Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 244: Họa tông, linh dịch, Phượng Linh kiếm. (1)

Dịch: Mèo Rừng
Tư Mã Thanh Sam rời khỏi Bắc Lạc thành, hắn cõng rương sách, một đường xuôi nam, chuẩn bị trở về Nam Quận.
Đường Nhất Mặc có thể được xem như là người dẫn đường cho hắn trên tu hành đạo, thế nhưng quan hệ giữa hắn cùng Đường Nhất Mặc, lại tính là bạn tốt.
Tên Đường Nhất Mặc này, không có bất kỳ bằng hữu nào cả, Tư Mã Thanh Sam được tính là một cái.
Một đường xuôi nam, Tư Mã Thanh Sam nhìn hết thảy phong cảnh trên quan đạo.
Bởi vì chiến tranh, nên có lưu dân di chuyển.
Đa số lưu dần đều di chuyển ra từ bên trong Đế Kinh, bọn hắn cần phải tìm một địa phương yên ổn.
Tư Mã Thanh Sam xen lẫn vào trong đội ngũ lưu dân này, hắn thấy được rất nhiều lưu dân do đói khốn lạnh lẽo mà chết đói, hoặc chết cóng ở ven đường.
Đối diện với việc sinh tử của những người này, Tư Mã Thanh Sam cũng cực kỳ thúc thủ vô sách.
Hắn chỉ có thể vẽ tranh, thế nhưng họa tác của hắn cũng chỉ là hư giả.
Cái gọi vẩy mực thành thật, cũng chỉ có hữu hình mà vô chất.
Tỉ như hắn vẽ ra một cái màn thầu, nhưng cái màn thầu này không thể nào khiến cho người ta đỡ đói được, cho nên, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn những lưu dân này chết đói ở ven đường.
Hắn mặc một bộ thanh sam có mảnh vá khắp nơi, một đường vẽ tranh, hắn vẽ chính là muôn màu lưu dân này, bên trong lưu dân có đủ loại cảm xúc, có hạng người ác bá, cũng có hạng người xảo quyệt, cũng có người nhiệt tâm.
Không ít lưu dân tiểu hài thấy Tư Mã Thanh Sam vẽ tranh, thế nhưng trên mặt của bọn hắn lại không có bao nhiêu biểu lộ, thứ bọn hắn quan tâm là được ăn no mặc ấm, thứ tình thơ ý họa này, không có quan hệ gì với bọn hắn cả.
Lấy bút phác họa, mực từ đậm chuyển sang nhạt, đợi cho tuyết trên quan đạo cùng với từng vị lưu dân sinh động như thật hiện lên trên mặt giấy.
Trong mơ hồ, dường như có cảm xúc đau khổ tràn ngập ra.
Tư Mã Thanh Sam thu bút, khí tức cả người của hắn giống như bên trong bức tranh, ngưng luyện được một chút.
“Bức họa này lấy tên 《 Lưu Dân đồ 》 đi.”
Tư Mã Thanh Sam hít sâu một hơi.
Hắn nhớ tới cảnh tượng mình dò hỏi Lục Phiên ở bên trên Bắc Lạc hồ.
Ngày đó, hắn đắng lặng ở trên thuyền mực, thanh sam phất phới, nhìn vị Lục thiếu niên dựa vào lan can nhìn tuyết kia, hắn thỉnh cầu được gia nhập Bạch Ngọc Kinh, cầu vấn họa đạo nên tu hành như thế nào.
Thế nhưng…
Lục thiếu chủ lại khoát tay áo, cự tuyệt lời thỉnh cầu của hắn.
“Bạch Ngọc Kinh không thu ngươi.”
“Thế giới lớn như vậy, ngươi có thể đi đây đi đó một chút, có lẽ sẽ có thu hoạch cùng lĩnh ngộ.”
“Họa đạo không phải Kiếm đạo cùng Đao đạo, nó không có lực phá hoại cùng lực sát thương mạnh mẽ, thế nhưng, nếu như có thành tựu, uy lực cũng không kém hơn đao kiếm chi đạo.”
Lục Phiên nói.
Dưới tuyết bay, Tư Mã Thanh Sam có điều suy nghĩ.
Sau đó, hắn ngay lập tức rời khỏi Bắc Lạc thành, một đường xuôi nam.
Hôm nay vẽ bức 《 Lưu Dân đồ 》, một sợi khí đan ẩn nấp ở trong lòng Tư Mã Thanh Sam bỗng nhiên dâng lên.
Vốn dĩ hắn chỉ là sơ nhập Thể Tàng, vậy mà lại hoàn thành việc rèn luyện nhất tàng.
“Họa đạo, ở giữa đất trời này.”
Khóe miệng của Tư Mã Thanh Sam giương lên một nụ cười.
Hắn nhìn xem lưu dân trên đường.
Cầm chắc họa tác, hắn bước vào một tòa thành nhỏ ở lân cận.
Thành nhỏ có tuyết bay tán loạn.
Trên đường có đủ loại tiếng rao hàng, thành tuy nhỏ, nhưng lại có đầy đủ mọi thứ, so với các tòa thành lớn giống như Bắc Lạc, Nam Thành, thì thành nhỏ này càng lộ ra vẻ nhân tình.
Tư Mã Thanh Sam phủi lấy tuyết đọng trên người, hắn đến bên cạnh đường đi ở thành nhỏ, tìm một chỗ trống, sau đó buông rương sách xuống, lấy ra một bản 《 Lưu Dân đồ 》vừa mới được vẽ xong.
Hắn muốn bán tranh.
Việc Họa Sư nghèo có thể làm, chỉ có bán tranh.
Bày tranh một ngày, lại hoàn toàn không người hỏi thăm, mặc dù có không ít người xúm lại coi, cảm thấy họa tác vô cùng tốt, nhưng họ lại có nguyên cớ không thể nói thành lời, cũng chỉ có thể chỉ chỏ, nói “Bức họa này thật đẹp mắt.”
Tư Mã Thanh Sam cũng không giận, không vội.
Tòa thành này không bán được tranh, vậy thì hắn đi một tòa thành khác để bán.
Có một vị thiếu nữ nhà giàu khoác lên chiếc áo khoác màu đỏ, bên cạnh đi theo một tiểu nha hoàn, che dù, chen lấn đám người.
Ánh mắt của thiếu nữ như ngôi sao, lông mi khẽ run, nhìn vào bức tranh, môi đỏ nhấp nhẹ.
“Bức họa này có ý vị khó gặp…”
“Tiên sinh, bức họa này bán làm sao?”
Thiếu nữ mặc áo khoác đỏ nhìn về phía Tư Mã Thanh Sam, nói.
“Một trăm lượng.”
Tư Mã Thanh Sam nhìn xem thiếu nữ, mỉm cười.
“Một trăm lượng? Một tên Họa Sư nghèo như ngươi, cảm giác giá trị bức tranh đáng giá một trăm lượng? Ngươi nghĩ ngươi là ai a?”
Thiếu nữ còn chưa mở miệng, nha hoàn bên người nàng đã cực kỳ kinh ngạc.
Đám người xung quanh vây xem, cũng hít thở dồn dập.
Một trăm lượng… Tên họa sĩ này, sợ là muốn tiền đến điên rồi.
Hắn biết một trăm lượng là bao nhiêu không?
Chắc là tên họa sĩ này cả đời đều chưa gặp được nhiều ngân lượng như vậy.
“Tiểu Hồng, không được vô lễ.”
Thiếu nữ lại cuống lên, quát lớn.
Nha hoàn lập tức trở nên bi phẫn, “Tiểu thư, ngươi chớ có bị tên Họa Sư nghèo kiết hủ lậu này lừa gạt a.”
Vị thiếu nữ áo khoác đỏ kia lại không để ý tới nha hoàn, mà là nhìn về phía Tư Mã Thanh Sam, khuôn mặt phấn nộn tựa hồ như bị gió tuyết thổi làm cho đỏ bừng, nói: “Tiên sinh, bức họa này thật sự có giá một trăm lượng?”
Tư Mã Thanh Sam nhìn xem thiếu nữ, hắn mơ hồ cảm thấy bên trong khí đan của thiếu nữ có một sợi linh khí phun trào.
Hiển nhiên, thiếu nữ này là một vị tu hành giả.
Tu hành giả bởi vì thiên địa thuế biến mà ra đời.
“Không.”
Tư Mã Thanh Sam lắc đầu.
Thiếu nữ lập tức ngạc nhiên.
“Bức họa này, một ngàn lượng.”
Tư Mã Thanh Sam lại lần nữa mỉm cười, nói.
Nha hoàn bên người thiếu niên lập tức muốn nổ tung, tên Họa Sư nghèo kiết hủ lậu này là cả đời đều chưa gặp được ngân lượng sao?
Một bức họa không ra gì, vậy mà dám tăng giá lên tới một ngàn lượng?
Xem tiểu thư bọn nàng dễ khi dễ sao!?
“Tiểu Hồng, trở về tìm cha ta chuẩn bị ngân lượng, tranh này… Chắc chắn phải có được.
Thiếu nữ cắn lấy môi đỏ nở nang, chân thanh nói.
“Tiểu thư…”
Nha hoàn không thể tin.
NHưng mà, ánh mắt kiên định của thiếu nữ, lại khiến trong lòng nha hoàn trở nên run rẩy, vội vàng đi về phía trong phủ.
Tư Mã Thanh Sam có chút kinh dị nhìn thoáng qua thiếu nữ.
Mỉm cười.
“Vị cô nương này, lời nói lúc trước chỉ giỡn mà thôi, nếu cô nương nhìn trúng bức tranh này, vậy thì bức tranh này dùng giá mười lượng bán cho cô nương vậy.”
Tư Mã Thanh Sam đứng dậy, phủi xuống lớp tuyết trắng trên người, lộ ra bộ thanh sam phủ đầy mảnh vá.
Thiếu nữ áo khoác đỏ bỗng sững sờ, ngay sau đó, lại toát ra nụ cười.
“Thật chứ?”
Giống như là sợ Tư Mã Thanh Sam đổi ý, thiếu nữ từ chỗ nha hoàng lấy ra mười lượng bạc vụn đưa cho Tư Mã Thanh Sam.
Sau đó mong mỏi cùng trông mong nhìn về phía Tư Mã Thanh Sam.
Tư Mã Thanh Sam cầm chắc bức tranh, đưa cho thiếu nữ.
Thời điểm hắn đưa cho thiếu nữ, Tư Mã Thanh Sam có hơi cúi người, xích lại gần thiếu nữ, nói khẽ: “Dũng linh khí xem tranh, nhớ lấy, chớ có quan sát lâu hơn một canh tranh… Bằng không, được không bù mất.”
Tư Mã Thanh Sam căn dặn.
Thiếu nữ kinh ngạc.
Sau đó thấy được, Tư Mã Thanh Sam đã vác rương sách, tan biến ở bên trong gió tuyết cùng đường phố.
Rời khỏi đám người.
Tư Mã Thanh Sam đi tới một quầy bán màn thầu.
“Mười lượng bạc, 1000 cái màn thầu, được không?”
Tư Mã Thanh Sam nói.
Chủ quán quầy màn thầu sợ ngây người, mười lượng bạc? 1000 cái màn thầu?
Người này sợ là kẻ ngu.
Hắn vội vàng gật đầu.
Tư Mã Thanh Sam thì đưa mười lượng bạc vụn cho hắn.
“Phiền toái.”
“Ngày mai ở ngoài cửa thành, phân phát cho nạn nhân, mỗi người một cái.”
Tư Mã Thanh Sam nói.
Hắn vừa nói xong, trong tay chợt quơ lên một sợi bông tuyết vừa bay xuống, lập tức xoa lên không trung.
Hắn vẽ một đôi mắt băng lãnh treo lơ lững giữa không trung, đôi mắt nhìn chằm chằm vào vị chủ quán kia, khiến cho toàn thân chủ quan run lẩy bẩy, cực kỳ hoảng sợ.
Người này…
Đợi khi hắn lấy lại tinh thần, Tư Mã Thanh Sam đã tan biến tại chỗ.
Mà đôi mắt trôi nổi cũng hóa thành nước tuyết rơi xuống.
Tư Mã Thanh Sam đã từng bị chịu khổ, nên biết mười lượng động nhân tâm, hắn không thể nào hoàn toàn tin tưởng lương tâm của chủ quán được, vì vậy dùng một chút thủ đoạn để chấn nhiếp chủ quán một thoáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận