Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 267: Lần đầu tiên được chạm tới tiên duyên. (2)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Thiếu nữ này, cũng thật là đáng sợ a? !
“Một người bạn của tại hạ nhờ tại hạ mang cho cô nương hai vò rượu, hắn nói hắn sợ cô nương không có rượu uống, sẽ thấy nhàm chán. . .”
“Bằng hữu kia, còn nhắc tại hạ căn dặn cô nương, khi uống rượu thì nên tiết kiệm một chút. . .”
Mặc Củ vội vàng mở miệng.
Nhưng mà, chưa nói xong, một vò rượu Trúc Diệp Thanh, lập tực bị thiếu nữ nhẹ nhàng mở nắp ra, ực một cái uống cạn.
Một vò rượu. . . Một ngụm.
Mặc Củ ngẩn ngơ.
Ngươi là một cái vạc rượu sao?
Sau khi thiếu nữ uống vò rượu này, khí tức đáng sợ tràn ngập giữa thiên địa cũng biến mất không thấy gì nữa.
Mặc Củ thở ra một hơi, ngã ngồi trên mặt đất.
Không biết từ khi nào, sau lưng của hắn đã đầy mồ hôi, thấm ướt cả lưng áo.
“Ngươi đi đi, nói với hắn về sau cũng không cần đưa rượu, nếu cha ta biết, sẽ bị đánh.”
Thiếu nữ mở miệng, thanh âm thanh thúy.
Mặc Củ khẽ giật mình, Lý Tam Tư là tu hành giả Thể Tàng cảnh, cha của thiếu nữ này là người phương nào, thế mà có thể đánh Lý Tam Tư?
Mặc Củ đứng lên, phủi sạch áo choàng ở trên đất, sau đó cầm một vò “Rượu Trúc Diệp Thanh” khác lên, chắp tay đưa về hướng Trúc Lung.
“Cô nương chớ có lo lắng, bằng hữu kia của ta có tu vi kinh người, chính là tu hành giả cao cấp nhất đương thời, đánh không lại, vẫn có thể trốn được.”
Mặc Củ cười nói.
Trúc Lung nhắm hai mắt lại, khuôn mặt nhỏ hơi giương lên, mặc dù không có mở mắt, thế nhưng Mặc Củ cảm giác được mình đang bị khinh bỉ.
Thiếu nữ biểu lộ ra vẻ mặt như đang nhìn một thằng thiểu năng.
“Cha nếu muốn đánh hắn, chân trời góc biển hắn cũng trốn không thoát.”
Trúc Lung nói.
Sau đó, Trúc Lung không nói nữa.
Ôm một vò rượu Trúc Diệp Thanh, an tĩnh ngồi ở trên tảng đá.
Mặc Củ nuốt nước miếng một cái, nhìn lướt qua xương trắng âm u trên đỉnh núi, không hiểu vì sao lại thấy lạnh cả người.
Ban đầu, cảnh đẹp trên đỉnh núi bốn mùa như mùa xuân, đá xanh, thiếu nữ, giống như một bức tranh phong cảnh.
Thế nhưng, đống xương trắng âm u này lại làm cho phong cách ở đấy có chút kinh dị.
Mặc Củ không tiện ở lại lâu, hắn chắp tay chào Trúc Lung.
Sau đó quay người đi xuống Bất Chu phong.
Ban đầu hắn bước đi chậm rãi, tuy nhiên, hắn cảm thấy sau lưng lành lạnh.
Cho nên, tốc độ hắn xuống núi càng lúc càng nhanh, lúc đầu vốn đi thong thả nhưng một lúc sau lại chạy như điên.
Trúc Lung an tĩnh ngồi ở trên tảng đá, đỉnh núi bốn mùa như xuân, mặc dù mỹ lệ, nhưng cũng cô liêu.
Thiếu nữ phất tay về hướng động tối đen kịt, một bông hoa đào bay tới.
Trên hoa đào, có một giọt dịch óng ánh màu lam, ẩn chứa linh khí cực kỳ cường đại.
Trúc Lung mím môi, lộ ra nụ cười vui vẻ.
Nàng mở nắp bình rượu, đổ giọt dịch này vào trong vò rượu.
Lập tức, vò rượu bắt đầu hơi nổi lên ánh sáng, nước rượu đang tỏa ra ánh sáng bóng loáng.
Thiếu nữ Trúc Lung cầm lấy vò rượu chuẩn bị một lần uống sạch.
Thế nhưng nàng lại suy nghĩ một chút, thôi được rồi, nàng bưng lấy rượu Trúc Diệp Thanh, ngồi ở trên tảng đá, uống từng ngụm nhỏ.
Còn bông hoa đào kia, thì là bị nàng cài ở trên mái tóc.
. . .
Trên Bắc Lạc hồ.
Linh khí mờ mịt, mơ hồ có long ngâm vang lên.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, ván cờ “Nhân Gian cục” rốt cục cũng đã hoàn tất, mà oan hồn trên long châu Kim Đan cũng đã được độ hóa biến mất.
Tay Lục Phiên cầm long châu Kim Đan, thời khắc này long châu mới hiện ra màu vàng kim sáng chói, đây mới đuọc coi là long châu Kim Đan chân chính.
Một Long Hồn màu vàng phiêu phù ở xung quanh Kim Đan.
Lục Phiên nhíu mày, trên linh áp kỳ bàn, lập tức nổi lên hình ảnh sông núi hồ nước.
Vươn tay, nắm sợi Long Hồn kia, tựa như đang ngắt một lá trà.
Lục Phiên đem Long Hồn hái xuống, bỏ vào trong linh áp kỳ bàn.
Rống!
Thanh âm lông gầm chấn động, toàn bộ sông núi tựa như đang run rẩy.
“Đây là long khí của hoàng triều, Đại Chu hủy diệt một phân thành hai, thứ nhất là Tây Lương, thứ hai là Đại Huyền.”
Áo trắng của Lục Phiên bay phần phật, phiêu nhiên như tiên.
Lời nói của hắn, dường như mang theo một sức mạnh kỳ dị nào đó.
Phía trên bầu trời, vị diện bản nguyên như ẩn như hiện.
Dường như nghe được lời Lục Phiên đã nói.
Oanh!
Long Hồn hóa thành hai cỗ long khí màu vàng kim, bay vào linh áp kỳ cờ, bay về hai nơi khác nhau.
Lục Phiên giơ tay lên, ngón tay thon dài kẹp lên một quân cờ.
Nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ.
Lạch cạch.
Quân cờ hạ xuống, giống như một cái ở khóa, khóa long khí lại.
Một khỏa khóa tại Tây Lương, một khỏa khóa ở Đại Huyền.
Còn về long khí phân tranh, Lục Phiên sẽ không nhúng tay vào.
Long khí chi tranh, đại biểu cho trận chiến giữa hai hoàng triều tranh đoạt khí vận với nhau.
Đây mới là cuộc chiến thật sự giữa các hoàng triều trong thời đại tu hành giả.
. . .
Rầm rầm rầm!
Một ngày này, trên trời có hình ảnh kì ra xuất hiện.
Phía trên Nguyên Xích thành, như đang có Kim Long xoay quanh.
Hết thảy binh lính đều sợ ngây người, bọn hắn ngẩng đầu, nhìn Kim Long đang xoay vòng kia, thần tuấn, mạnh mẽ, hiển quý và vô thượng.
Đạm Đài Huyền và Mặc Bắc Khách vội đi ra.
Nhìn thấy Kim Long mà rung động.
Kim Long sau khi xoay tròn một hồi, lại rống lên một tiếng, đột nhiên đáp xuống, chui vào trong thân thể của Đạm Đài Huyền.
Một cỗ sóng khí vô hình trùng kích, làm thân hình của Mặc Bắc Khách chấn động, lui lại ba bốn bước.
“Đó là cái gì?”
Mặc Bắc Khách kinh hãi vạn phần.
Hắn nhìn Đạm Đài Huyền, rồi thấy trên người Đạm Đài Huyền bỗng nhiên tỏa ra một cỗ khí tức quý tộc.
Dường như. . . Tại thời khắc này, Đạm Đài Huyền càng có khí chất của một vị quân chủ hơn.
Đạm Đài Huyền giống như đang mơ, đây là tiên duyên sao?
Phải không vậy?
Đây là lần đầu tiên hắn chạm được đến tiên duyên!?
Kim Long hiển quý!
Mặc Bắc Khách cảm thấy kích động.
Hắn mặc dù không phải là người của Thiên Cơ gia, không biết vọng khí chi thuật, thế nhưng, giờ khắc này hắn cũng có thể thấy được, cả người Đạm Đài Huyền như đang phát tán ra kim quang.
Mặc Bắc Khách cung kính mà kích động cong người xuống.
Không chỉ là hắn, giờ khắc này, toàn bộ đại quân trong Nguyên Xích thành, đều khom người xuống.
Đế Kinh.
Đồng dạng cũng có dị tượng hiện ra.
Bá Vương đứng lặng trên tuyết, ngẩng đầu nhìn Kim Long, lại thấy Kim Long đáp xuống, chui vào trong thân thể của hắn, làm cho toàn thân hắn tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh.
Hồi lâu sau, Bá Vương mở mắt ra, cả người hắn càng ngày càng bá khí.
Trong ánh mắt phóng ra ánh sáng vàng, trong mơ hồ, hắn cảm thấy thiên địa này càng ngày càng trở nên sinh động.
“Đây là thứ gì?”
Bá Vương giơ tay lên, nghi ngờ không thôi.
Dùng tu vi Thể Tàng cảnh của hắn cũng không thể biết thứ này là gì.
“Long khí. . .”
Bá Vương bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Ngọc Kinh, trong ánh mắt hắn loé lên tinh mang.
“Lục Bình An. . . Là ngươi sao? Tất cả những thứ này. . . Là ngươi làm ra sao?”
So với Đạm Đài Huyền một mặt còn mơ hồ, chưa bao giờ gặp được vận may có được tiên duyên, thì Bá Vương đối với những thứ này lại có hiểu biết hơn rất nhiều.
Hắn khẽ tập trung tinh thần.
Sau lưng Bá Vương, có ánh vàng hiện ra, trong mơ hồ có thể thấy được long khí hóa thành một cột sáng cao ngút trời.
Cột sáng cao tới bốn năm trượng, ở dưới cột sáng, Bá Vương cảm thấy lực lượng của mình đã tăng lên một chút.
Đương nhiên, chút sức mạnh này tăng lên cũng không rõ rệt.
. . .
Bắc Lạc hồ.
Lục Phiên cười cười, hắn bóp long châu Kim Đan trong tay.
Tập trung tinh thần.
Ngọn lửa vô hình trong lòng bàn tay của hắn tràn mà ra, nóng bỏng, khủng bố.
Long châu Kim Đan lập tức bị hòa tan.
Linh thức của Lục Phiên phun trào, vận chuyển thủ pháp trong Bản chép tay về cách Luyện Khí, làm cho chất lỏng trong lòng bàn tay chuyển động, rất nhanh. . .
Hóa thành một con dấu lớn.
Trên con dấu khắc hình Kim Long bay lên.
“Đây là, Đế Long ấn, chỉ có long khí mới có thể điều khiển dược nó, ai có được Đế Long ấn thì sẽ có được thiên hạ.”
Lục Phiên nói, thanh âm to lớn vang lên.
Tay của hắn điều khiển Phượng Linh kiếm.
Nháy mắt, Phượng Linh kiếm gào thét lao ra, hóa thành một tia kiếm mang chém ra.
Đế Long ấn lập tức bị chém thành hai phần.
Lục Phiên mang hai phần của Đế Long ấn bỏ vào trong linh áp kỳ bàn, để nó hóa thành ánh sáng vàng, bay đi mất.
Làm xong tất cả những thứ này, Lục Phiên mới là duỗi lưng một cái, hắn như một tia chớp, tan biến ngay tại chỗ.
Khi hắn xuất hiện lần nữa, đã hiện ra tại tầng hai Bạch Ngọc Kinh, ngồi ngay ngắn trên xe lăn, dựa vào lan can ngắm tuyết rơi.
Mà tại phía xa, ở Nguyên Xích thành và Đế Kinh, trước mặt Đạm Đài Huyền và Bá Vương.
Bỗng nhiên có một long ấn màu vàng kim hiện ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận