Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 821: Trường sinh cái con mẹ nó (3)

Edit: Long Hoàng
Lục Phiên nhấc lên chén rượu thanh đồng, uống một ngụm thiên tiên tửu, tửu dịch vào cổ họng, khiến cho toàn bộ lỗ chân lông trên người đều thư giãn.
Uống rượu xong.
Lục Phiên thần tâm khẽ động.
Sau một khắc, đi tới bên trong truyền đạo đài.
Ầm ầm!
Bát quái trận đạo chìm nổi.
Vô số trận ngôn buông xuống, rất nhanh, ở giữa một góc thiên địa, có một thân ảnh xuất hiện đưa lưng về phía chúng sinh.
Thân ảnh kia không phải ai khác, chính là cổ đế đã tạo ra cửu tự trận ngôn “Hạo” .
“Phù, dùng cổ đại đế làm hình tượng, chính là phù hợp nhất rồi.”
Lục Phiên cười cười.
Đương nhiên, chỉ có vậy còn chưa đủ.
Những Đại Đế khác, Lục Phiên chưa từng thấy qua, nhưng là trong đầu của hắn không thiếu những nhân vật thần thoại.
Ầm ầm!
Hỗn độn lực lượng cuồn cuộn mà ra, va chạm cùng linh khí, thiên địa lâm vào hỗn độn.
Một tôn thân ảnh khôi ngô, xé rách hỗn độn, một phần bay lên, một phần chìm xuống.
Phần bên dưới hóa thành Ngũ Hoàng đại địa, sống núi nước non, động thiên phúc địa.
Mà bên trên, hiện ra phi thăng chi địa, trở thành một mảnh thế giới huyền bí tràn ngập tiên khí.
Mà phần bay lên kia chính là phi thăng chi địa mà Lục Phiên chế tạo ra.
Tầm mắt Lục Phiên lấp lánh, lại không chỉ có chuẩn bị như thế.
Thân hình hắn lóe lên, rơi vào bên trong phi thăng chi địa, nơi đây phảng phất như ở bên trên tầng mây vậy.
Lục Phiên tiếp tục dùng bát quái trận đạo xây dựng, thuộc tính ngũ hành phun trào, Bản Nguyên chi lực xoay tròn, dùng Ngũ Hoàng làm bản gốc, phỏng chế ra một mảnh đại lục mênh mông. . .
Phiên đại lục này có liên quan mật thiết với Ngũ Hoàng.
Bởi vì, giữa hai bên, dùng chung một cái thế giới bản nguyên.
Lục Phiên phi tốc đi xuyên qua khối đại lục lơ lửng này.
Hắn phất tay, tòa núi thứ nhất mọc lên, đen như mực, Lục Phiên đánh ra một đạo lại một đạo hỗn độn lực lượng, đem thân ảnh cổ đại đế “Hạo” điêu khắc ở bên trên tòa núi đen như mực này.
Đồng thời, rủ xuống thời gian trường hà, khiến cho ngọn núi này được thời gian chi lực bao phủ, tràn đầy quỷ dị.
“Nếu là phi thăng chi địa, tự nhiên không thể quá bình thường, càng quỷ dị càng tốt.”
Lục Phiên cười cười.
Nghỉ ngơi một thoáng, chờ cho năng lượng bên trong cơ thể khôi phục.
Lại lần nữa bắt đầu xây dựng cấm khu.
Hắn chế tạo một cấm khu, khí thế mạnh, không kém gì cổ đế “Hạo”, trên thực tế, Lục Phiên đã từng gặp qua một vị Đại Đế, chính là nhìn thấy thông qua thời gian trường hà.
Bởi vậy, vị “Hạo” Đế này, liền trở thành mô bản của Lục Phiên, từ đó xây dựng ra một vị rồi lại một vị đại nhân vật trong quá khứ.
Phi thăng chi địa bực này, tự nhiên là có thể hấp dẫn được các tu sĩ hạ tam trọng thiên.
Từng cái cấm khu vụt lên từ mặt đất, có cấm khu sớm đã phai mờ, chỗ sâu có từng đạo hài cốt ẩn chứa khí thế cực mạnh đang chìm nổi.
Có cấm khu vẫn như cũ huyền ảo vây quanh, có được áo nghĩa tràn đầy khiến người ta trầm mê lĩnh ngộ.
Đương nhiên, cấm khu của cổ đế “hạo” được Lục Phiên đặt tại vị trí bắt mắt nhất.
Mặt khác, Lục Phiên còn cấu kiến một mảnh tàn chỉ.
Tiên môn sụp đổ, tấm biển vỡ vụn, chỉ còn lại kiến trúc đổ nát, từ đó hiện ra thời huy hoàng khi trước.
Đây chính là tiên đình di chỉ.
Lục Phiên cười cười.
Hình thức ban đầu của phi thăng chi địa, cũng dần dần thành hình.
. . .
Ngũ Hoàng đại lục.
Yêu tộc cùng nhân tộc đại chiến, khiến cho Ngũ Hoàng đã yên tĩnh trăm năm, triệt để lâm vào huyên náo.
Chiến hỏa bao phủ cả vùng, từ phương tây, đến Đông Phương, đều biến thành chiến trường của đại quân yêu tộc cùng nhân tộc.
Ngay từ đầu, sau khi Đại Huyền thiết kỵ cùng tu sĩ kỳ sĩ phủ chiến bại.
Nhân Hoàng Đạm Đài Hạ liền sai người thỉnh tu hành giới tu sĩ ra tay.
Ngay từ đầu tu hành giới là không để ý tới những chuyện này.
Dù sao, đối với người tu hành mà nói, tu hành mới là trọng yếu nhất.
Bất quá, sau khi một ít tiểu bối trong môn phái tu hành bị tẩy não, mang theo một bầu nhiệt huyết gia nhập chiến trường, chết tại trong tay yêu tộc, không ít trưởng bối trong phái cũng dồn dập động thân.
Chiến hỏa liền đã lan đến tu hành giới.
Nhân Hoàng cảm giác được tình thế nghiêm trọng, từ mình tiến đến căn nhà tranh nơi Tiết Đào đang ẩn cư, mời hắn ra tay.
Tiết Đào nhìn xem Nhân Hoàng già nua, đúng là cảm giác có chút lạ lẫm.
Hắn vẫn trẻ tuổi như cũ, mà Nhân Hoàng cũng đã già trên 80 tuổi.
“Bệ hạ. . . Đây coi như là chuyện cuối cùng mà lão thần làm giúp cho bệ hạ.”
“Sau lần này, lão thần cũng sẽ không lại quan tâm đến Đại Huyền thần triều nữa.”
Tiết Đào nhìn xem Đạm Đài Hạ, nói.
Đạm Đài Hạ liền giật mình, cuối cùng, vẫn là đáp ứng.
Hắn mong muốn Trường Sinh, hắn muốn cầu trường sinh!
Thấy Tiết Đào dung nhan vẫn như cũ, sinh cơ tràn đầy, khát vọng của hắn đối với Trường Sinh. . . Càng thêm nồng đậm.
Tiết Đào nghe vậy, vẻ tiếc nuối chợt lóe lên.
Cuối cùng, Tiết Đào ra tay.
Khổ tu trăm năm, chém giết tại bên trong cự kính, bây giờ Tiết Đào, đã bước vào Tạo hóa tôn giả cấp độ.
Làm một vị cường giả Tạo Hóa tôn giả cấp gia nhập vào trong trận chiến giữa Nhân tộc cùng Yêu tộc, chiến cuộc liền tùy tiện bị thay đổi.
Tiết Đào một thương đâm chết Yêu Vương yêu tộc, móc yêu tinh của đối phương đưa cho Đạm Đài Hạ.
Oanh!
Ngay tại sau khi Tiết Đào ra tay, ở sâu trong Yêu Châu.
Yêu Hầu Vương thiên tư trác tuyệt ra tay rồi.
Một côn quét tới, cùng Tiết Đào ở trong hoang dã đánh nhau, Tiết Đào đã vào Tạo Hóa tôn giả cảnh, vậy mà máu vẩy hoang mạc, bị đánh cho thê thảm cực kì.
“Yêu tộc cùng nhân tộc, bởi vì ngươi ra tay, đã không còn khả năng hòa hảo!”
Yêu Hầu vương băng lãnh.
Một côn quét ngang mà xuống.
Đại địa sụp đổ.
Không biết khi nào, thân ảnh Lục Cửu Liên hiển hiện, đỡ được côn sắt của Yêu Hầu Vương.
Tiết Đào máu me đầm đìa, quỳ sát hoang mạc, mang theo áy náy nhìn chằm chằm Yêu Hầu vương, khập khiễng, tan biến tại bên trong bão cát.
Mà một trận chiến này.
Tựa hồ cũng tuyên cáo chiến tranh giữa nhân tộc cùng yêu tộc kết thúc.
Bất quá, chiến tranh mặc dù kết thúc, vết rách giao tình giữa Nhân cùng Yêu vẫn còn tồn tại, Yêu Châu phân ra khỏi Đại Huyền thần triều.
Đại Huyền Đế Kinh.
Chỗ sâu trong cung vũ.
Đạm Đài Hạ đi chân trần ngồi tại hành lang u tĩnh, trong tay nắm lấy yêu tinh nhuốm máu.
Yêu tinh có vầng sáng chói lọi, tỏa ra màu sắc mê người, chỉ bất quá trên nó có vết rạn chi chít, đó là vết rạn do Tiết Đào tạo ra.
Xoạt xoạt xoạt xoạt. . .
Đạm Đài Hạ đột nhiên dùng sức, muốn bóp nát yêu tinh.
Do cho Yêu Tinh đã rạn nứt trăm mảnh, nhưng hắn muốn bóp nát vẫn tốn sức mười phần.
Cuối cùng, yêu tinh vỡ.
Soạt. . .
Bên trong Yêu Tinh có giọt giọt dung dịch đậm đặc chảy ra, tràn đầy trong kim bát.
Tay Đạm Đài Hạ đang run rẩy, bưng lên kim bát, trong lòng tràn đầy hy vọng, uống một hơi cạn sạch.
Kim bát rơi xuống đất, phát ra thanh âm thanh thúy.
Đạm Đài Hạ đi mấy bước, đi tới trước gương.
Nhìn xem bản thân tràn đầy già nua, nhìn xem nét mặt của mình tràn đầy nếp nhăn, toàn thân không có chút biến hóa nào.
Bỗng nhiên liền điên cuồng nở nụ cười.
Cười, cười, bụng đau như cắt, lập tức phun ra máu đen, làm dơ tấm gương.
“Trường Sinh. . .”
“Trường sinh con mẹ nó!”
. . .
Đại Huyền lịch 166 năm.
Yêu Tộc cùng Nhân Tộc đại chiến suốt bốn năm đã chấm dứt, Nhân Hoàng phục dụng yêu tinh của Yêu Vương, bệnh nặng năm ngày.
Cùng năm, Nhân Hoàng cầu trường sinh vô vọng, lập Thái Tử.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận