Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 521: Kết nối với cao võ, người phá trận đã tới (1)

Dịch:Nguyễn Anh Hùng
Bàn Nhược đại lục.
Sau khi gã hòa thượng trở về, hắn cũng không đi tới ngôi chùa miếu hắn ở, mà lại đi tới ngôi chùa lớn lao hung vĩ nhất trong một tòa thành lớn trên Bàn Nhược đại lục, ngôi chùa này được rất nhiều người thờ phụng.
Chùa miếu hiện ra màu vàng son lộng lẫy, được tạo thành từ hoàng kim, mỗi một viên gạch đều được làm từ vàng ròng.
Đây là một miếu thờ cực kì xa hoa, bên trong chùa, những cột trụ đều được làm từ linh thạch.
Ở nơi sâu nhất, có một tượng phật to lớn cao cả chục mét, tỏa ra khí thế cực kì trang nghiêm.
Nơi này, vương công quý tộc, những kẻ giàu sang qua lại không ngừng.
Tại Bàn Nhược đại lục, Phật Đạo chính là đạo thống duy nhất ở đây.
Khi hòa thượng kia đi tới tòa chùa miếu này, trụ trì trong chùa lập vội vàng đi ra, cùng đi với hắn còn có rất nhiều Sa Di phật tăng, bọn hắn đều hành lễ với vị hòa thượng kia.
Hòa thượng cẩn thận đáp lễ.
“A di đà phật, bần tăng muốn nhờ Thông tôn giả bày trận.”
Hòa thượng nói.
Nghe vậy, rất nhanh, vị trụ trì liền mang theo vài vị tăng nhân già mặc áo cà sa bắt đầu chuẩn bị.
Tại trung tâm ngôi chùa, đủ loại bảo vật được chế tạo từ linh thạch được sắp xếp ngay ngắn.
Mỗi một địa điểm đặt bảo vật đều được nghiên cứu cực kì rõ ràng.
Hòa thượng ngồi xếp bằng ở giữa pháp đàn, trong tay hắn cầm một cái bát vàng.
Chung quanh hắn, có những lão tăng do trụ trì suất lĩnh ngồi ngay ngắn, bọn hắn lấy mõ ra bắt đầu gõ, những lão tăng này có tu vi cực mạnh, linh thức của bọn hắn tỏa ra, thanh âm gõ mõ không ngừng truyền tới, quanh quẩn trong chùa miếu.
Ba động kỳ dị được khuếch tán ra.
Ông. . .
Hòa thượng hai tay kết ấn, đem bát vàng đặt ở giữa trận.
Không lâu sau, một vệt sáng từ trong bát vàng bắn ra, xông thẳng lên trời.
Ầm ầm!
Dường như có phật quang phổ chiếu, cả tòa chùa miếu đều được bao phủ trong ánh sáng vàng chói, bầu trời cũng có ánh sáng bảy màu toả ra.
Phía ngoài chùa miếu.
Tất cả mọi người khi nhìn thấy hình ảnh này, đều mừng như điên.
Dù cho thân phận của bọn hắn có tôn quý thế nào, thì lúc này đều dồn dập quỳ rạp trên đất, hướng phía bầu trời đập đầu liên tục.
Đây là Phật Tổ hiển linh a!
Dưới Phật quang phổ chiếu, tất cả mọi người đều cực kỳ kích động.
Trong lúc mơ hồ.
Trên bầu trời, kim quang chiếu rọi, đám mây dường như hóa thành một vị Phật Đà bằng vàng.
Trong chùa.
Hòa thượng hai tay chắp lại, nhìn lên bầu trời.
Rất nhanh, phía dưới ánh sáng vàng, một vị Kim Phật hiện ra.
Khí tức kinh khủng phát tán.
“Ngộ Hành bái kiến tôn giả.”
Hòa thượng nói.
Kim Phật bình tĩnh nhìn hòa thượng, dường như ra hiệu cho hòa thượng nói tiếp.
Hòa thượng cũng không do dự, kết nối với Phật giới cao võ, năng lượng tiêu hao rất lớn, cho nên hắn cũng không dám lãng phí.
Hắn nói ra chuyện ở Ngũ Hoàng đại lục.
“Thế giới kia có một cái trận pháp huyền bí bảo vệ, đệ tử không thể phá vỡ, không thể đi vào thế giới này để phổ độ chúng sanh.”
Hòa thượng Ngộ Hành thương xót nói.
Phạn âm vang lên.
Kim Phật mở miệng.
Hết thảy tăng phật trong chùa đều toát ra vẻ cuồng nhiệt, trên mặt bọn hắn thể hiện sự kính ngưỡng vô cùng.
“Chuyện này ta sẽ phái người phá trận tới, uy nghiêm của Phật giới không thể bị xúc phạm.”
Kim Phật mở miệng, thanh âm như chấn động chín tầng trời.
Hòa thượng Ngộ Hành cung kính, hai tay chồng lên trán, quỳ cúi rạp người xuống.
Phật tăng xung quanh cũng đều như vậy, không dám thở mạnh.
Ông. . .
Ánh sáng vàng tan đi rất nhanh.
Từng viên linh thạch phẩm chất cực tốt đều bị hao sạch năng lượng, biến thành tro bụi.
Hòa thượng Ngộ Hành ngẩng đầu, Kim Phật đã tan biến, khí tức của Phật giới cao võ từ từ rã giữa trời đất.
Ngộ Hành đứng dậy, khoác áo cà sa lên, khuôn mặt an lành.
Hắn tạm biệt trụ trì, rồi rời khỏi nơi này.
Đại năng Phật giới đã phái kẻ phá trận xuống.
Xem ra, trận pháp này sẽ không ngăn cản bọn hắn được bao lâu.
. . .
Bắc Lạc thành.
Diễn võ trường.
Hư ảnh của Lục Phiên đã tán đi, tất cả mọi người đều giật mình.
Không ngờ, trận tỷ thí này của Đại Huyền và Tây Lương, lại có một bí mật như vậy.
Thì ra Lục thiếu chủ cũng đang chịu đựng một áp lực cực lớn.
Bá Vương và Đạm Đài Huyền đều ngẩng đầu lên, bọn hắn nhìn bầu trời trên đầu mình, trái tim đập nhanh dữ dội.
Bên ngoài bầu trời mông lung, có thể thấy được ba khối đại lục to lớn.
Đó là địch nhân.
Thì ra, kẻ địch vẫn luôn ở trên đỉnh đầu của bọn hắn.
Thiên Nguyên dị vực là địch nhân sao?
Bá Vương và Đạm Đài Huyền đều hiểu, mặc dù thái độ tu hành giả của Thiên Nguyên dị vực đối với Ngũ Hoàng đại lục không quá hữu hảo, thậm chí hai bên đều không ngừng có mâu thuẫn.
Thế nhưng, Thiên Nguyên và Ngũ Hoàng đều cùng nhau sinh hoạt dưới phiến tinh không này, không thể coi là địch nhân được.
Mà những kẻ xâm nhập đến từ đại lục khác, có lẽ mới là kẻ địch thật sự.
“Người muốn xâm lăng quốc gia của ta, mới thật sự là kẻ địch không thể tha thứ!”
Đạm Đài Huyền nắm chặt tay lại, trợn mắt nói.
Tỷ thí kết thúc.
Tuy nhiên, không khí hết sức căng thẳng, một áp lực to lớn bao phủ trên đỉnh đầu của mỗi người.
Diễn võ trường vẫn được trận pháp bao phủ.
Tạ Vận Linh tới.
Hắn mặc đạo bào, mặc dù dáng vẻ hắn già nua, thế nhưng không ít người ở đây đều cung kính với hắn.
Không chỉ bởi vì hắn là một đại biểu của thời đại Chư Tử Bách Gia.
Mặc Bắc Khách, Tạ Vận Linh còn có Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu, ba vị lão nhân chắp tay, đi tới diễn võ trường.
Tạ Vận Linh nhìn chằm chằm vào tám viên ngọc phù đang nổi lơ lửng, bên trong ngọc phù có khắc những trận pháp kì dị.
“Tám viên ngọc phù này tạo thành ngọc phù trận, có lẽ, nó tạo thành một thông đạo đi tới chiến trường màu máu. . .”
Tạ Vận Linh nói.
“Lão đạo muốn thử phục chế ngọc phù trận này, mở ra con đường đi tới chiến trường màu máu.”
Khi hắn nói xong.
Toàn bộ Bắc Lạc thành đều im lặng.
Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu quay đầu nhìn hắn, trong đôi mắt già nua thể hiện sự kinh ngạc.
“Lão Tạ, thật sao?”
Bá Vương, Đạm Đài Huyền đã sớm bị lời nói của Tạ Vận Linh hấp dẫn.
Tạ Vận Linh khẽ vuốt cằm.
Nhưng trong con ngươi của hắn, lại trở nên phức tạp.
“Các ngươi. . . Thật sự muốn đi tới chiến trường màu máu sao?”
“Chúng ta không biết kẻ địch ở nơi đó mạnh như thế nào.”
Tạ Vận Linh thở dài.
Hắn có khả năng phục chế trận pháp, thế nhưng. . .
Một khi mở ra lối đi, hậu quả, hắn không dám gánh chịu.
Chia sẻ áp lực thay Lục thiếu chủ… Bọn hắn có tư cách này sao?
“Trận pháp này có hạn chế.”
Bỗng nhiên.
Trong đám người, một giọng nói vang lên.
Không ít người đưa mắt nhìn lại, phát hiện người nói chuyện chính là Lục Cửu Liên.
Vị Thiên Tỏa cảnh này là yêu nghiệt của Đại Huyền bọn hắnc cung, đã làm không ít người kinh thán không thôi.
“Trận pháp này chỉ có thể để cho tu hành giả có cảnh giới thấp hơn Thiên Tỏa đi vào, một khi tu vi vượt qua Thiên Tỏa, thì sẽ bị trận pháp đuổi ra.”
“Mà trong Chiến trường màu máu, sức chiến đấu của kẻ địch cũng bị hạn chế ở mức dưới Kim Dan cảnh.”
Lục Cửu Liên đem suy đoán của chính mình nói ra.
Lục Phiên không có cho bọn hắn bất kỳ manh mối nào, cho nên, thế nhân chỉ có thể tự phân tích mà thôi.
Triệu Tử Húc cũng gật đầu, hắn kể ra hết tất cả những chuyện hắn thấy trong Chiến trường màu máu cho mọi người nghe.
“Trong Chiến trường màu máu, kẻ địch chúng ta gặp phải cũng đều chỉ là người có tu vi dưới kim đan.”
Tạ Vận Linh vuốt vuốt sợi râu, đôi mắt phát sáng lên.
“Nếu thật sự là như thế, thì chưa chắc không thể mở ra một thông đạo đến đó. . . Thậm chí, Chiến trường màu máu này còn có khả năng trở thành một nơi tu luyện cho chúng ta.”
“Chỉ có chiến đấu sinh tử, mới dễ dàng kích phát tiềm năng của con người.”
Tạ Vận Linh nói.
Nhưng hắn lại nhíu mày lần nữa.
“Tuy nhiên, lão đạo cũng không có khả năng tạo ra bảo mệnh ngọc phù giống như công tử được.”
“Một khi có người tử vong tại Chiến trường màu máu, thì đó chính là cái chết thật sự.”
Tạ Vận Linh nói.
Đây cũng là một nguyên nhân khiến hắn lo lắng.
“Tạ các chủ không cần lo lắng, nếu Lục thiếu chủ không ngăn cản được ngoại địch xâm nhập, thì lúc đó các tướng sĩ này cũng sẽ phải huyết chiến, bọn hắn vẫn luôn dũng cảm tiến lên, đây đã luôn là số mệnh, là trọng trách của bọn hắn rồi.”
Bá Vương mở miệng nói.
“Đúng.” Đạm Đài Huyền cũng đáp lời.
Giang Li cũng cũng mở miệng nói: “Đây có lẽ là một cơ hội, một cơ hội để chúng ta luyện binh.”
“Trận pháp hạn chế kẻ địch, khiến cho tu vi của kẻ địch chỉ có thể ở mức dưới Kim Đan cảnh, mà tu hành giới bây giờ, tu hành giả dưới Kim Đan cảnh cũng không ít, rất dễ dàng đào tạo ra.”
“Đây là một cái cơ hội, để tu hành giả dưới Kim Đan cảnh mạnh lên.”
Lời nói của Giang Li khiến tất cả mọi người giật cả mình.
Hoàn toàn chính xác, trưởng thành trong chiến trường, tuyệt đối sẽ nhanh hơn nhiều so với việc chỉ tu luyện bình thường.
“Đã như vậy, lão đạo liền trở về nghiên cứu trận pháp này.”
Tạ Vận Linh nói.
Sau đó, hắn giơ tay lên, chỉ vào trong không trung.
Tám viên ngọc phù vốn lơ lửng trên diễn võ trường liên tục mất đi ánh sáng, bay vào lòng bàn tay hắn.
Tạ Vận Linh đi.
Mang theo tám viên ngọc phù rời khỏi Bắc Lạc thành, trở về Đạo các trên Thiên Đãng sơn.
Đối với Lục Phiên mà nói, đây chỉ là phù văn trận pháp hết sức đơn giản, nhưng, đối với Tạ Vận Linh thì đây là một công trình to lớn cần phải nghiên cứu hết sức cẩn thận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận