Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 502: Lạn Kha tàn cuộc, Âm Thần sinh ra! (2)

Dịch: Mèo Rừng
Bọn hắn còn chưa tới gần, liền phát hiện ra một luồng khí tức đáng sợ bao phủ.
Bão tố mưa rơi đều bị ngăn cản.
Dùng hòn đảo nhỏ kia làm trung tâm, vô số nước biển đều bị đè ép xuống dưới, vậy mà phóng ra một đóa hoa sen sáng chói!
“Xuất hiện rồi! Đạo Liên mà Lục công tử nói đến…”
“Âm Thần Đạo Liên!”
Diệp Thủ Đao cũng cảm khái.
Đỗ Long Dương… Thành công.
. . .
Bản Nguyên hồ, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên dựa trên Thiên Nhận Y, mắt hơi nhắm, ngón tay chống lên tay vịn, gõ nhẹ.
“Âm Thần Đạo Liên, Dương Thần Cửu Bộ…”
“Rốt cuộc cũng xuất hiện vị Tam Thần cảnh đầu tiên.”
Lục Phiên nói.
Thế nhưng, rất nhanh, hắn lại hơi nhíu nhíu mày.
“Trước đó coi Anh Biến cảnh chính là cực hạn của trung võ, hiện tại xem ra, cũng không phải là vậy…”
“Đỗ Long Dương đột phá đến Âm Thần cảnh, mặc dù mơ hồ bị áp chế, thế nhưng cũng không có gặp phải thiên địa xiềng xích hạn chế, nói cách khác, Anh Biến cảnh cũng không phải là trung võ cực hạn…”
Lục Phiên suy tư.
Hai mắt nhắm nghiền.
Bên trong thần tâm nổi lên bảng hệ thống.
Kí chủ: Lục Phiên
Xưng hào: Luyện Khí sĩ (vĩnh cửu)
Cấp độ luyện khí: 5 (Tiến độ tầng 6: 258045/1000000 sợi linh khí)
Thấy tiến độ luyện khí tăng them mười vạn sợi, nội tâm Lục Phiên không khỏi giật mình.
Sinh ra một vị Tam Thần cảnh, lại có thể rút phần trăm là mười vạn sợi linh khí, số lượng rút phần trăm này, để cho Lục Phiên có chút ít kinh hỉ.
Tuy nhiên, muốn sinh ra một vị Tam Thần cảnh, độ khó quả thật là quá lớn.
Đỗ Long Dương cũng xem như dưới cơ duyên xảo hợp, mới đột phá.
Nếu như đổi thành Nữ Đế hoặc Thiên Hư, đừng có nhìn bọn hắn đã mò ra, thế nhưng muốn đột phá, không đến tám năm, mười năm là không có bất kỳ hi vọng nào.
Diệp Thủ Đao có lẽ sẽ nhanh hơn một chút, thế nhưng, tuyệt đối sẽ không có nhanh giống như Đỗ Long Dương.
Đây được xem như là dưới tình huống Lục Phiên đã thương lượng cửa sau cho Đỗ Long Dương.
“Nói cách khác, muốn bước vào Luyện khí tầng sáu, ít nhất cần phải bồi dưỡng được mười vị Tam Thần cảnh…”
Chuyện này cần không ít thời gian, ít nhất, muốn tìm ra mười người có thể trong thời gian ngắn bước vào Tam Thần cảnh, không có khả năng.
Mở mắt ra, Lục Phiên thở dài.
Nhìn như đơn giản, thế nhưng khi thực hành lại trở nên vô cùng khó khăn.
“Quả nhiên… Vẫn là nên gửi gắm hi vọng ở trên những con cá lớn bị hấp dẫn bởi mồi câu là Phật chủng a.”
Lục Phiên ngẩng đầu.
Bỗng nhiên.
Trong con ngươi của hắn, mơ hồ có một đường cong nhảy lên.
Tựa như nhìn xuyên qua vô số tầng mây dày nặng, thấy được cảnh tượng ở thiên ngoại.
Có đại lục khổng lồ, áp sập hư không, tản ra áp lực đáng sợ, chậm rãi đến gần.
Bên trên đại lục to lớn.
Có hòa thượng mặc tăng bào, bồng bềnh giữa không trung.
Một khối đại lục tản ra ánh sáng nhạt an lãnh mà im lặng ở trong hư vô đằng xa.
. . .
Bắc Lạc thành.
Địa điểm vô số tu hành giả tập trung.
Đám học sinh của Đại Huyền học cung ra trận, Tây Lương Hạng Gia quân cũng đồng thời xuất hiện, hai bên chạm mặt ở bên ngoài cửa thành, nhưng va chạm ở trong tưởng tượng lại không có nảy sinh.
Bá Vương sắc mặt lạnh lùng, Đạm Đài Huyền thì mỉm cười, hàn huyên vài câu với hắn.
Hai bên vào Bắc Lạc thành.
Lục Trường Không không ở trong Bắc Lạc, người tọa trần Bắc Lạc hiện bây giờ là hai cha con La Nhạc cùng La Thành.
Bọn hắn cũng không có chút nhút nhát nào, mang theo mọi người tiến nhập Bắc Lạc thành, diễn võ trường.
Nghê Ngọc lần này đại biểu công tử đến đây để giám sát trận đổ ước này, cho nên, biểu hiện rất thành thục, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
Đương nhiên, nếu như sau lưng của nàng không có một cái nồi đen, khí thế có lẽ sẽ càng nhiều hơn một chút.
Tiểu Ứng Long thì ghé trên đỉnh đầu Nghê Ngọc, lười biếng ngáp một cái.
Nữ Đế làm người quan chiến, mặt mũi tràn đầy mỉm cười mà nhìn Nghê Ngọc biểu diễn.
“Mời hai bên ra trận.”
Trên khuôn mặt mập phì của Nghê Ngọc, mang theo vẻ nghiêm túc, mở miệng.
Một số thế lực lớn mạnh bình thường cũng không có cảm giác quá lớn, dù sao, hiện tại Nghê Ngọc đại biểu cho Bạch Ngọc Kinh, cái thân phận này vừa ra, hiển nhiên sẽ mang theo một chút uy thế.
Tuy nhiên, đám người Nhiếp Trường Khanh, Nhiếp Song quen biết Nghê Ngọc, thì nhịn không được mà cười ra tiếng.
Nha đầu này… Còn bày đặt a.
Bên ngoài diễn võ trường.
Từng bóng người dồn dập đứng lặng.
Có các đại thế gia, cũng có thế lực khắp nơi.
Thậm chí cả Đường Hiển Sinh cũng từ Nam Quận đi đến, dưới sự bảo vệ của Nam Phủ quân, quan sát thế cục trong diễn võ trường từ xa.
Bá Vương mang theo mấy trăm Hạng gia thiết kỵ ngồi ngay ngắn ở phương tây diễn võ trường, khí tức lạnh lẽo tràn ngập bầu trời.
Đạm Đài Huyền thì mang theo các học sinh Đại Huyền học cung khác, cùng với Huyền Vũ vệ ngồi ngay ngắn ở phương bắc, cũng cực kỳ nghiêm túc.
Các đại biểu cho thời đại Chư Tử Bạch Gia như Mặc Bắc Khách, Tạ Vận Linh, Lữ Động Huyền, thì tụ cùng nhau, đàm tiếu.
Long Huyết quân phụ trách quản lý trật tự.
Bắc Lạc thành dù sao cũng là chỗ Bạch Ngọc Kinh xuất đạo.
Tu hành giả Thiên Nguyên vực cùng Ngũ Hoàng đều không dám làm loạn ở nơi này, cho nên trật tự còn được duy trì rất tốt.
Trên khuôn mặt thịt của Nghê Ngọc, tràn đầy vẻ nghiêm túc, sau khi nhìn xem các phương đều đã đến đông đủ, thì rất bà cụ non mà gật đầu.
“Phụng mệnh của công tử, ta sẽ phụ trách chủ trì trận đổ ước lần này của Đại Huyền học cung cùng Hạng Gia quân.”
“Phe thắng lợi, sẽ thu hoạch được ban thưởng mà công tử cho ra.”
Nghê Ngọc nói.
Tiếng nói của nàng, quanh quẩn ở toàn trường.
Lời nói vừa ra, trong tay lập tức xuất hiện ba cái Tử Tinh linh, Tử Tinh linh sáng chói, bắn ra vầng sáng chói lòa.
Trong nháy mắt Tử Tinh linh xuất hiện, đám người ngắm nhìn ở bốn phía diễn võ trường, hô hấp đều trở nên dồn dập.
“Tử Tinh linh… Bảo vật chỉ có thể thu được ở bên trong ngục môn thứ ba.”
“Mỗi một viên Tử Linh tinh đều có thể mở ra bảo vật trân quý!”
“Quan trọng nhất chính là, đây chính là Tử Tinh linh mà Lục thiếu chủ cho ra! Tất nhiên sẽ là Linh tinh trăm phần trăm có thể mở ra bảo vật a!”
Người xung quanh đều điên cuồng.
Không nghĩ tới, trận đổ ước này còn có ban thưởng như vậy.
Tử Linh tinh mà Lục Phiên cho ra, có lẽ có thể mở ra tư cách lĩnh hội Đạo bia vô cùng trân quý.
Lúc trước, không phải Mạc Thiên Ngũ mở ra tư cách lĩnh hội Đạo bia từ bên trong Linh tinh, một phát tìm hiểu ra tứ đẳng danh sách đạo ý sao?
Bá Vương cùng Đạm Đài Huyền đều sững sờ.
Bọn hắn liếc nhau một cái, trong đôi mắt đều có vẻ sắc bén lóe lên.
Tử Tinh linh… Chính là đồ tốt a.
Khí tức cạnh tranh giữa hai người càng ngày càng nồng đậm.
Nghê Ngọc rất hài lòng cảm xúc của các phe, đồ vật mà công tử cầm ra, các ngươi sao có thể không khiếp sợ.
Nàng thu hồi Tử Tinh linh.
Sau đó, lấy ra một cái cẩm nang nho nhỏ.
“Trong cẩm nàng này chính là quy tắc do công tử chế định.”
Lời nói vừa ra, toàn trường vốn dĩ bởi vì Tử Tinh linh mà huyên náo, thì bầu không khí bỗng nhiên đọng lại.
Bá Vương cùng Đạm Đài Huyền cũng nhíu mày.
Mà khóe mắt dày nặng của Mặc Bắc Khách run lên, lộ ra nụ cười đa mưu túc trí, quả nhiên có quy tắc.
Giang Li hơi hơi nghiêng người, chuẩn bị nghiêm túc lắng nghe quy tắc.
Nghê Ngọc mở ra cẩm nang.
Oanh!
Trong cẩm nang, lại có một cỗ khí tức hùng hồn phóng lên tận trời, nổ tung thành từng chữ viết sáng chói trên không trung.
Chữ viết hợp thành quy tắc.
“Lần này tỷ thí phân ba trận, ba trận định thắng thua.”
“Trận đầu, đơn thể chiến, hai bên riêng phần mình điều động ba người, giao chiến một đối một, ba trận hai thắng.”
“Trận thứ hai, đoàn thể chiến, đoàn thể hai bên đối chiến, một ván phân thắng thua.”
“Trận thứ ba, sát địch chiến.”
“Ba trận thắng hai, sẽ trở thành bên thắng lợi.”
Chữ viết trôi nổi, sau một hồi, chậm rãi tán đi.
Mà quy tắc xuất hiện, thì để cho các phương đều rất ngoài ý muốn.
Lông mi của Bá Vương hơi nhíu, không nghĩ đến cái quy tắc này… Vậy mà khuynh hướng về một phương Hạng Gia quân?
“Lục thiếu chủ không phải là xem trọng Đại Huyền học cung sao? Vì sao lại chế định quy tắc như vậy… Mặc kệ là xem từ góc nhìn nào, cũng đều có lợi cho Hạng Gia quân.”
“Đại Huyền học cung khó khăn a, những học sinh của học cung kia, đều chưa từng trải qua bão tố tẩy lễ, dù cho có từng giết chóc, thế nhưng nào lại có thể so sánh với quân đội tu hành giả thân kinh bách chiến?”
“Ăn thiệt thòi, quy tắc này… Hoàn toàn nghiêng về Hạng Gia quân, không công bằng a.”
“Suỵt! Ngươi muốn chết à? Dám nói quy tắc mà Lục thiếu chủ chế định là không công bằng?”
Quy tắc vừa ra, xung quanh đều triệt để sôi trào.
Tâm của Đạm Đài Huyền chìm vào đáy cốc.
Một phương Hạng Gia quân, Hứa Sở cười.
Cười rất vui vẻ.
Quy tắc này, quả thật là đứng về bên bọn hắn.
Luận chiến đấu… Hạng Gia quân sợ qua người nào!?
Kết cục đã sớm chú định!
Nỗi lòng vốn dĩ lo lắng của Bá Vương, cũng buông lỏng.
Chẳng lẽ Lục thiếu chủ coi là ở phương diện chiến đấu, Hạng Gia quân sẽ bại bởi đám học sinh mềm nhũn kia của Đại Huyền học sinh?
Ba trận thắng hai, liền có thể xác định phe thắng lợi.
Khóe miệng của Bá Vương nhếch lên, xem ra… Trận tỷ thí này, thậm chí còn không cần tiến hành trận thứ ba là đã có thể kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận