Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 313: Vào cấm vực

TN: 4 chương sau có hơi trễ tý, nhưng mọi người yên tâm, trước 22h sẽ có :D
Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Đêm dài.
Trăng sáng treo cao trên bầu trời.
Trên lầu hai Bạch Ngọc Kinh, Lục Phiên dựa vào xe lăn, ánh lửa khẽ đung đưa, rượu trong bình đang sôi sùng sục.
Trước người Lục Phiên có một đống lửa, ánh lửa chiếu sáng y phục của Lục Phiên, ngọn lửa bị khống chế chỉ cháy được trong một phạm vi nhất định.
Trong đống lửa đang nướng một con cá béo mập, hai mặt vàng óng, nước từ cá chảy ra làm tia lửa bắn tung tóe.
Tiểu Ứng Long co hai cánh lại, hơi há mồm, chảy cả nước miếng, nhìn chằm chằm vào con cá kia, không nhúc nhích.
Lục Phiên một tay chống cằm, một bên nướng cá, trở cá liên tục, làm cho cá được chín đều, để thịt cá ăn được ngon hơn.
Trên mặt hồ.
Gợn sóng dập dờn, xé toang ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ.
Ngưng Chiêu đạp hồ đi tới, nhanh nhẹn đi lên bờ, gió quét qua rừng trúc, phát ra âm thanh “Sàn sạt” quanh quẩn khắp hòn đảo, giống như tiếng sóng trên biển cả.
“Công tử. . .”
Ngưng Chiêu nói.
Trên tầng hai lúc này, Lục Phiên đang ăn cá nướng.
“Làm sao vậy?”
Lục Phiên hỏi.
Nói xong, hắn liền cắn một miếng cá nướng vàng óng, hơi nóng trong cá phun trào ra, mùi thơm nức từ bên trong con cá tỏa ra không khí, làm cho người ta cảm giác thèm ăn.
Tiểu Ứng Long đã không thể nhịn nổi nữa, nó muốn cướp con cá từ tay Lục Phiên, nhưng lại sợ bị đánh chết, cho nên hết sức bối rối.
Lục Phiên không quan tâm đến Tiểu Ứng Long, tự mình ăn cá nướng.
Ngưng Chiêu không biết nên nói gì.
Công tử ở trên đảo, tháng ngày trôi qua rất bình yên a.
Tuy nhiên, Ngưng Chiêu cũng không nói gì thêm, công tử chính là chủ nhân của Bạch Ngọc Kinh, ăn cá nướng. . . Nàng có thể nói cái gì?
“Lão Nhiếp đi vào cấm vực?”
Ngưng Chiêu hỏi.
Lục Phiên khẽ vuốt cằm, xé một miếng cá nóng bỏng xuống.
Tiểu Ứng Long nuốt nước miếng một cái.
“Ngươi cũng muốn đi?”
Lục Phiên như đã nhìn thấu tâm tư của Ngưng Chiêu, hỏi.
“Muốn đi thì đi đi , nhưng trước đó ngươi phải củng cố tu vi đã, vừa mới diễn hóa ra thuộc tính linh khí, nắm giữ tốt lực lượng này rồi đi cũng không muộn, có thêm một chút thực lực thì cơ hội sống sót cũng nhiều hơn.” Lục Phiên mút ngón tay dính đầy mỡ cá, thản nhiên nói.
Ngưng Chiêu nghe vậy, trịnh trọng gật đầu, sau đó, quay người rời khỏi Hồ Tâm đảo.
Sau khi Ngưng Chiêu rời đi, mọi thứ trên đảo đều không có gì thay đổi, Lục Phiên vẫn tiếp tục ăn cá.
Hồi lâu sau, chỉ còn lại đầu cá và xương cá.
Lục Phiên liếc mắt nhìn Tiểu Ứng Long, ném xương cá cho nó.
Tiểu Ứng Long ủy khuất, nước mắt như muốn rơi xuống. . .
Ngươi nhìn xem, đây là việc một con người nên làm sao?
Lục Phiên ăn no, lại cầm chém rượu đồng, rượu trong chén lay động, nhẹ hớp một cái, nhìn về phía măt hồ gợn sóng.
Nhiếp Trường Khanh chuẩn bị muốn đi vào cấm vực.
Đi vào cấm vực, kỳ thật sẽ tới được thế giới đỉnh cấp trung võ kia.
Còn đến nơi nào cụ thể thì Lục Phiên không có đi dò xét qua, bởi vì hắn đã từng vào bản nguyên vị diện của nơi đó, làm đối phương chú ý rồi.
Một khi hắn tới đó, có thể sẽ bị vô số cường giả vây công.
Cho nên, Lục Phiên cũng không tới đó xem làm gì.
Ba cái cấm vực, kỳ thật là ba cái cửa ra vào, phía sau cửa đi tới chỗ nào, Lục Phiên cũng không biết.
“Ngô*. . . Chắc phải chú ý một chút, thực lực của Lão Nhiếp mặc dù đã bước vào Thiên Tỏa, thế nhưng nếu vào trong đó, bị cường giả cỡ Đỗ Long Dương gặp được, lúc đó muốn trốn cũng không thoát. . .”
(*ngô: từ tượng thanh, tựa như Ah.)
Lục Phiên sờ cằm.
Thậm chí, cũng không cần phải là cường giả cỡ Đỗ Long Dương nữa, chỉ cần là kẻ có cảnh giới trên Kim Đan cảnh, cũng đã đủ để trấn áp Lão Nhiếp.
Suy tư một hồi, Lục Phiên giơ tay lên, vẫy tay một cái trong hư không.
Sau đó, ba giọt linh dịch liền hội tụ tại lòng bàn tay của hắn.
Linh thức tràn vào, linh dịch bắt đầu biến hóa trạng thái, rất nhanh, liền hóa thành ba người tí hon có hình dáng của Lục Phiên.
Ba tiểu Lục Phiên nhảy nhảy trong lòng bàn tay của Lục Phiên.
Ba người gặp mặt nhau, thế mà đánh nhau inh ỏi, thú vị vô cùng.
Lục Phiên cười khẽ.
Giơ tay vung lên.
Ba tiểu Lục Phiên bay ra, tạo thành một đường cong trong hư không, một tiếng xé gió vang lên, biến mất không thấy gì nữa.
Mà Lục Phiên cũng dựa vào xe lăn, lấy linh áp kỳ bàn ra, bày cục, đường cong trong đôi mắt nhảy lên không ngừng.
. . .
Tây Lương.
Ánh trăng cô tịch.
Bá Vương cưỡi Hắc Tông mã, đứng yên trên sườn đồi.
Bên dưới đồi, chính là cấm vực của Tây Lương, sau khi Bá Vương biết được sự tồn tại của cấm vực, đích thân trở lại Tây Lương, điều động đại quân canh giữ nơi này, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
“Bên trong cấm vực có cái gì?”
Thứ có thể làm cho Bắc Lạc Lục thiếu chủ phải cẩn thận xem xét, làm Bá Vương vô cùng tò mò.
Hắn có một khao khát mãnh liệt, muốn bước vào trong cấm vực.
Thế nhưng, lý trí giúp cho hắn tỉnh táo lại.
Hứa Sở cũng cưỡi tuấn mã, đứng cạnh Bá Vương.
“Vương thượng, ngài rời khỏi Đế Kinh quay trở về Tây Lương. . . Liệu có vấn đề gì không?”
Hứa Sở hỏi.
“Không sao, có Mính Tang ở Đế Kinh. . . Rất nhiều việc nàng đều có thể xử lý.”
Bá Vương thản nhiên nói.
Hứa Sở nghe vậy, lập tức nhíu mày, muốn nói lại thôi, hắn suy nghĩ một chút, vẫn là không nói, thở dài.
“Có lời gì thì nói. . . Chớ có dông dài.”
Bá Vương lườm Hứa Sở, nói.
Hứa Sở cười khoát tay áo, có mấy lời, vẫn là không nen nói ra.
“Hôm nay có mật báo truyền về, Nhiếp Trường Khanh rời Bắc Lạc, đã đi đến Nam Quận, dự định xông vào cấm vực Nam Quận?”
Bá Vương hỏi.
Hứa Sở gật đầu: “Bây giờ, hẳn là đã bắt đầu chuẩn bị bước vào cấm vực, đợi đến bình minh, sẽ khởi hành.”
“Nhiếp Trường Khanh đã vào Thiên Tỏa cảnh, sao hắn lại còn muốn vào cấm vực? Bổn vương suy nghĩ thật lâu, mới hiểu rõ, Nhiếp Trường Khanh thiếu đi áp lực, hắn cần áp lực tới bức bách hắn tiếp tục tiến lên, cho nên hắn chọn cách xông vào cấm vực.”
Bá Vương nói.
Bá Vương nhìn cấm vực, trong ánh mắt có lửa nóng đang cuộn trào. . .
Cấm vực, Bá Vương cũng rất tò mò a.
Bỗng dưng.
Nơi xa có người giục ngựa tới.
Là một vị Hạng Gia quân trấn thủ cấm vực.
“Báo, vương thượng, có một nam tử đầu trọc đến từ Lương Châu thành, muốn vào cấm vực.”
Thống lĩnh nói.
Bá Vương và Hứa Sở khẽ giật mình, liếc nhau một cái, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt nhau.
Sau đó, hai người giục ngựa đi tới cấm vực.
Rất nhanh, Bá Vương đã thấy được nam tử đầu trọc kia.
Nhìn người nọ, Bá Vương không khỏi nhíu mày lại, bởi vì người này tạo cho hắn một cảm giác quen thuộc.
Giống như Phật tăng đã tiến đánh Tây Lương ngày trước.
Đinh Cửu Đăng chắp tay trước ngực, an tĩnh đứng tại chỗ.
Bá Vương giục ngựa tới, ánh mắt sắc bén nhìn vào Đinh Cửu Đăng.
“Ngươi muốn xông vào cấm vực?”
Bá Vương hỏi.
Đinh Cửu Đăng có chút khẩn trương, bởi vì trước mắt hắn chính là Tây Lương Vương, bá chủ Tây Lương, hoàn toàn xứng đáng được gọi là cường giả.
Lúc trước khi hắn vẫn là một người hầu tại hiệu cầm đồ, ngày ngày nghe người ta nói tới sự tích của Bá Vương.
Mà bây giờ, hắn lại tận mắt nhìn thấy Bá Vương, trong lòng cực kì hồi hộp.
Tuy nhiên, sau khi Bá Vương hỏi hắn, hắn lại thất thần, một lát sau mới bình tâm lại, vốn dĩ sự lo lắng cũng dần dần biến mất, thậm chí hắn còn cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị.
“Đúng vậy.”
Đinh Cửu Đăng nhẹ nhàng cúi người, nhẹ nhàng trả lời.
Bá Vương và Hứa Sở hơi kinh ngạc.
Phải biết, uy thế bây giờ của Bá Vương hết sức mạnh mẽ, tên trọc đầu này gặp được bọn hắn, thế mà không có chút sợ hãi nào.
Người này. . . Hết sức vững vàng!
“Ngươi có từng gặp ta hay chưa?”
Bá Vương nhìn Đinh Cửu Đăng, nói.
Không khí có phần an tĩnh, qua hai ba cái hô hấp, Đinh Cửu Đăng bình tĩnh trả lời: “Không.”
Bá Vương không khỏi nhíu mày, chưa từng gặp qua sao?
“Phật?”
Bá Vương hỏi.
Trì hoãn một lát, Đinh Cửu Đăng gật đầu: “Đúng vậy.”
Sắc mặt Bá Vương tỏ ra biểu hiện căm ghét, quả nhiên là phật, người lúc trước đánh với hắn trên chiến trường Tây Quận kia chính là phật. . .
Xem ra, đây là người kế thừa đạo thống mà phật tăng kia lưu lại.
“Ngươi tới đây làm gì? Nếu không có lý do rõ ràng, giết không tha.”
Bá Vương lạnh lùng nói.
Hứa Sở cũng lạnh lùng, trận chiến lúc trước, đại quân Tây Lương và đội quân do phật tăng đối kháng, thương vong thảm trọng.
Cho nên, Hứa Sở đối với phật tăng cũng không có hảo cảm gì.
Đinh Cửu Đăng rất bình tĩnh, qua vài giây sau, mới chấp tay hành lễ.
“Nghe nói vương thượng chiêu mộ tu hành giả xông cấm vào vực, người sống sót trở về, có thể được ba vạn lượng bạc. . .”
“Cho nên, bần tăng tới.”
Đinh Cửu Đăng, nói.
Bá Vương nghe xong cũng không có cảm xúc gì.
Hứa Sở lại cười lạnh: “Thì ra là một con lừa trọc tham tiền.”
“Ngươi còn hết sức tự tin, thật sự cho rằng mình có thể từ trong cấm vực trở về? Ngươi không sợ chết sao?”
Hứa Sở nói.
“A di đà phật, bần tăng tự nhiên là sợ chết, thế nhưng cái miếu nhỏ rách mướp của bần tăng cần phải tu sửa, tu sửa thì cần ngân lượng, trong miếu của bần tăng có mười mấy tiểu hòa thượng đều đang đói khổ thiếu cơm ăn. . .”
“Bần tăng không ăn trộm không cướp, nghe tin vương thượng chiêu mộ, liền cố ý đến đây. . . Chỉ hy vọng có thể đi ra khỏi cấm vực, kiếm chút tiền sinh hoạt cho đám tiểu hòa thượng.”
Đinh Cửu Đăng trầm mặc rất lâu, chấp tay hành lễ, nói.
Bá Vương nghe vậy hơi ngưng lại, cũng không nghĩ tới Đinh Cửu Đăng tới xông cấm vực là vì mục đích này.
Trong khoảng thời gian này, Bá Vương đã treo giải thưởng, không ít kẻ liều mạng vào cấm vực.
Người mới vào khí đan hay tu hành giả bảy tám đoạn khí đan đều có, thế nhưng đều chỉ đi mà không về.
“Tu vi của ngươi như thế nào?”
Hứa Sở hỏi.
Một hồi về sau, Đinh Cửu Đăng lạnh nhạt, trong miệng tụng niệm Phật Kinh, sau lưng, một tượng Phật màu vàng đột nhiên nổi lên, khí tức mạnh mẽ áp chế Hứa Sở làm hắn rút lui hai, ba bước.
“Thể Tàng sơ kì. . .”
Bá Vương kinh ngạc nhìn Đinh Cửu Đăng, không nghĩ tới trong Tây Lương lại cất giấu một vị Thể Tàng cảnh.
Đáng tiếc, là một con lừa trọc.
Bá Vương hắn đối với phật tăng đều không có bất kì cảm tình nào.
“Ngươi muốn vào liền vào đi, nhớ kỹ, ngươi nếu muốn tiền thưởng, thì nhất định phải sống sót trở về, đồng thời, phải cầm một tín vật trong cấm vực ra làm vật chứng.”
“Nếu không có tín vật, sẽ không thể có tiền thưởng.”
Bá Vương nói.
“A di đà phật, đa tạ vương thượng khai ân.”
Đinh Cửu Đăng khom người nói.
Sau đó, hắn quay người đi về hướng cấm vực ở phía xa.
Hứa Sở thì phất tay ra lệnh cho thủ vệ.
Những thủ vệ này liền dẫn đường cho Đinh Cửu Đăng, Đinh Cửu Đăng bảo trì động tác chấp tay hành lễ, một đường đi tới trước cái tường không khí kia.
Nhìn tường không khí, Đinh Cửu Đăng ngây ngẩn vài giây, sau khi hoàn hồn lại, sự lo sợ trong lòng đã vơi đi rất nhiều.
Đinh Cửu Đăng chấp tay hành lễ, tụng niệm kinh Phật.
Trước mắt hắn hiện ra từng khuôn mặt nhỏ trong Vĩnh Thành tự.
Đinh Cửu Đăng cười cười, bước vào tường không khí.
Nhìn Đinh Cửu Đăng biến mất trong tường không khí.
Bá Vương híp mắt lại.
“Phái người xem xét lai lịch của người này, nếu đúng như hắn nói, vậy thì chiếu cố tốt những tiểu hòa thượng đó, hắn có thể trở về thì tốt, còn nếu không về được. . . Thì mang những tiểu hòa thượng đó xếp vào trong quân đi.”
Bá Vương nói.
Hứa Sở nghe vậy khuôn mặt cứng lại, “Vâng.”
Ngay khi Bá Vương quay người chuẩn bị rời đi.
Bỗng dưng, có một vệt hào quang bay qua.
Đôi mắt Bá Vương tập trung nhìn vào vệt sáng đó, hắn thấy cái tia sáng kia xông vào tường không khí, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Bá Vương có chút ngạc nhiên.
Bởi vì, hắn nhìn loáng thoáng. . .
Hắn thấy được một phiên bản thu nhỏ của. . .
Lục Bình An?
. . .
Lúc tờ mờ sáng, ánh rạng đông xé rách đêm đen u tối.
Cấm vực Nam Quận.
Lần lượt từng bóng người yên tĩnh đứng đó.
Trước tường không khí ở cấm vực có một bóng người ngồi xếp bằng, khí tức mạnh mẽ mông lung vờn quanh thân thể hắn.
Nhiếp Trường Khanh mở mắt ra, trong đôi mắt có ánh sáng vàng lóe lên rồi biến mất, đó là lực lượng của linh thức.
Hắn thả lỏng thân thể để đạt được trạng thái tốt nhất.
Nơi xa.
Đám người Đường Nhất Mặc vốn đang ngồi nhàm chán bỗng nhìn sang.
Bên trong cấm vực không có linh khí, không thể tu hành, cho nên bọn hắn rất nhàm chán.
Đã thấy, Nhiếp Trường Khanh đứng lên, một tay đặt lên Trảm Long đao ở bên hông.
Tất cả mọi người run lên, bọn hắn hiểu rõ, Nhiếp Trường Khanh chuẩn bị vào cấm vực.
“Nhiếp đại ca, bảo trọng.”
“Tiểu Nhiếp, phải sống.”
Đường Nhất Mặc, Tạ Vận Linh và đám người đều chắp tay về phía Nhiếp Trường Khanh.
Trên mặt Nhiếp Trường Khanh mang theo nụ cười ôn hòa, đáp lễ từng người.
Sau đó. . .
Hắn quay người đi, nụ cười trên mặt biến mắt, chỉ còn lại một khuôn mặt cẩn trọng.
Nhìn tường không khí mơ hồ, Nhiếp Trường Khanh có chút lo lắng.
Sau cấm vực, đến tột cùng là cái gì?
Giống như bí cảnh lăng mộ tại Ngọa Long lĩnh sao?
Hay là một vùng đất nhỏ giống như Long Môn?
Nhiếp Trường Khanh không rõ ràng.
Tuy nhiên, hắn không sợ, hắn muốn trở nên mạnh hơn, phải mạnh mẽ đến mức có thể che chở cho Nhiếp Song và Như nhi cả một đời, chỉ cần như vậy hắn liền không oán không hối.
“Hi vọng. . . Có thể có đầy đủ áp lực, đừng có. . . Khiến ta thất vọng.”
Nhiếp Trường Khanh nói.
Nói xong.
Dưới ánh mắt của bao người, Nhiếp Trường Khanh cất bước, áo trắng tung bay, tiêu sái bước vào tường không khí.
Thân hình hắn chấn động, chìm vào trong đó.
Sau khi Nhiếp Trường Khanh đã đi, trái tim tất cả mọi người đều căng thẳng.
Nhiếp Trường Khanh, chính là vị Thiên Tỏa cảnh đầu tiên đương thời, có thể được gọi là người mạnh nhất chỉ sau Lục thiếu.
Hắn vào cấm vực, có thể xem là người mạnh nhất tại thế giới này đang thăm dò cấm vực.
Đường Nhất Mặc nắm chặt tay lại.
Hắn nhìn bóng lưng Nhiếp Trường Khanh biến mất trong tường không khí, chầm chậm thở ra một hơi.
Hắn có chút mờ mịt, hắn muốn trở nên mạnh hơn, thế nhưng sau khi thất bại vài lần, đã khiến cho hắn đánh mất dũng khí, mất đi sự quyết tâm thẳng tiến không lùi.
Có lẽ hắn cần phải thay đổi, bằng không. . . Con đường tương lai của hắn sẽ trở nên hết sức khó khăn.
Bỗng dưng.
Một tia sáng bay qua.
Mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, có đồ vật gì chui vào trong tường không khí.
Lý Tam Tuế, Tạ Vận Linh đều nhíu mày, trong mơ hồ bọn hắn thấy được thứ gì đó, thế nhưng tốc độ quá nhanh, bọn hắn thấy không rõ.
Cho nên, mọi người cũng không quan tâm lắm.
Nhiếp Trường Khanh đã vào cấm vực.
Tuy nhiên, mọi người cũng không rời đi.
Không ít người đều ngồi xếp bằng, chờ đợi kết quả.
Mặc dù Nhiếp Trường Khanh đã ước định với bọn hắn trong vòng mười ngày, nếu sau mười ngày hắn không thể đi ra, thì chứng tỏ hắn đang gặp nguy hiểm.
Nếu một tháng không thể đi ra, có khả năng là hắn đã ngã xuống.
Thế nhưng, không ít người, vẫn có một chút chờ mong.
Đối với những thứ không biết, thế nhân luôn rất tò mò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận