Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 309: Kẻ phạm Đại Huyền, đánh chết cho ta. (1)

Dịch: Ming Ming
“Ngươi chắc là ngươi muốn vào đó?”
Lời nói của Lục Phiên khiến Nhiếp Trường Khanh hơi ngơ ngác.
Thời khắc này, hắn chợt có rất nhiều suy nghĩ, nghĩ tới Nhiếp Song, nghĩ tới thê tử Như nhi.
Nếu hắn vào trong cấm vực và không thể trở về… Vậy Nhiếp Song và Như nhi lòng sẽ đau đến mức nào đây?
Nếu hắn thật sự chết trong cấm vực, Nhiếp Song và Như nhi sẽ bi thương tới mức nào đây?
Nhân sinh khi đã có vướng bận, trong lòng sẽ do dự không kiên định, thậm chí trở nên yếu đuối mất cả dũng khí tiến lên phía trước.
Nhiếp Trường Khanh trầm mặc rất lâu.
Lục Phiên cũng không thúc giục hắn.
Trên thực tế, quyết định này phải do chính Nhiếp Trường Khanh đưa ra.
Ba đại cấm vực, tuy do chính tay Lục Phiên tạo ra, nhưng hắn sẽ không ép buộc bất cứ ai đi vào đó.
Cho nên , dù cấm vực đã tạo được một khoảng thời gian khá lâu, nhưng Lục Phiên chưa từng ép ai vào bao giờ.
Vì chính hắn cũng không thể đảm bảo, bọn họ có bị chết trong cấm vực không.
Trong cấm vực có những thứ gì, kì thật ngay cả Lục Phiên cũng không biết rõ, vì chính hắn cũng chưa từng vào.
Kể cả linh khí cũng không thể xuyên qua bức tường của cấm vực.
Cho nên, có vào cấm vực hay không chỉ có thể do Nhiếp Trường Khanh tự mình quyết định.
Trên đảo hoa đào chập chờn nổ rộ, mềm mại và kiều diễm.
Triều Thiên cúc lắc lơ theo gió.
Lục Phiên ngồi trên Thiên Nhận Y, nhạt nhạt nhìn Nhiếp Trường Khanh.
Nhiếp Trường Khanh áo trắng tung bay theo gió, bàn tay khẽ vuốt chuôi Trảm Long vốn được vắt ngang eo của hắn.
Giờ đây hắn đang đấu tranh tâm lý dữ dội.
Cuối cùng…
Sự kiên định một lần nữa xuất hiện trong đôi mắt hắn.
“Công tử……. Trường Khanh quyết định rồi.”
Nhiếp Trường Khanh nói.
Lục Phiên khẽ nhướng mày.
“Thiên địa nay đã thức tỉnh, phục hồi diện mạo thời tu hành thượng cổ, nhưng các mối nguy hiểm cũng rình mò theo… Nếu như Thiên Ngoại Tà Ma đánh tới, trong cả đám tu hành giả chỉ có một mình công tử có thể chống chọi, không phải là quá tàn khốc sao?”
“Cho nên… Trường Khanh phải trở nên mạnh hơn, tạm thời chia lìa, tuy rằng đau khổ, nhưng chỉ cần Trường Khanh không chết, sẽ có thể chống dậy được cả phương trời cho Song nhi và Như nhi.”
Nhiếp Trường Khanh chân thành nghiêm túc nói.
Giọng nói âm vang, dường như thời khắc này lòng hắn đã thấu suốt rất nhiều.
Lục Phiên mỉm cười, nhẹ nhàng võ tay, nói: “Đi đi, sống trở về.”
Nhiếp Trường Khanh nghe vậy, liền lùi một bước, phất tà áo lên quỳ rạp xuống đất.
Trịnh trọng hướng về phía Lục Phiên khấu đầu dập vang xuống đất.
Sau đó.
Nhiếp Trường Khanh xoay người, tà áo tung bay, vác lấy bảo đao Trảm Long, đạp hồ mà đi.
Sương khói mù mịt mông lung phủ trên mặt hồ Bắc Lạc, ánh mắt Lục Phiên hướng nhìn về phía xa xăm.
Ra khỏi Hồ Tâm đảo.
Nhiếp Trường Khanh thở dài một hơi, hắn đã tới Bắc Lạc Tây Sơn.
Nhiếp Song vẫn còn luyện tập trong Thí Luyện tháp.
Hắn không ở Thí Luyện tháp chờ hắn ra, mà chỉ nhờ Lữ Động Huyền chuyển lời cho Nhiếp Song.
“Ngươi đi thật ư?”
Lữ Động Huyền nắm lấy sợi dây chuyền vàng trên cổ, ánh mắt phức tạp.
Đó là cấm vực a…
Nơi có thể khiến cho công tử tỏ thái độ nghiêm trọng như vậy, chắc chắn là nơi vô cùng nguy hiểm, Nhiếp Trường Khanh một khi đã bước vào, có thể sống trở ra hay không là cả một vấn đề.
“Dù sao cũng phải có người đầu tiên… Huống hồ, ta là Thiên Tỏa duy nhất hiện nay, ta không vào cấm vực ai vào?”
Nhiếp Trường Khanh nở nụ cười.
Nơi xa.
Công Thâu Vũ đi tới, hắn biết Nhiếp Trường Khanh muốn xông pha cấm vực.
Nên hắn lấy ra một quả cầu kim loại đưa cho Nhiếp Trường Khanh.
“Tiểu Nhiếp a, cấm vực chi địa, nguy hiểm tới mức nào, không một ai biết, nhưng… Ngươi phải cố gắng sống sót, đây là ‘Bạo Vũ Lê Hoa’ mà lão hủ đã cải tiến, ngươi cầm lấy, hy vọng giúp được ngươi phần nào.”
Công Thâu Vũ nói.
Công Thâu Vũ dáng người thấp bé, lưng hơi còng, nhưng đôi mắt lại rất sáng.
“Đa tạ Công Thâu tiền bối…”
Nhiếp Trường Khanh vội vàng tiếp lấy, Bạo Vũ Lê Hoa, đó là ám khí mạnh nhất của cơ quan gia.
Vào lần Bách gia chư tử khiêu chiến với công tử, Bạo Vũ Lê Hoa đã thể hiện vẻ đẹp đầy uy lực của nó, gây kinh diễm đến thế nhân.
Cơ Quan gia chư tử, tinh hoa chế tạo ám khí cả đời, không gì sánh bằng.
Đương nhiên, giờ đây Công Thâu Vũ đã kế thừa được [Bản chép tay về cách Luyện khí], chế tạo Bạo Vũ Lê Hoa đã không cần tốn sức như trước nữa.
Cũng không cần phải tốn cả đời để chế tạo nữa.
“Đây là ám khí Bạo Vũ Lê Hoa được cải tiến, tuy chỉ là linh cụ Hoàng giai trung phẩm, nhưng… Xét đến sức mạnh sát thương, không kém gì Hoàng giai thượng phẩm.”
Công Thâu Vũ cười cười, trong giọng chứ vài phần tự đắc.
Nhiếp Trường Khanh cẩn thận cất giữ viên cầu kim loại, chắp tay cảm tạ.
Sau đó.
Nhiếp Trường Khanh liền quay lưng rời khỏi Thí Luyện tháp.
Hắn về tới nhà, thê tử Như nhi vì mất đi linh trí nên đang được hạ nhân chăm sóc, Nhiếp Trường Khanh bồi bên thê tử, đưa nàng đi dạo trong viên lâm, hai người đã trò chuyện rất lâu.
Vào thời điểm đêm khuya.
Nhiếp Trường Khanh một thân áo trắng, tay nắm Trảm Long, nhẹ bước rời thành.
Trấn thủ cửa thành La Nhạc nhìn thấy Nhiếp Trường Khanh, khẽ gật đầu.
Không một lời nói dư thừa nào, La Nhạc liền cho người mở cổng thành, tiếng mở cửa vang lên, tuyết trắng rì rào rớt xuống đất.
Trên đỉnh núi uy nga cao vút, Nhiếp Trường Khanh đơn thân rời đi.

Thiên Hàm quan.
Quan cảnh thiên nhiên xơ xác.
Trên cổng thành, tinh binh của Đại Huyền quốc đều đã kéo căng trường cung trong tay.
Một nhánh thị vệ Huyền Vũ vệ đứng lặng trên cổng thành, giương mắt nhìn chằm chằm vào đại đội binh trước mặt.
“Đã bẩm báo vương thượng, viện quân sẽ tới nhanh thôi…”
Một Huyền Vũ vệ nói với thống lĩnh của tiểu đội.
Thống lĩnh Huyền Vũ vệ cấp cửu đoạn Khí Đan khẽ gật đầu.
“Không cần biết đại quân dưới thành từ đâu tới, cho dù là Tây Nhung hay Quỷ Phương, dám phạm tới Đại Huyền ta, đều giết hết!”
Thống lĩnh Huyền Vũ vệ đứng trên cổng thành quát lớn.
“Chuẩn bị!”
Đông!
Trên cổng thành, tiếng giáp sắt đồng loạt vang lên kèm theo là tiếng hô lớn của các binh sĩ.
Đại quân kia đã vượt qua hoang mạc vô tận mà tới đây.
Đây là một nhánh sư đoàn hổ lang, chúng khoác áo giáp, tay cằm khiên tròn, trường đao, và cả trường mâu hẹp dài, tiến quân với đội hình phương trận, vuông vuông vức vức đều đặn tiến bước.
Dường như mang theo khí thế chèn ép nặng nề của mây đen muốn bao phủ hết cả thành.
Các lão tướng quân đứng trên cổng thành của Thiên Hàm quan nhìn lướt qua ra ngoài, phán đoán số lượng quân địch khoảng bốn năm vạn người.
Đây là một đội quân lớn.
Mà trang bị và chiến trận đều là những loại chưa ai từng thấy.
Bên trong phương trận rộng lớn kia.
Có rất nhiều những chiến sĩ dị tộc mang vẻ từ hưng phấn đến điên cuồng, đứng gác bên doanh trại.
Bọn hắn chưa từng nghĩ tới, tại phía đông xa xôi, vượt qua cả hoang mạc vô tận, lại tồn tại một quốc gia phồn vinh như vậy, chỉ cần nhìn vào tường thành loang cổ này là biết đây chắc chắn là một vương quốc màu mỡ giàu có.
Tựa như vương quốc Kim Tháp mà bọn hắn đã chinh phục.
Bọn hắn là đội quân chinh phục, vương của bọn hắn chính là chinh phục giả.
“Vương!”
Đột nhiên
Có người nhẹ giọng hô.
Bên ngoài lều, một người trung niên thân hình không cao lớn lắm mặc trên thân bộ giáp bằng vải đai, bước vào trong doanh trại.
Tháo chiếc mũ giáp thanh đồng xuống, người trung niên một đầu tóc quăn, ngồi ngay ngắn trên cao.
Hắn chỉ tay về phía Thiên Hàm quan nguy nga đằng xa kia, mặt đầy hưng phấn và ham muốn khiêu chiến chinh phục đế quốc mới.
“Chúng ta đã từng chinh phục Kim Tháp vương quốc, đó là một nền văn minh lâu đời, chúng ta chỉ vây dưới thành mấy ngày, bọn hắn đã không đánh mà hàng, chắp tay nhường đi lãnh thổ và của cải…”
“Bây giờ thiết kỵ của chúng ta đi xuyên qua hoang mạc vô tận, hướng về phía đông xa xôi, lại gặp thêm một nền văn minh cổ đại nữa!”
“Có lãnh thổ rộng lớn cùng vô số của cải đang đợi, chúng ta nên làm thế nào đây?”
Người trung niên nói.
“Chiến!”
Bên dưới lều.
Các tướng lĩnh điên cuồng rút đao bên hông ra hưng phấn la lớn.
“Nền văn minh cổ đại, đại diện cho sự mục nát, lạc hậu, sao có thể là đối thủ của quân đội vương quốc Mã Đốn hùng mạnh của chúng ta đây?”
“Sau khi công thành, vương quốc Mã Đốn sẽ thu tóm hết toàn bộ thế giới, lãnh thổ chúng ta sẽ trải dài từ cực tây tới cực đông.”
“Á Lực vương của chúng ta, sẽ là chúa tể của cả thế giới, trở thành chủ của thế giới!”
Trong quân doanh, tiếng gào thét ầm ĩ không ngừng vang vọng.
Người trung niên ngồi ở vị trí chủ tọa, nở nụ cười.
Hắn nhìn về phía Thiên Hàm quan nguy nga, ánh mắt toát lên chiến ý hừng hực.
Hiện giờ không có gì có thể sánh được với ham muốn chinh phục của hắn.
Mà cái tường thành nguy nga trước mặt này, đem tới cho hắn một niềm ham muốn mãnh liệt, kích thích dục vọng chinh phục của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận