Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 237: Thằng hề tại cung điện (1)

Người dịch: Duy Cường
Bắc Lạc thành, Tây Sơn.
Ngọn Tây Sơn bình thường rất vắng vẻ, hôm nay đột nhiên trở nên cực kỳ náo nhiệt, không khí nóng bỏng phảng phất có thể làm cho lớp tuyết dày đặc, trắng muốt bao phủ ngọn núi bị hòa tan.
Đất bằng nổi sấm sét, Bạch Tháp từ không thành có.
Trên Tây Sơn, đột nhiên xuất hiện một tòa Bạch Tháp to lớn, cao vút vào trong mây, ánh mắt liếc nhìn không thấy được phần cuối, dường như một con quái vật khổng lồ, sừng sững đứng ở Bắc Lạc thành, bễ nghễ quan sát hết thảy chúng sinh nơi đây.
Rất nhiều người đều đang dồn dập hướng về Tây Sơn hội tụ.
Ngoại trừ tu hành giả cảm giác được biến hóa tìm đến, còn lại đa số là dân chúng bình thường muốn thỏa mãn hiếu kỳ cùng tò mò của bản thân.
Lục Trường Không để Long Huyết quân duy trì trật tự, bản thân hắn cùng với đám người trên Hồ Tâm đảo đồng thời đến dưới chân ngọn Tây Sơn.
Quả nhiên, từ xa xa, liền có thể trông thấy được bóng người của Lữ Động Huyền cùng thân ảnh của Lục Phiên đang ngồi ngay ngắn trên xe lăn.
Ngọn Bạch Ngọc tháp xuất hiện giống như tiên tích, cũng chỉ có Lục Phiên mới có thể làm ra được.
Thân hình của mọi người dồn dập lướt qua không khí, tốc độ cực nhanh, dường như muốn xé nát đầy trời gió tuyết.
Lục Phiên nhìn thấy mọi người tụ tập đến, cũng không cảm thấy kỳ quái.
Bạch Ngọc tháp xuất hiện, tạo nên động tĩnh lớn như vậy, nếu là không ai phát hiện được, lúc này Lục Phiên mới cảm thấy có vấn đề.
Nghê Ngọc mang theo nồi đen, theo sát sau lưng Ngưng Chiêu, thở hổn hển chạy tới.
Y Nguyệt vận một thân y phục màu vàng, bên hông đeo trường tiên, đi theo phía sau Nghê Ngọc.
“Wow… Ngọn tháp thật cao!”
Nghê Ngọc sợ ngây người, nàng cõng theo nồi đen, đứng trước ngọn tháp này, có cảm giác tựa như một con kiến đang đứng trước một trăm tầng bánh bột lọc xếp chồng lên nhau.
Đám người Nhiếp Trường Khanh cũng lần lượt tới nơi.
Mọi người trên Hồ Tâm đảo hầu như đều có mặt đông đủ.
Ngay cả Công Thâu Vũ đóng cửa không ra, chuyên tâm luyện khí cũng có mặt.
Công Thâu Vũ là người biết xem hàng, dù sao, hắn chìm đắm trong việc luyện khí đã được một thời gian rất dài, bất kể là nhãn quang, hay là trình độ thưởng thức, đều vượt xa loại tu hành giả gà mờ như Nghê Ngọc, gặp được bất ngờ chỉ biết “Wow” một tiếng thể hiện sự kinh ngạc.
“Thủ pháp thật là tinh xảo, gợn sóng năng lượng thật là đáng sợ… Người tạo nên tòa Bạch Ngọc tháp này, chắc chắn là một vị đại sư! Tòa tháp này, là một cái đỉnh phong linh cụ!”
Nội tâm Công Thâu Vũ rung động vạn phần.
Sau khi lên đảo, Công Thâu Vũ một lòng nghiên cứu luyện khí, đối với việc phân chia đẳng cấp của linh cụ cũng rất rõ ràng.
Lục Phiên từng nói với hắn, linh cụ chia thành bốn cấp Thiên Địa Huyền Hoàng, với khả năng của Công Thâu Vũ hiện tại, chỉ có thể luyện chế được Hoàng giai linh cụ, bây giờ, dù cho Công Thâu Vũ dốc hết tâm huyết, tối đa cũng chỉ có thể chế tạo ra Hoàng giai thượng phẩm linh cụ.
Còn Huyền giai, thậm chí Địa giai… Hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nguyên nhân là do thường xuyên luyện khí, thực lực của Công Thâu Vũ thật ra cũng không yếu, hiện tại đã đạt đến Khí Đan đỉnh phong, so với những tu hành giả khác cần cù khổ tu cũng không kém bao nhiêu.
Đã từng là một trong Chư Tử Bách Gia, Cơ Quan gia, thiên phú của Công Thâu Vũ đương nhiên không kém.
“Công tử… Rốt cuộc đây là linh cụ cấp độ nào?”
Trong đôi mắt của Công Thâu Vũ toát ra vẻ cuồng nhiệt, hắn nhìn chằm chằm vào tòa Bạch Ngọc tháp, trong ánh mắt chỉ còn lại cái linh cụ này, phảng phất như đang nhìn một vị mỹ nhân thiên hạ đệ nhất, tầm mắt không thể dời đi nơi khác.
Luyện khí thành si, có lẽ dùng để hình dung người như Công Thâu Vũ là phù hợp nhất.
Có thể dùng cả cuộc đời để chế tạo một cái ám khí, Công Thâu Vũ đối với luyện khí, đã không thể đơn giản dùng từ yêu thích có thể hình dung.
“Đừng quá để ý đến cấp bậc của linh cụ, khi nào tu vi của ngươi đủ mạnh, mặc dù linh cụ cấp độ thấp, cũng có thể bộc phát ra uy lực kinh thiên động địa như thường.”
Lục Phiên nói.
“Còn tháp này, có thể tính là Địa giai.”
Lục Phiên bổ sung thêm một câu.
Địa giai?
Toàn thân Công Thâu Vũ chấn động, cả người suýt chút nữa tê liệt ngồi trên mặt đất.
Ánh mắt của hắn cuồng nhiệt, phảng phất toát ra lửa nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc tháp.
Lục Phiên không tiếp tục để ý đến Công Thâu Vũ, hắn quay đầu nhìn về phía mọi người.
Thí Luyện tháp ở sau lưng, không thể nghi ngờ, là chuẩn bị cho mọi người dùng để rèn luyện, tăng cao thực lực.
Hắn nhìn về phía Nhiếp Trường Khanh cùng Ngưng Chiêu, vẫy vẫy tay.
“Công tử.”
Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh đồng thời tiến đến trước mặt Lục Phiên.
“Tháp này gọi là Thí Luyện tháp, tổng cộng một trăm tầng, hai người các ngươi vào trong, lượng sức mà đi.”
Lục Phiên nói.
Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh sững sờ
Thí Luyện tháp?
Chẳng lẽ là công tử chế tạo ra đến, để cho bọn hắn dùng để tu hành?
“Vâng.”
Hai người không có quá nhiều nghi hoặc, Lục Phiên cũng không thể nào hại bọn hắn, cho nên sau khi khom người hành lễ, liền quay người nhìn về phía Bạch Ngọc tháp.
Tòa tháp rất lớn, điêu khắc tinh xảo mỹ lệ, mái cong, ngói lưu ly, giống như một tác phẩm nghệ thuật đỉnh cao.
Thân hình của Lục Phiên dựa vào xe lăn, khí định thần nhàn quan sát khắp nơi.
Sở dĩ lựa chọn Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh trước tiên tiến vào trong đó, chủ yếu là bởi vì hai người này đều đã hoàn thành việc rèn luyện ngũ tạng, ngũ tạng câu thông, hóa thành linh giáp, còn lại chỉ cần cảm ngộ thuộc tính liền có thể đột phá đến đỉnh phong.
Thí Luyện tháp đối với hai người đều có tác dụng lớn.
Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh đi tới phía dưới Thí Luyện tháp.
Tà váy dài của Ngưng Chiêu phất phới trong gió nhẹ, mái tóc tung bay, nàng đứng yên trước cửa Bạch Ngọc tháp, trong nội tâm đột nhiên cảm nhận được một luồng áp lực cực lớn, làm cho trái tim nàng không nhịn được khẽ run rẩy.
Hít sâu vài hơi để ổn định lại tinh thần, Ngưng Chiêu đưa tay ấn vào trên cánh cửa Bạch Ngọc tháp.
Nhẹ nhàng đẩy, phảng phất như đang mở ra một cánh cửa đá bị sức mạnh thời gian đóng lại từ xa xưa.
Cửa mở, bên trong Bạch Ngọc tháp là một vùng không gian tối tăm, Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh đưa thân vào trong đó, rất nhanh liền biến mất không còn hình bóng.
Bên ngoài, mọi người rất tò mò, không ít người duỗi đầu, mong muốn dò xét một chút tình huống bên trong.
Chủ nhân Bạch Ngọc Kinh lại làm ra đồ vật mới, nhất định không phải là thứ đơn giản.
Nghê Ngọc ghé vào bên người Lục Phiên, có chút tò mò nhìn, nàng đưa tay vào trong túi vải lấy ra một viên Tụ Khí đan bọc đường, nhai nuốt một viên rồi lại một viên.
Cảnh Việt đeo kiếm đứng sau lưng Lục Phiên, ánh mắt liếc nhìn Tụ Khí đan trong tay Nghê Ngọc, cánh mũi hơi nhấp nhô, khinh thường hừ một tiếng, sau đó thận trọng từ trong ngực lấy ra một cái túi vải, từ trong túi lấy ra một viên Tụ Khí đan, liếm một cái, sau đó lại cản thận gói kỹ nhét lại trong túi.
Vật hiếm thì quý, nha đầu Nghê Ngọc này căn bản không hiểu được cảm giác vui sướng, trân trọng khi chỉ có một viên Tụ Khí đan.
“Công tử, trong tháp này có cái gì? Có gặp nguy hiểm hay không?”
Nghê Ngọc tò mò hỏi.
Lỗ tai của Cảnh Việt cũng dựng lên.
Lục Phiên cười cười, một tay chống cằm, một tay gõ nhẹ trên tay vịn xe lăn do Phượng Linh kiếm biến thành.
“Trong tháp… Đương nhiên là nơi để cho bọn hắn đột phá cực hạn.”
“Ta sở dĩ để cho hai người bọn họ vào tháp, chính là để cho bọn hắn có một chút áp lực cạnh tranh, Bạch Ngọc tháp tổng cộng có một trăm tầng, ngươi nghĩ xem… Nếu như lão Nhiếp có thế lên đến tầng thứ năm, mà Ngưng Chiêu chỉ có tầng bốn, nàng há có thể cam tâm, mà trong nội tâm còn có không cam lòng, liền sẽ nỗ lực tu hành…”
Bàn tay Lục Phiên khoác lên áo choàng bằng nhung màu trắng, từ tốn nói.
Cảnh Việt dường như có điều ngộ ra, nhẹ gật đầu.
“Công tử, tháp này có một trăm tầng, tại sao lão Nhiếp chỉ có thể lên đến tầng năm?”
Nghê Ngọc lại bốc lên một viên Tụ Khí đan nhét vào trong miệng, cắn một tiếng giòn tan, hiếu kỳ nói.
Nhiếp Trường Khanh cùng Ngưng Chiêu đều là tu hành giả Thể Tàng cảnh đã hoàn thành rèn luyện ngũ tạng, chỉ cần sinh ra thuộc tính linh khí liền có thể đột phá đến đỉnh phong, có thể nói khoảng cách đến đỉnh phong chỉ kém một bước chân.
Ánh mắt Lục Phiên liếc Nghê Ngọc một chút, vẻ mặt như cười như không.
“Nguơi vào tháp, nếu có thể bò lên tầng thứ ba, bản công tử lập tức ban thưởng cho ngươi một phần đặc thù đan phương.”
“Nếu là không lên đến tầng thứ ba…”
Âm thanh kéo dài của Lục Phiên, làm cho khuôn mặt nhỏ của Nghê Ngọc hơi giật một chút, viên Tụ Khí đan đang cầm trong tay cũng suýt chút nữa rơi xuống đất,
Dường như… Có vẻ rất là đáng sợ.
Tuy nhiên, công tử nói ban thưởng một phần đặc thù đan phương, lại làm cho nàng có chút chờ mong.
Tụ Khí đan Nghê Ngọc đã ăn đến phát ngán, nhưng mà Thối Thể đan lại luyện chế không ra, cho nên, Nghê Ngọc đúng là có chút mong đợi đan phương mới, hy vọng là một loại đan được có hương vị tốt.
So với mọi người bên ngoài đang nói chuyện trên trời dưới đất.
Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh trong tháp trôi qua rất không thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận