Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 495: Đánh ra một con đường vô địch (1)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Dãy Ngọa Long.
Cửu Ngục bí cảnh, tầng thứ ba, Tống Đế thành.
Lúc này, Nhiếp Trường Khanh đang gột rửa trong Vãng Sinh trì, từng viên Tử Linh tinh tỏa ra ánh sáng năng lượng màu tím tràn vào trong ao, bị thân thể của hắn hấp thu.
Cột sống của hắn được năng lượng này tẩm bổ, không ngừng mạnh lên.
Trảm Long lơ lửng đỉnh đầu của hắn, mồ hôi từ trên người lăn xuống từng giọt.
Hồi lâu sau, khí tức hắn biến động, làm cho ao nước như đang có sóng gió nổi lên.
Sau một hồi mới từ từ yên lặng trở lại.
“bát cực Thiên Tỏa.”
Nhiếp Trường Khanh từ trong ao đứng lên, từng khối Tử Linh tinh mất sạch năng lượng nhẹ nhàng vỡ tan.
Nắm chặt tay lại, Nhiếp Trường Khanh từ từ cảm nhận sự mạnh mẽ của bát cực Thiên Tỏa.
“Bây giờ có lẽ ta cũng đã có tư cách khiêu chiến với Nguyên Anh cảnh.”
Nhiếp Trường Khanh nói thầm.
Có lẽ, vì hắn chưa có đạo ý nên sẽ kém hơn Bá Vương, thế nhưng, đao ý của hắn cũng không phải là thứ tầm thường, mà tu hành theo con đường Thiên Tỏa, càng về sau, chiến lực sẽ càng mạnh hơn rất nhiều.
Có tiềm lực hơn tu luyện Kim Đan cảnh nhiều.
Bát cực Thiên Tỏa, thậm chí có thể đè ép cửu chuyển Kim Đan.
“Hô. . .”
“Vẫn là quá yếu, phải nhanh chóng tu hành đến Nguyên Anh, mặt khác. . . Phải lĩnh ngộ được đạo ý.”
Nhiếp Trường Khanh nhíu mày, hắn cảm thấy tốc độ tu hành của mình thật sự quá chậm.
Hắn khoác áo lên người, Trảm Long đao đeo ở bên hông, cất bước đi ra khỏi Tống Đế thành.
Đây là Vong Linh thành ở tầng thứ ba.
Bây giờ, Cửu Ngục bí cảnh đã bị khai phá đến tầng thứ ba, tuy nhiên, có thể đi đến tầng này cũng chỉ có bốn người.
Bá Vương, Nhiếp Trường Khanh, Chung Nam và Phong Nhất Lâu.
Chỉ bốn người bọn họ.
Lý Tam Tư mặc dù xếp thứ hai tại Nhân bảng, thế nhưng, hắn vẫn luôn rất im lặng.
“Tiếp tục xông vào tầng thứ tư.”
Nhiếp Trường Khanh vác đao, đi trên đường lớn của Vong Linh thành.
Từng hồn linh mờ ảo phiêu đãng bên cạnh hắn.
Trong Vong Linh thành còn có Âm sai, đám Âm sai này thực lực rất mạnh, cấp độ Vong Linh thành càng cao, thì thực lực Âm sai càng mạnh.
Bây giờ, Âm sai tại tầng ba thì có sức mạnh tương đương với cửu chuyển Kim Đan.
Thời điểm Nhiếp Trường Khanh đối diện với mấy Âm sai này cũng cảm thấy một chút áp lực
Còn thành chủ của Vong Linh thành này, tên Quỷ Vương đó. . . Thực lực của hắn càng làm cho Nhiếp Trường Khanh thấy tuyệt vọng.
Không sai, đám người Nhiếp Trường Khanh gọi thành chủ Vong Linh thành là Quỷ Vương.
Đám Quỷ Vương này không chỉ là Nguyên Anh cảnh, thậm chí. . . Còn là cường giả trong Nguyên Anh cảnh!
May mà đám Quỷ Vương này xuất quỷ nhập thần, sẽ không tùy tiện hiện thân, cũng sẽ không xuất hiện ở bên ngoài, bằng không. . . Thiên hạ bên ngoài, có thể sẽ đại loạn.
Ra khỏi Tống Đế thành, Nhiếp Trường Khanh không do dự, tiếp tục chịu đựng áp lực, cất bước tiến lên.
Mặc dù hắn biết, bây giờ ở bên ngoài, đang ở bùng nổ một trận chiến khiến cả thế gian đều chú ý.
Thiên kiêu của Thiên Nguyên vực Chung Nam ước chiến với Bá Vương tại Đông Diễn giang.
Thế nhưng, Nhiếp Trường Khanh vẫn không quan tâm.
Hắn cảm thấy tịch mịch, có cảm giác bị người quên lãng.
Mặc kệ là Phong Nhất Lâu hay là Chung Nam, đều chưa từng tới khiêu chiến hắn.
Dù cho hắn xếp hạng ở Nhân bảng cao hơn Phong Nhất Lâu, nhưng, Phong Nhất Lâu vẫn bỏ qua hắn, đi khiêu chiến Lý Tam Tư.
Nhiếp Trường Khanh hiểu rõ, chuyện này là do thân phận đồ đệ Bạch Ngọc Kinh của hắn mang tới.
Cho nên, hắn càng không dám thư giãn, hắn phải cố gắng tăng cao thực lực của chính mình để xứng với thân phận đồ đệ Bạch Ngọc Kinh.
. . .
Đông Diễn giang.
Cả thế gian đều chú ý tới trận chiến đấu này.
Từ ngày Nhân Bảng được phát ra đã qua mấy tháng, xếp hạng ở trên danh sách đang không ngừng biến hóa, Thiên Cơ các qua một đoạn thời gian, liền sẽ thay đổi thứ hạng trên đó.
Nhưng những thay đổi này, phần lớn đều phát sinh ở mười vị trí trở xuống, mười vị trí đầu của Nhân bảng vẫn y nguyên không thay đổi, không có bất kỳ biến hóa nào.
Rất nhiều người đều hi vọng Phong Nhất Lâu thay đổi được điều đó, nhưng mà, Phong Nhất Lâu thảm bại trước Lý Tam Tư, suýt nữa bỏ mình, việc này làm thế nhân rung động.
Đây là một đả kích to lớn đối với giới tu hành của Thiên Nguyên vực.
Mà bây giờ, thế nhân đều đang tập trung vào trận chiến giữa Bá Vương và Chung Nam.
Dựa theo quá trình bình thường, Chung Nam nên khiêu chiến với Lý Tam Tư xếp hạng thứ hai mới đúng, thế nhưng Chung Nam có sự cao ngạo của mình, hắn không đi khiêu chiến Lý Tam Tư, mà lại trực tiếp lựa chọn ước chiến với Bá Vương.
Đi tranh vị trí đứng đầu Nhân Bảng.
Chung Nam đã đứng đầu bảng của Nhân Bảng cũ rất lâu, mà khi Nhân bảng mới vừa ra, hắn liền bị đẩy xuống hạng ba.
Chuyện này sao hắn có thể nhịn được?
Nhưng hắn đã thật sự nhịn được, nhịn hơn mấy tháng.
Bây giờ, tu vi viên mãn, đạt đến cực hạn của cửu chuyển Kim Đan, chỉ kém nửa bước là có thể bước vào Nguyên Anh cảnh.
Ở thời điểm này, hắn đứng ra, khiêu chiến Bá Vương.
Chung Nam quyết định như vậy làm không ít người kinh ngạc tán thán, hắn muốn mượn Bá Vương tới để rèn luyện chính mình a!
Bá Vương rất mạnh, Chung Nam không thể không thừa nhận điều này.
Thế nhưng, Chung Nam vẫn không sợ, hắn muốn ước chiến với Bá Vương, mượn nhờ sự áp bách từ Bá Vương để đột phá Nguyên Anh.
Tây Quận lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của dư luận.
Rất nhiều tu hành giả vội vàng đi tới nơi đây để chứng kiến trận chiến giữa hai vị nhân kiệt mạnh nhất đương thời.
Nhân kiệt đầu bảng, ai sẽ chiến thắng?
Một trận chiến này để cho thế nhân rất mong chờ.
Trong một khu rừng bên ngoài Đông Diễn giang.
Từng bóng người xuất hiện, kẻ thì đứng lặng trên cành cây, kẻ thì ngồi xổm bên khóm cây, có kẻ thì dựa vào thân cây, ngắm nhìn Đông Diễn giang.
Trên dòng sông đang lao nhanh ầm ầm như mãnh hổ, một bóng người ôm đao đứng an tĩnh trên mặt nước, hắn trầm ổn như một tảng đá bất động.
Rất nhiều Hạng Gia quân lạnh lùng nhìn hắn.
Tây Lương thiết kỵ cũng đứng lặng ở xung quanh.
Khí tức của họ như những cây thương sắc bén, đâm vào mây trời.
Tuy nhiên, Chung Nam vẫn không bị ảnh hưởng chút nào.
Phong Nhất Lâu lúc này đã khỏe lại, chỉ là giờ đây hắn đã bớt đi vài phần cao ngạo, hiển nhiên, sau khi hắn thua Lý Tam Tư thì đã bị đả kích rất lớn.
“Chung Nam có thể thắng sao?”
Tiêu Nguyệt Nhi cau mày lại, nói.
Nàng không đoán được thắng bại của trận chiến này.
Chung Nam đã là cực hạn cửu chuyển Kim Đan, theo lý mà nói hẳn là có thể thắng được Bá Vương thất cực Thiên Tỏa a.
Thế nhưng. . .
Khó mà nói trước được.
Bá Vương là một tên tàn nhẫn có thể đánh một trận với Nguyên Anh cảnh.
Phong Nhất Lâu ngồi xổm trên cành cây, lắc đầu: “Không phải tự nhiên mà Bá Vương có thể được xếp hạng phía trên quái vật kia, nếu Chung Nam không thể đột phá trong trận chiến này, hắn chắc chắn sẽ thua không.”
Phong Nhất Lâu nói.
Quái vật mà hắn nói chính là Lý Tam Tư.
Lý Tam Tư đã hết sức đáng sợ, thế nhưng. . . Bá Vương lại còn có thể xếp hạng trên Lý Tam Tư, vậy hắn còn mạnh đến nhường nào nữa?
Gió thổi lất phất.
Bỗng nhiên.
Tiếng bàn tán trở nên im lặng.
Tất cả mọi người nhìn về phía trước.
Bá Vương tới.
Hắn mặc áo giáp dày nặng, trên đầu đội mũ giáp, tay cầm rìu và lá chắn.
Hắn bước từng bước, mặt đất dường như đang chấn động.
Ngay khi Bá Vương vừa xuất hiện, khuôn mặt của đám Hạng Gia quân đỏ bừng, vung trường thương hoặc trường đao trong tay lên, phát ra tiếng rống ro!
Đây là khí thế!
Vốn Chung Nam đang đứng im trên Đông Diễn giang, cảm nhận được Bá Vương tới, hắn mở mắt ra, nhìn chằm chằm Bá Vương.
Rốt cuộc đã đến.
Chung Nam chầm chậm thở ra một hơi.
Hạng Gia quân xung quanh rống giận rung trời, giống như một cơn gió mạnh đánh thẳng vào tai của Chung Nam.
Tuy nhiên, hắn không có bị ảnh hưởng, trong mắt của hắn, chỉ còn lại hình ảnh của Bá Vương.
Hắn cầm phác đao trên tay, chầm chậm rút ra, chỉ vào Bá Vương ở phía xa.
Trên người bắn tỏa ra khí tức sắc bén thuộc về đao khách.
“Chiến!”
Chung Nam quát.
Nói xong, hắn đạp trên nước sông mà chạy, nước sông bị hắn đạp xuống, bay cao lên mấy chục mét.
Đôi mắt Bá Vương hơi nhúc nhích.
Đông!
Hòn đá bên bờ nổ tung.
Bá Vương nhảy vào lòng sông.
Oanh!
Nước sông bỗng nhiên nổ tung bốn phía, hóa thành một cơn sóng nước vòng tròn.
Sóng nước cuốn lên lao tới chỗ Chung Nam.
Mà Chung Nam một ra một đao chém xuyên sóng nước, đao ý bao phủ, phóng tới chỗ Bá Vương.
. . .
Bắc Quận.
Dưới chân núi Thái Lĩnh, Đại Huyền học cung.
Đạm Đài Huyền, Mặc Củ và Mặc Bắc Khách chậm rãi đi cùng nhau.
Diễn võ trường.
Giang Li mặc áo giáp bạc, đang huấn luyện học sinh trong học cung.
“Cự Tử a, ngươi còn nhớ trận đổ ước. . . Bạch Ngọc Kinh lập ra không?”
Đạm Đài Huyền chắp tay, nói.
Mặc Bắc Khách mặc áo lông cừu dầy, chầm chậm dạo bước, nghe vậy, cười cười nói: “Tất nhiên là nhớ a.”
“Đảo mắt đã qua một năm.”
Đạm Đài Huyền nói.
Một năm, thời gian đổ ước cũng đã tới.
“Kỳ hạn một năm đã đến, cũng nên chọn lựa ra những học sinh ưu tú nhất để chuẩn bị cho trận đổ ước này.”
Đạm Đài Huyền nghiêm túc nói ra.
Đối với chuyện này, hắn cực kỳ quan tâm.
Bởi trận chiến này, là lúc để Đại Huyền học cung kiểm nghiệm lại kết quả của mình, Đại Huyền quốc bỏ ra rất nhiều tài nguyên cho nơi này, bây giờ đã đến thời điểm nên thu hoạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận