Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 335: Chớ có bị mê hoặc bởi quẻ tượng trước mắt. (1)

Dịch: Mèo Rừng
Hư ảnh bàn cở to lớn nổi lên ở trên không trung, đao khí đáng sợ vọt vào bên trong phạm vi bàn cờ, sau đó lập tức bị nổ tung.
Bên ngoài rìa bàn cờ, có một bóng người an tĩnh trôi nổi ở đó, hắn không có cất bước đi vào bên trong phạm vi bàn cờ.
Tựa hồ có ngưng trọng, có kiêng kị.
Hắc bào của Diệp Thủ Đao bay phần phật, tay áo bên cánh tay bị gãy bay lên trong gió, khuôn mặt đầy vẻ tang thương ấy mang theo đôi chút thô kệch. Hắn cầm một đao, kình khí mạnh mẽ tựa như dải lủa, quất vào không trung.
“Các hạ, yêu nữ đoạt xá thân thể của kẻ này, muốn nhờ vào thân thể đó để đánh vỡ gông cùm xiềng xích, nâng cao một bước. Yêu nữ nếu như chạy trốn cũng hoặc là đoạt xá thành công, hậu hoạn vô cùng.”
Diệp Thủ Đao, nói.
Diệp Thủ Đao nhìn chằm chằm vào một bên khác ở bàn cờ, hắn biết là người nào ra tay.
Chính là cường giả bí ẩn đã trộm đi thiên kiếp của Đỗ Long Dương lúc trước.
Cũng chính là người cảnh cáo hắn, khiến cho hắn không thể phái Tuyệt Đao môn Nguyên Anh cảnh ra tay, hiện tại, vậy mà xuất hiện lần nữa.
Mặc dù Diệp Thủ Đao không biết người kia đến cùng ở đâu.
Nhưng mà, khi lời nói của hắn vừa ra, xung quanh vẫn im ắng như cũ, căn bản không có bất kỳ câu trả lời nào.
Hắn bị không để ý tới, cũng hoặc là, căn bản Lục Phiên không có để ý tới hắn!
Diệp Thủ Đao nhìn chằm chằm vào bàn cờ, sắc mặt lạnh lẽo.
Cánh tay cầm đao của hắn, vung đao về phía bàn cờ.
Đao khí tựa sóng triều, cuốn theo đó là vô số uy thế đáng sợ.
Một làn sóng chống chất lên một làn sóng.
Sau khi ra đao, sóng khí ngút trời!
“Sóng Trùng Điệp!”
Diệp Thủ Đao quát khẽ.
Oanh!
Hư ảnh hình thành nên Linh áp kỳ bàn, tựa hồ như hơi có hiện tượng sụp đổ.
Nhưng mà.
Trong bàn cờ lại lần nữa truyền đến tiếng cười nhạt.
Sau đó là, âm thanh hạ cờ truyền đến.
Lạch cạch!
Đao ý Sóng Trùng Diệp do Diệp Thủ Đao thi triển, vậy mà ở dưới quân cờ được hạ này, ầm ầm nổ tung.
Linh áp kỳ bàn biến mất không thấy gì nữa.
Diệp Thủ Đao lơ lửng giữa không trung, nhìn xem mọi thứ trống không trước mắt, hắn cảm giác chuyện có hơi chút lớn rồi.
Hắn không nghĩ rằng, yêu nữ bị phong ấn ở trong sơn cốc, vậy mà lựa chọn dùng phương thức đoạt xá để thoát ly.
Gợn sóng trong đôi mắt của Diệp Thủ Đao hiện lên rất lâu, cuối cùng, thân thể hắn bắn ngược lại, tan biến ngay tại chỗ.
. . .
Bắc Lạc.
Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên dựa vào xe lăn, uống một ngụm rượu mơ, sặc mắt lạnh nhạt.
Hắn thu từng quân cờ ở bên trên Linh áp kỳ bàn lại vào bên trong hộp cờ.
Sau khi hắn lấy lại tinh thần, thì lại phát hiện, Bắc Lạc thành hiện tại lại náo nhiệt vô cùng.
Rất nhiều tu hành giả, tựa như triều thánh, hội tụ ở bên trong Bắc Lac thành.
Trên Bắc Lạc hồ, có vô số tu hành giả chèo thuyền du ngoạn, bọn hắn đứng xếp hàng, chờ tới lượt tiến vào trong Thư lâu.
Kể từ lúc vị tu hành giả đầu tiên bước vào trong Thư lâu, phát hiện bên trong đó cất chứa rất nhiều tu hành pháp cùng với chiến đấu kỹ, thì toàn bộ tu hành giả lập tức trở nên điên cuồng.
Mặc dù tu hành pháp hiện tại cũng không phải là bí mật gì, tuy nhiên, một lần lại xuất hiện nhiều công pháp tu hành có phong phú chủng loại, công năng đầy đủ như vậy, đã gia tăng rất nhiều cơ hội lựa chọn cho bọn hắn.
Vì lẽ đó, mỗi một vị tu hành giả đều mong mỏi có thể tìm được một bộ tu hành pháp phù hợp với bọn hắn từ bên trong Thư lâu.
Không chỉ có như thế, mà còn có chiến kỹ, kỹ xảo chiến đấu dành cho tu hành giả.
Đây là một tin tức tốt đối với những tu hành giả mà thủ đoạn vẫn còn dừng lại ở thời đại võ nhân.
Mỗi một ngày trong Thư lâu đều đầy ắp người.
Có người sau khi tìm được công pháp phù hợp và chiến kỹ mình ngưỡng mộ trong lòng, lập tức sẽ bắt đầu mất ăn mất ngủ để đọc và nghiên cứu.
Có người sở hữu lòng tham, mong muốn học những công pháp cùng chiến kỹ bằng cách ghi nhớ, sau đó rời khỏi Thư lâu rồi chép lại, tuy nhiên… Bọn hắn phát hiện ra, vừa ra khỏi Thư lâu, nội dung liên quan tới công pháp và chiến kỹ ở trong đầu bọn hắn lập tức biến mất không còn một miếng.
Lữ Động Huyền cũng lười quản lý trật tự.
Bở vì, hắn cảm thấy không có người nào dám quyết định quy tắc cùng trật tử ở bên trong phạm vi Bạch Ngọc Kinh.
Cho nên, Lữ động Huyền đơn thuần là thả câu ở nơi nào đó.
Mặc Bắc Khách tới.
Lục Trường Không nghênh đón hắn, hai người đã đối thoại vui vẻ với nhau.
Biết được Lục Phiên đang bế quan, Mặc Bắc Khách cũng không có lựa chọn quấy rầy.
Mà là vào Thư lâu.
Vừa vào Thư lâu, Mặc Bắc Khách chẳng khác nào mở ra được một cánh cửa kết nối với thế giới khác, hắn không tài nào kềm chế được mà đắm chìm vào trong thế giới sách vở.
Oanh!
Phía sau Long Môn.
Có tiếng huyên náo vang vọng.
Tiểu Ứng Long tựa như một quả bóng bắn bay ra ngoài, vụt nhanh ở trên mặt hồ làm cho mặt hồ nổi lên từng đợt sóng nước.
Lữ Động Huyền xoa xoa cái tay, đang chuẩn bị ra tay với con cá nướng đã sẵn sàng thịt. Nhưng mà, còn chưa kịp vươn tay, một đường ánh kim vụt qua, sau đó Lữ Động Huyền lập tức phát hiện con cá nướng của mình không thấy đâu nữa.
Lữ Động Huyền thật tức a, không cần phải nói, là con Rồng lì lợm kia đã trở về.
Trúc Long hành tẩu mà ra từ bên trong Long Môn , nàng nắm đầu của Lý Tam Tư, từng bước từng bước đi tới.
Lữ Động Huyền lập tức sững sờ.
Hắn ngưng trọng nhìn xem tình trạng thê thảm của Lý Tam Tư, rồi hít sâu một hơi.
Đằng sau cấm vực nguy hiểm như thế sao?
Mạnh như Lý Tam Tư, vào trong cấm vực không bao lâu mà đã thê thảm như vậy?
“Lên đảo.”
Âm thanh của Lục Phiên bay tới.
Trúc Lung có tý xoắn xuýt mà lôi kéo Lý Tam Tư, tuy nhiên, vẫn là kéo đối phương lên trên Hồ Tâm đảo.
Nơi xa, Tiểu Ứng Long ôm cá nương mà gặm, nó giả bộ không nghe thấy bất cứ thứ gì cả, tựa như đang nói, nó vẫn luôn đang ăn cá nướng vậy.
“Có muốn ta thay ngươi thành cá nương không?”
Đợi cho âm thanh ho khan nhẹ nhàng của Lục Phiên truyền đến từ trên đảo.
Thân thể của Tiểu Ứng Long mới trở nên cứng đờ, sau đó một ngụm nhét cá nướng thậm chí là cả xương cá vào trong miệng, cắn ngấu nghiến xong mới không tình nguyện mà lên trên đảo.
Trên đảo.
Lý Tam Tư đang hôn mê, bộ dáng của hắn rất thê thảm.
Trên thân thể hắn phủ đầy vết thương, cả người nhìn qua thấy không khác gì cực hình.
Trúc Lung nhắm hai mắt, có chút câu nệ im lặng mà đứng nghiêm hồi lâu ở một bên.
Âm thanh xe lăn ma sát trên mặt đất vang lên.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, chậm rãi đi tới.
Hắn liếc mắt nhìn Lý Tam Tư, sau đó lại liếc mắt nhìn Trúc Lung, cuối cùng là rơi lên trên thân của Tiểu Ứng Long.
Cánh thịt của Tiểu Ứng Long hơi hơi vỗ, nó toát ra một nụ cười ngây thơ.
Lục Phiên cũng mỉm cười.
Sau đó giơ tay lên.
Linh khí hóa thành ba cái Linh Vòng, bao lấy Tiểu Ứng Long lại.
Tiểu Ứng Long lập tức biến sắc, thân thể của nó bắt đầu liên tục giãy dụa, muốn tránh thoát khỏi Linh Vòng.
“Đây là trừng phạt cho ngươi, chậm rãi thoát ra đi, mỗi ngày đều có Linh Vòng trói buộc ngươi, tránh thoát ra là có thể chơi đùa, giãy dụa mà không thoát, vậy thì ngoan ngoãn ở trong đó.”
Lục Phiên mỉm cười nói.
Tiểu Ứng Long ngẩn ngơ, sau đó nó ngã trên mặt đất, không ngừng lăn lộn tựa như một quả bóng, muốn trảnh khỏi cái Linh Vòng này.
Ba cái Linh Vòng do Lục Phiên thiết trí ra kỳ thật cũng không mạnh, chỉ cần Tiểu Ứng Lnog bức ra cực hạn là có thể thoát khỏi.
Về sau mỗi một ngày, Lục Phiên đều sẽ dựa trên cơ sở ban đầu mà điều chỉnh cường độ của Linh Vọng lại.
Tiểu Ứng Long nhất định phải cường đại, con Tiểu Thanh Long ở sát vách Thái lĩnh Vấn Thiên phong rất nhanh là có thể ép Tiểu Ứng Long lên đánh rồi.
Tiểu Ứng Long rất tức giận, nó dồn tất cả sực lức để tránh thoát Linh Vòng, cái mặt của nó từ Hoàng Long bị nghẹn thành Tử Long, mặc dù vậy, vẫn không tài nào thoát ra được…
Ngay từ đầu là phẫn nỗ, sau đó là tuyệt vọng, cuối cùng là thản nhiên…
Tiểu Ứng Long từ bỏ giãy dựa, nó nằm trên mặt đất, giơ chân lên, móng vuốt run run ở trên đùi, Tiểu Ứng Long lại chơi chơi quên cả trời đất.
Lục Phiên: “…”
Con rồng này, sợ là không cứu nỗi nữa.
Lục Phiên cũng không nghĩ tới, con Long non này không muốn truy cầu tự do, vậy mà tự mình cười ngây ngờ.
Một cái vuốt đều có thể chơi tới như vậy!
Lục Phiên rất có một loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Giơ tay lên, Lục Phiên lại một lần nữa thiết trí thêm chút công năng cho Linh Vòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận