao nước, nhìn vào bầu trời đầy trời, thế giới của riêng hắn bõng nhiên trở nên hơi yên tĩnh.
Trước mắt của hắn, nổi lên từng khuôn mặt người/
Có phụ hoàng không rõ khuôn mặt.
Có khuôn mặt tràn đầy nụ cười của phu tử.
Cùng có khuôn mặt phục tùng như ý của lão thái giám.
Kiếp sau hắn không muốn tái sinh thành gia đình đế vương nữa.
Thân thể của Vũ Văn Tú bị ao nước xanh biếc nuốt chửng.
Cơ thể của hắn dần dần trở nên lạnh lẽo, một vũng máu đỏ thẫm cuồn cuộn ở bên trên đầm nước.
Hoàng kim giáp trên người hắn đã mắt đi độ sáng bóng.
Thân thể càng lúc càng chìm…
Đập xuống vào đáy đầm u âm có bạch cốt xếp đầy.
TN MeoRung: Lại thêm một nhân vật nữa ra đi. Hầu như các nhân vật trọng tâm trong truyện này đều chết một cách rất oai hùng và cảm động. Không chỉ phu tử Khổng Tu, mà đến cả một nhân vật không đáng kể như Lão thái giám cũng vậy.
Đại Chu đã vong, bây giờ chính là Tây Lương quốc và Đại Huyền quốc, không biết trong hai tân quốc này thì ai là kẻ chiến thắng, thật đáng mong chờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận