Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 359: Ngươi làm lô của ta bị ngã. (2)

Dịch: Mèo Rừng
“Lục Bình An ta tuy tính tình tốt, thế nhưng ngươi làm lô của ta ngã đi…”
“Phải cho ta một cái bàn giao.”
Hai ngón tay đang khép lại của Lục Phiên đặt ở trên tay vịn, nhẹ nhàng gõ lấy.
Ngay lập tức, có một vệt hồng mang chợt hiện lên.
Hóa thành một con Hỏa Hoàng giương cánh bay cao, đồng thời còn nở ra từng vệt từng vệt ngân mang, sắp xếp ở trong không trung, sau đó hóa thành một đóa hoa sen màu bạc nở rộ ra, trong nháy mắt đập tan cái kim bát màu vàng kia.
Mà Vạn Pháp Hồng Lô rơi vào trong hồ thì lại đang không ngừng hấp thu nước hồ bản nguyên.
Viên Thượng đại sư tức giận, Lục Phiên lại còn tiếp tục bơm nước!
Đây chính là tiết tấu chuẩn bị dời đi nguyên cái hồ bản nguyên.
Pháp khí loại không gian!
Ai có thể nghĩ tới, Lục Phiên lại còn có pháp khí loại không gian.
Pháp khí bực này, vô cùng trân quý, nghe cũng chưa từng nghe qua, thì đừng có nói đến việc tận mắt chứng kiến.
Viên Thượng đại sư tụng niệm phật hiệu.
Sau lưng hắn có vô số ánh vàng hiện lên.
Một tôn đại phật bất chợt hiện ở sau lưng hắn, sau đó đột nhiên vỗ xuống một chưởng, va chạm cùng với Thiên Nhận Ngân Liên* kia.
(*Thiên Nhận Ngân Liên: Hoa sen được hóa thành từ một nghìn lưỡi đao bạc.)
Cả hai va chạm lẫn nhau, làm cho gió lốc kinh thiên nổi lên.
Thân thể của Viên Thượng đại sư rút lui một bước, cực kỳ ngưng trọng.
Lục Phiên thì lại nhàn nhã.
Ngón tay của hắn phất lên, ngay sau đó, có hai vệt hồng mang bắn ra, hai thanh Phượng Linh kiếm còn lại gào thét xuất hiện.
Đánh về phía Viên Thượng đại sư.
Viên Thượng đại sư trợn tròn mắt, một tay nắm tích trượng.
“Phật Nộ Chỉ!”
Phát ra một tiếng quát chói tai.
Sau lưng của hắn, có vô hạn kim quang tràn ngập ra, kèm theo đó là một gương mặt nộ phật bỗng dưng hiện lên.
Một ngón tay bất chợt trở nên vừa thô vừa to, điểm về phía Lục Phiên.
Cái ngón tay này va chạm cùng với Phượng Linh kiếm.
Âm thanh vang vọng.
Kế tiếp, ngón tay này của Viên Thượng đại sư vậy mà bị gọt đi.
“Đây là… Tiên khí!?”
Ngón tay của Viên Thượng đại sư bị nhỏ máu, cực kỳ kinh hãi.
Hắn không nghĩ tới uy lực của Phượng Linh kiếm vậy mà đáng sợ như vậy.
Uy lực do hai thanh Phượng Linh kiếm hình thành nên, khiến cho bí pháp phật môn của hắn, Nộ Phật Chỉ, đều không chống cự được.
“Tiên khí?”
Lục Phiên khẽ giật mình, lắc đầu: “Ai dám xưng tiên?””
“Đây cũng chỉ là Huyền giai linh cụ thôi.”
Lục Phiên nói.
Lời nói vừa ra.
Vô số ngân mang lập tức xé rách kim bát, kim bát nổ tung.
Lưỡi đao bạc tựa như thác nước sông Ngân, vụt thẳng xuống dưới.
Viên Thượng đại sư gầm thét.
Toàn thân của hắn đều bị bao phủ bởi kiếm mang, hắn bạo phát ra tu vi Anh Biến cảnh, chật vật chạy ra từ bên trong.
Sắc mặt của Lục Phiên lại vô cùng lạnh lẽo.
“Đẩy ngã lô của ta, tội này, không thể dễ dàng tha thứ.”
Lục Phiên nói.
Sau đó giơ tay lên, năm ngón tay túm vào hư không.
Tiếp theo.
Ba thanh Phượng Linh kiếm sắp xếp lại, chống chất lẫn nhau trên không trung, tạo ra âm vang, rồi lại hóa thành một thanh trường kiếm.
Ánh sáng màu đỏ rực tỏa ra ánh hào quang lấp lánh.
Bàn tay Lục Phiên huơ nhẹ, tích trượng của Viên Thượng đại sư bị nâng lên.
Đinh!
Tích trượng màu hoàng kim lập tức bị chém đứt.
Viên Thượng đại sư ho ra máu, liên tục rút lui.
Ba thanh Phượng Linh kiếm hợp nhất lại, uy lực có thể so với Huyền giai cực phẩm linh cụ.
Mặc dù còn chưa có bước vào địa giai, thế nhưng cũng không phải là thứ mà tích trượng trong tay Viên Thượng đại sư có thể so sánh được.
Viên Thượng đại sư bị trảm khiến cho liên tục lui về phía sau.
Trên hắc thiết thuyền.
Đồ Long Dương ho ra máu, cười haha.
Hắn cảm thấy được trong lồng ngực của mình, không biết vì sao lại có một cảm giác vui sướng. Thấy Viên Thượng đại sư bị Lục Phiên đánh đập như vậy, nỗi khổ sở do bị lừa gạt của hắn đã biến mất không ít.
Cho dù Nữ Đế đã mất hết can đảm, hiện tại cũng có chút tinh thần.
Đôi mắt đẹp đẽ của Nữ Đế có tinh mang lập lòe, nhìn chằm chằm Lục Phiên.
Lục Phiên ở khoảnh khắc này, để cho bọn hắn hiểu rõ cái gì gọi là phong hoa tuyệt đại.
Thiên Hư công tử càng là cười to không thôi.
Hắn càng ngày càng không tốt.
Sắc mặt tái nhớt, thân thể run rẩy.
Nhưng là hắn lại vui vẻ a.
Lục Phiên cũng không vội, hắn khống chế Phượng Linh kiếm, chém một kiếm xuống.
Viên Thượng đại sư bị đánh khiến cho liên tục lui về sau.
Cơ hồ phải lui đến rìa hắc thiết thuyền.
“Tiên! Cứu ta!”
Viên Thượng đại sư phát hiện mình thật sự không phải là đối thủ của Lục Phiên, nên bèn quay đầu, rống to về phía bản nguyên cầu.
Cú hống này, để cho đám người Đỗ Long Dương đều trợn mắt tròn xoe.
“Tiên quả nhiên ở nơi này!”
Lục Phiên ngồi ngay ngắn tên xe lăn, tựa như cười mà không phải cười.
“Tiên?”
“Không phải ai cũng có tư cách xưng tiên?”
Ông…”
Bản nguyên cầu rung động một trận.
Sau đó…
Có một cây xiềng xích bắn ra từ bên trong.
Cây xiềng xích này cuốn theo lấy uy thế đáng sợ, vắt ngang qua khung trời, chỉ về phía Lục Phiên ở đằng xa.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, khí định thần nhàn.
Thần tâm khẽ động.
Muôn vàn lưỡi đạo bạc trở về, sắp xếp ở trước người hắn.
Nhưng mà…
Khiến cho Lục Phiên kinh ngạc là.
Xiềng xích này vậy mà đột nhiên ngoặt một cái, xuyên thấu ngực của Viên Thượng đại sư…
Phốc phốc!
Máu tươi giương vẩy, Viên Thượng đại sư không thể tin mà nhìn lấy lồng ngực của mình.
Hắn gian nan quay đầu, nhìn về phía bản nguyên cầu ở sau lưng.
“Tiên a!”
“Vì cái gì!?”
Viên Thượng đại sư hỏi.
Nhưng mà, lại không có người đáp lại hắn, bản nguyên cầu vẫn vô cùng tĩnh mịch như cũ, không hề có động tĩnh gì, chỉ có một cây xiềng xích xuyên thủng thân thể Viên Thượng đại sư, bắt đầu hấp thu lực lượng của hắn.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, nhìn về phía bản nguyên cầu.
Hắn mơ hồ có thể thấy được có một bóng người ghé ở trong bản nguyên cầu, tròng mắt nhìn chòng chòng vào thế giới bên ngoài bản nguyên cầu, chính xác hơn, là nhìn chằm chằm vào Lục Phiên.
Lục Phiên thậm chí còn có thể thấy được người kia đang nhếch miệng lộ ra nụ cười.
Viên Thượng đại sư cực kỳ thê thảm.
Nguyên nhân có lẽ là bởi vì hắn tin tưởng tiên.
Hắn không có quá nhiều chống cự.
Cho nên, lực lượng mà xiềng xích rút ra từ hắn, liền trở nên không chút kiêng nể gì cả, cũng không có chút trở ngại nào.
Lực lượng tựa như nước sông chảy, điên cuồng tràn vào bên trong bản nguyên cầu.
Cả người của Viên Thượng đại sư tựa như bị rút thành một người khô vậy, khuôn mặt trở nên tiều tùy, thậm chí tràn ngập khí tức tử vong.
Thiên Hư công tử cười haha.
“Đáng đời!”
“Tiên… Chó má tiên!”
“Xưng là ma còn tạm được!”
Đỗ Long Dương cũng lắc đầu, tự gây nghiệt, không thể sống!
Bọn hắn không biết nguyên nhân Viên Thượng đại sư làm phản, thế nhưng, bọn hắn lại nguyện ý nhìn thấy kết cục này.
“Lục công tử!”
Bỗng nhiên.
Nơi xa, Nữ Đế tóc tai bù xu mở miệng ra.
Lục Phiên nghi ngờ nhìn lại.
Đôi mắt đẹp lập lòe tinh mang của Nữ Đế nhìn vào Lục Phiên: “Đánh vỡ cái bản nguyên cầu này, lực lượng mà tiên hấp thu từ các cao thủ phi thăng Tiên giới ở các triều đại, hắn chuẩn bị lột xác…”
“Nếu như ngươi có thể đánh vỡ cái bản nguyên cầu này, tiên sẽ lập tức lột xác thất bại! Mưu đồ bí mật của tiên cũng sẽ thất bại!”
Nữ Đế nói.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, mắt nhìn Nữ Đế, lại lắc đầu: “Không có đánh phá được, hắn trốn ở bên trong bản nguyên cầu, thiên địa bản nguyên, có thể xưng là đồ vật kiên cố nhất giữa đất trời.”
“Trừ phi có bảo vật Thiên gia, bằng không… Không thể nào đánh vỡ từ bên ngoài.”
Lục Phiên nói.
Đây là hắn nói thật, làm một tên bá chủ vị diện, Lục Phiên nắm trong tay vị diện bản nguyên của Ngũ Hoàng đại lục, nên hắn cũng biết rõ bản nguyên cứng rắn cỡ nào.
“Cái người mà các ngươi gọi là ‘Tiên’, hắn trốn ở bên trong bản nguyên cầu này. Vốn là để tránh né sự quấy rầy, nên hắn sẽ trốn ở nơi an toàn nhất, vì lẽ đó, hắn lựa chọn trốn ở bên trong bản nguyên cầu. Mong muốn đánh vỡ, nói thì dễ nhưng thực hiện thì mới khó làm sao.”
“Cho dù một kích toàn lực của các ngươi vào trạng thái toàn thịnh, cũng chưa hẳn có thể đánh phá.”
Đỗ Long Dương bộc lộ ra sắc mặt ảm đạm: “Chẳng lẽ không có cách nào sao?”
Tuyệt Đao môn môn chủ Diệp Thủ Đao cụt một tay cũng toát ra vẻ bi thảm.
Bọn hắn không nghĩ ra, bực cường giả như bọn hắn cuối cùng lại chết bằng cách bị người khác hút khô công lực.
“Biện pháp… Ngược lại không phải là không có.”
Trên xe lăn, Lục Phiên tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, nói.
Nữ Đế với đôi mắt ảm đảm, mắt đẹp lập tức khôi phục hào quang.
“Lục công tử…”
Đỗ Long Dương cũng Thiên Hư công tử cũng toát ra vẻ chờ mong.
Mà vào lúc này, Vạn Pháp Hồng Lô đã tràn đầy, thậm chí còn có nước bản nguyên bị tràn ra, Lục Phiên có hơi cảm giác tiếc nuối, chung quy là không thể nào mang đi trọn cái hồ.
Sau đó, Lục Phiên vẫy tay, mặt không đỏ, tim không nhảy, bất động thanh sắc mà thu hồi Vạn Pháp Hồng Lô.
Viên Thượng đại sư ở thời khắc này, đã bị rút thành người khô, tu vi rơi xuống Kim đan, Kim Đan rất nhanh đã phải khô kiệt, có đầy rẩy vết rạn che phủ.
Hắn không có tâm tư để ý đến Lục Phiên chứa bao nhiêu nước bản nguyên.
“Lục công tử mời nói, chúng ta nguyện ý bỏ ra cái giá xứng đáng!”
Đỗ Long Dương chặn lại nói.
Lục Phiên hiện tại, đã trở thành hi vọng duy nhất cho bọn hắn.
Lục Phiên lại khoát tay áo: “Lục Bình An ta cũng không phải là hạng người lòng tham không đáy…”
“Phương pháp kia của ta, nếu như thi triển, sẽ để cho sự phát triển của Thiên Nguyện đại lục bị đẩy lùi hơn ngàn năm, thậm chí… Trên vạn năm, các ngươi có thật nguyện ý?”
Lục Phiên hỏi.
Vấn đề này vừa ra.
Đám người Đỗ Long Dương đều ngơ ngẩn.
Nữ Đế cắn răng: “Tiên đang dao động căn cơ của Thiên Nguyên chúng ta…”
“Một ngày tiên chưa diệt trừ, thời thời khắc khắc đều sẽ có một thanh kiếm sắc bén treo ở phía trên Thiên Nguyên, cuối cùng rồi cũng sẽ có một hôm, Thiên Nguyên sụp đổ.”
Đỗ Long nghe vậy, cũng cắn răng.
“Lục công tử… Động thủ đi!”
Thiên Hư công tử cùng Diệp Thủ Đao cũng đồng ý động thủ.
Lục Phiên khẽ vuốt cằm.
Rồi lại nhìn về phía bản nguyên cầu to lớn kia.
Hắn tựa hồ như thấy được người ở bên trong bản nguyên cầu càng ngày càng trở nên dữ tợn khi nhìn vào ánh mắt của hắn.
Lục Phiên cười một tiếng.
Hắn không biết “Tiên” hấp thu công lực của nhiều người như vậy để làm gì.
Nhưng mà, Lục Phiên cũng lười biết.
Thần tâm khẽ động.
Lục Phiên giơ tay lên.
Hắn hợp nhất ba cái cấm vực mà hắn bố trị lại, liên kết bản nguyên của Ngũ Hoàng đại lục cùng với bản nguyên cầu khổng lồ này lại với nhau.
Đánh vỡ bản nguyên từ bên ngoài, Lục Phiên đúng là không có làm được.
Thế nhưng… Hắn có khả năng hút bản nguyên!
Tiên này không ra, vậy thì Lục Phiên tiếp tục hút.
Mãi cho đến khi tiên ra ngăn lại thì mới thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận