Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 187: Nếu làm ma, phật sẽ độ ma (1)

Người dịch: Duy Cường
Ngũ Hồ, xưa nay vẫn là nỗi lo lắng bên ngoài Đại Chu triều.
Là một đám sói đói mơ ước cục thịt béo Đại Chu.
Đại Chu triều được trời ưu đãi, chỉ xét riêng về mặt thổ nhưỡng địa lý, cho dù là hoàn cảnh tốt nhất trong Ngũ Hồ như Khổng Tước quốc, đất đai của Đại Chu triều cũng màu mỡ gấp nhiều lần, hoàn cảnh ác liệt tạo nên dân phong hung hãn, làm cho Ngũ Hồ từ xưa đến nay vẫn mơ ước đất đai của Đại Chu.
Một khi Đại Chu triều lơ là trong việc phòng thủ, man nhân của Ngũ Hồ liền sẽ xông vào địa bàn của Đại Chu, tùy ý cướp phá.
Bọn hắn ưa thích giết chết nam nhân, cướp đoạt nữ nhân, cướp đoạt của cải cùng lương thực, thiêu hủy nhà cửa, bọn hắn giỏi về phá hư, không thích sáng tạo.
Cho nên, Đại Chu triều vô cùng căm hận đối với Ngũ Hồ.
Vì lẽ đó, Đạm Đài Huyền mới thốt lên câu nói, không phải tộc ta trong lòng ắt có ý nghĩ khác.
Theo Đạm Đài Huyền, Ngũ Hồ không phải là người, là một đám dã thú, là sói đói.
Bá Vương trấn thủ Hổ Nhiễu quan, đối thủ là Quỷ Phương, một bộ lạc cực kỳ hung tàn, dũng sĩ của bộ lạc này có thể phóng khí huyết ra ngoài, hình thành lực bộc phát cực kỳ mạnh mẽ.
May mà Tây Lương thiết kỵ cũng vô cùng hung hãn, mới có thể chống cự được thế tiến công của Quỷ Phương bộ lạc.
Nếu đổi lại là Nam Quận hoặc Bắc Quận, khả năng đã sớm sứt đầu mẻ trán.
Phong cách chiến đấu của quân đội Đại Chu đóng giữ biên quan, phần lớn là do đối kháng với những người Hồ này mà tạo nên.
Bá Vương không tiếp tục dừng lại ở Đông Diễn giang.
Hắn cùng với rất nhiều võ tướng, đông đảo thiết kỵ của Hạng Gia quận, thẳng hướng Hổ Nhiễu quan mà đi, tiếng vó ngựa nổ vang như sấm.
Thiết kỵ hành quân, áo giáp cùng vũ khí, tỏa ra ánh sáng vô cùng lạnh lẽo.
Hổ Nhiễu quan, nằm ở biên giới của Tây Quận, là một tòa quan ải có niên đại xa xưa, trên tường thành loang lổ, còn hiện đầy vô số vết đao, vết mũi tên, phảng phất như đang thuật lại từng giai đoạn lịch sử tràn đầy máu tanh cùng giết chóc.
Bá Vương lưng hùm vai gấu đi tới phía dưới quan ải, tay cầm đại phủ, bước chân không ngừng, thẳng về hướng tầng cao nhất.
Chung quanh có võ tướng đi theo, trên gương mặt của mỗi người đều hiện lên vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Quỷ Phương bộ lạc cùng với Khổng Tước vương quốc liên hợp lại với nhau, tình thế cực kỳ nghiêm trọng đối với Tây Quận.
Tuy nhiên, mọi người cũng không có quá nhiều lo lắng.
Dù sao, Tây Quận hiện tại… Có quân đội Hạng Gia quận, toàn bộ do tu hành giả tạo thành, một khi Hạng Gia quận ra tay, tất nhiên sẽ giết tới người ngã ngựa đổ, trận hình tan tác.
Lên quan ải.
Binh lính Tây Lương đang đóng giữ biên quan, tất cả đều dồn dập toát ra vẻ hưng phấn, bọn hắn nhìn về phía Bá Vương, vẻ sùng bái cùng với cuồng nhiệt trên khuôn mặt không hề được che giấu.
Bá Vương khẽ vuốt cằm, đi tới trên cổng thành, hai tay đặt trên nền đá lạnh lẽo, ánh mắt nhìn xuống phía dưới.
Bên ngoài Hổ Nhiễu quan, đại quân áp sát.
Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy một mảnh đen nghịt, cảm giác đè nén khiến người run sợ tràn ngập khắp nơi.
Người của Quỷ Phương bộ lạc, tóc vàng mắt xanh, lông tóc rậm rạp, dáng người cao lớn mạnh mẽ.
Binh lính của Khổng Tước vương quốc, so với Quỷ Phương thì trang bị hoàn mỹ hơn rất nhiều, mặt khác còn có rất nhiều dã thú bị thuần phục dẫn theo lên chiến trường, có sói đói, có voi lớn… đủ loại thủ đoạn, tầng tầng lớp lớp.
“Chúa công, có Hạng Gia quận ở đây, đám man di này không đáng sợ, lần này, nhất định phải giết cho bọn hắn không còn mảnh giáp!”
Trong ánh mắt của Hứa Sở lập lòe một luồng ánh sáng lạnh lẽo, lạnh như băng nói.
Đám võ tướng này, đối với Ngũ Hồ man di cực kỳ căm hận, trong lúc trấn thủ biên quan, có không ít huynh đệ, thậm chí là thân nhân của bọn hắn, đều chết trong tay của Ngũ Hồ.
Lời nói của Hứa Sở, đưa tới hưởng ứng rộng rãi, không ít võ tướng đều phát ra tiếng gầm thét.
Hạng Gia quân… Quân đội tu hành giả, căn bản không phải quân đội bình thường có thể so sánh.
Bá Vương không nói tiếng nào.
Dưới tình huống bình thường, Hạng gia thực sự rất mạnh.
Nhưng mà, mấy ngày nay, trong mơ hồ Bá Vương luôn có cảm giác lo lắng.
Loại cảm giác này, khiến cho hắn bồn chồn không yên.
Hắn đã đoán được cảm giác bất an này đến từ đâu, vì sao lệnh ngừng chiến của Bạch Ngọc Kinh vừa kết thúc, loại cảm giác bất an này liền giống như nước thủy triều vọt tới?
Bây giờ, hắn hiểu được, có lẽ là bởi vì Quỷ Phương cùng Khổng Tước vương quốc liên hợp lại.
Bình thường hợp tác hắn không sợ, có thế làm cho hắn lo lắng là, hai phe này hiển nhiên còn có thủ đoạn khác chưa thi triển ra.
Tuy nhiên… Trong từ điển của Bá Vương, xưa nay chưa từng tồn tại hai chữ rút lui.
Dù cho là bất an, cũng phải chiến, trước Hổ Nhiễu quan, không thể rút lui!
Đôi mắt của Bá Vương chợt trở nên cực kỳ sắc bén.
Hắn quét mắt liếc nhìn binh mã của Quỷ Phương cùng Khổng Tước vương quốc, trên gương mặt hiện ra sát khí đằng đằng.
“Số lượng nhiều như vậy, Quỷ Phương cùng Khổng Tước vương quốc lần này là dốc toàn bộ lực lượng!”
“Lần này, chúng ta liền giết cho thỏa mãn, triệt để giết sợ bọn chúng, thậm chí có thể hoàn toàn tiêu diệt đám man di này!”
Bá Vương gầm nhẹ, tiếng rống quanh quẩn trên cổng thành, làm tất cả võ tướng nhiệt huyết sôi trào.
Dưới cổng thành.
Trong đại quân của bộ lạc Quỷ Phương, có tám tên Quỷ Phương dũng sĩ, giơ lên một chiếc cáng, trên cáng có một vị nam tử tóc vàng mắt xanh, ăn mặc một bộ áo giáp rách rưới ngồi xếp bằng, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, nhìn về phía cổng thành Hổ Nhiễu quan.
“Có chút thú vị… Khí tức rất mạnh, Ngưng Khí đỉnh phong sao?”
Đôi mắt của nam tử áo xanh, chăm chú nhìn về phía thân hình khôi ngô bá đạo bên trên Hổ Nhiễu quan.
“Đại Chu triều… Linh khí thức tỉnh, hắc hắc, xem ra chủ nhân của vị diện này đang ở bên trong Đại Chu, chỉ cần hủy diệt Đại Chu, giết vị bá chủ vị diện này, thì có thế nắm thế giới trong tay!”
Trong đôi mắt của vị nam tử này, vẻ kích động cùng hưng phấn càng ngày càng nồng đậm.
Làm một tên lưu lạc giả, mục tiêu của hắn là xâm chiếm một cái thế giới, khôi phục vinh quang ngày xưa, chỉ có như vậy, mới có thể thoát khỏi thân phận lưu lạc, mới có thể rời khỏi cuộc sống sinh hoạt tối tăm không ánh mặt trời.
Nam tử quay đầu, nhìn về phía Khổng Tước vương quốc ở xa xa.
Hắn hiểu được, đặt mục tiêu giống như vậy, không chỉ có một mình hắn, còn có con lừa trọc giáng lâm xuống Khổng Tước vương quốc kia nữa.
“Cái thế giới này chẳng qua là đê võ, có thể đi đến Trúc Cơ cũng đã rất không tệ, bá chủ vị diện chắc hẳn cũng chỉ là cấp độ này, lần này lưu lạc giả giáng lâm, trên cơ bản đều là cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong, đoạt lấy cái thế giới này, không có gì khó khăn.”
Nam tử tóc vàng trầm tư nói.
Hiện tại, việc hắn cần quan tâm cân nhắc là, sau khi tiêu diệt chủ nhân của vị diện này, có thể giành được thắng lợi trong cuộc tranh giành với những người khác hay không.
Dù sao, bá chủ vị diện cuối cùng chỉ có thể thuộc về một người.
“Giáng lâm nửa tháng, tình huống bên trong Đại Chu triều trên cơ bản cũng đã rõ ràng… ”
“Bạch Ngọc Kinh, hẳn là thế lực mà vị bá chủ vị diện kia trấn giữ, nghe nói một tờ Thiên Cơ lệnh của Bạch Ngọc Kinh, làm cho thiên hạ ngừng chiến ba tháng… Chậc chậc chậc, thân phận địa vị như vậy, ngoại trừ bá chủ vị diện, không còn ai khác.”
Nam tử nở nụ cười.
Lúc cười, trong đôi mắt lập lòe một tia sáng.
Bá chủ vị diện rất mạnh, bọn hắn cũng không dám xem thường, bất kỳ một vị bá chủ vị diện nào đều là tồn tại cực kỳ khó đối phó, đây cũng là nguyên nhân mà nam nhân tóc vàng cùng hòa thượng kia đều chọn một bộ lạc man nhân làm nơi dừng chân.
Đông đông đông.
Tiếng trống trận vang rền, kèn lệnh được thổi lên.
Âm thanh nặng nề, làm cho những con voi lớn của Khổng Tước vương quốc hí lên từng đợt.
Từng bông tuyết từ trên bầu trời tung bay xuống, đất trời bị bao phủ trong một màu trắng xóa.
Trên cửa thành Hổ Nhiễu quan, từng bộ cơ quan nỏ được bày ra, chuẩn bị sẵn sàng, những cơ quan nỏ này do Bá Vương thu được từ sau trận chiến với Cơ Quan thành.
Bông tuyết lạnh lẽo rơi vào trên Cơ Quan nỏ.
Bên phía Khổng Tước vương quốc.
Một vị hòa thượng mặc áo cà sa màu đỏ chắp tay trước ngực, hai mắt hơi nhắm lại, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế dựa được đặt ở trên lưng voi lớn.
Hắn nhẹ nhàng phất tay.
Sau một khắc, bên phía Khổng Tước vương quốc, mười mấy vị dũng sĩ đầu trọc nhanh chóng chạy ra.
Ánh mắt của những dũng sĩ này chết lặng, phảng phất như là những cái xác không hồn.
Một bên khác, nam tử tóc vàng thấy Khổng Tước vương quốc xuất binh, cũng nở một nụ cười quỷ dị, vung tay lên.
Dũng sĩ của Quỷ Phương bộ lạc mặc áo giáp lạnh lẽo cũng lao ra.
Những dũng sĩ này cũng giống như những dũng sĩ đầu trọc của Khổng Tước vương quốc, ánh mắt chết lặng mất đi tiêu cự, chỉ còn lại có sát ý lạnh như băng cùng phục tùng mệnh lệnh.
Trên Hổ Nhiễu quan.
Bá Vương híp mắt phất tay ra lệnh.
Bên trong nỏ xa, có tiếng xoạt xoạt do bánh răng chuyển động vang lên.
Sau đó, từng mũi tên sắc bén bay ra, hóa thành một màn mưa tên dày đặc.
Cơ quan nỏ của Cơ Quan thành, chính là tâm huyết nghiên cứu nhiều năm của Cơ Quan gia cùng Mặc gia.
Bá Vương đánh bại Cơ Quan thành, cũng không có phá hủy những cơ quan này, mà chuyển về Tây Quận, dùng để thủ thành.
Mũi tên gào thét, xé rách bông tuyết, tạo thành từng mảnh vụn nhỏ li ti, tràn ngập trong không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận