Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 258: Hắc Long kết đan, Trúc Lung phục Long (1)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên dựa vào xe lăn, tay cầm chén rượu, rượu mơ trong chén đã bị uống cạn.
Hắn hơi nhíu mày.
Chợt, cười cười.
“Hắc Long độc tôn?”
Lục Phiên hít sâu một hơi, áo trắng tung bay trong gió, bầu trời có thật nhiều tuyết rơi xuống, đây có lẽ, là trận tuyết cuối cùng của Đại Chu.
“Cuối cùng là Vũ Văn Tú đã ảnh hưởng tới Hắc Long, hay là Hắc Long làm Vũ Văn Tú thay đổi?”
Lục Phiên hơi cân nhắc về vấn đề này.
Tà đạo, Ma đạo, kỳ thật đều là đạo tu hành, Lục Phiên vốn không nên can thiệp, tuy nhiên, cách Hắc Long tu luyện đã có chút sai lệch, có lẽ tà tính của Hắc Long đã được sinh ra kể từ lúc Vũ Văn Tú bắt đầu cho Hắc Long ăn thịt.
Hoặc là lúc Vũ Văn Tú dùng máu tươi dụ dỗ Hắc Long. . .
Kết cục của Hắc Long đã được xác định từ lúc đó.
“Bắt đầu là uống máu, rồi ăn thịt, tiếp tục ăn thịt người, cho tới bây giờ lại ăn luôn tu hành giả. . .”
Đây là quá trình tà hóa của Hắc Long, kỳ thật cũng là quá trình thay đổi của tiểu hoàng đế Vũ Văn Tú.
“Nuốt tu hành giả, đi đường tà đạo có lẽ có thể nhất thời may mắn ngưng tụ được giả đan, nhưng nếu muốn trở thành kim đan đại đạo chân chính thì còn kém nhiều lắm.”
Lục Phiên lắc đầu.
Mà câu nói Hắc Long độc tôn của Vũ Văn Tú lại làm cho Lục Phiên không nhịn cười được.
Có lẽ có thể nói Hắc Long là kẻ tiến hóa nhanh nhất trong tất cả các Thiên Long chủng trong Long Môn.
Thế nhưng. . .
Nếu nói Hắc Long là kẻ mạnh nhất trong bát đại Long Môn. . . Thì lại không đúng.
Thậm chí, Hắc Long còn chưa thể đứng trong top ba nữa là.
Ngẩng đầu, đưa mắt nhìn ra xa, có thể thấy Long Môn trên Bắc Lạc hồ, Tiểu Ứng Long đang nằm trên đó, một con Thiên Cơ bồ câu phát ra tiếng kêu “ục ục” đậu trên đầu của nó.
Tiểu Ứng Long không nhúc nhích, hai cánh cụp xuống, miệng nó phun ra một ngụm nước.
Dòng nước phun ra tạo thành một đường cong, bắn hết lên người Thiên Cơ bồ câu, làm nó hoảng sợ giương cánh bay đi.
Tiểu Ứng Long lập tức vui vẻ nhếch miệng cười, từ trên Long Môn đứng lên, trong miệng không ngừng phun nước ra, xạ kích con chim bồ câu trắng nhỏ.
Chơi vui quên cả trời đất.
Lục Phiên nhìn thoáng qua rồi suy nghĩ.
Hắn có chút hoài nghi. . . Chính mình có phải hay không đã nuôi con Tiểu Ứng Long này đến mức ngốc.
Đương nhiên, Tiểu Ứng Long mặc dù ngốc, thế nhưng nếu chiến đấu thực sự, thì Hắc Long chưa chắc đã là đối thủ của Tiểu Ứng Long.
“Thôi. . .”
Lục Phiên cười cười, ngốc thì ngốc, có hắn ở đây, nó coi như ngốc, người đời cũng không dám ức hiếp nó.
Linh thức Lục Phiên xuất động.
Sau một khắc, linh thức ngưng tụ chui vào trong Long Môn.
Tiểu Ứng Long đang vui chơi quên cả trời đất cùng với Thiên Cơ bồ câu, bỗng dưng nó như cảm giác được có đồ vật gì đó bay vào Long Môn, động tác của nó hơi ngưng lại, con mắt đảo liên hồi như đang tìm thứ gì đó.
Sau khi không tìm thấy được gì, nó liền tiếp tục phun nước vào Thiên Cơ bồ câu.
. . .
Bất Chu phong, Long Môn.
Thiếu nữ an tĩnh ngồi trên tảng đá, trong tay nàng cầm một cây sáo, nhẹ nhàng thổi, tiếng sáo ung dung lan tỏa trong bóng tối.
Bầu trời lúc này tuyết đang rơi rất nhiều, thế nhưng, cỏ cây trên Bất Chu phong vẫn rất tươi tốt.
Bỗng nhiên.
Thiếu nữ khẽ giật mình, đôi mắt vốn nhắm chặt khẽ run lên, nàng khẽ ngẩng đầu , mang theo sự hưng phấn nhìn về nơi nào đó trong hư không.
. . .
Đế Kinh, Ngự Hoa viên.
Hắc Long ngẩng đầu lên, nó nhìn chăm chú vào Long Môn trên đầm nước, ánh mắt sắc bén như dao.
Trong Long Môn, có một bóng người yên tĩnh đứng đó.
Khi thấy người này, mọi người trong Ngự Hoa viên đều rung động.
“Đồ đệ Bạch Ngọc Kinh?”
“Là xa phu của Lục thiếu chủ. . .”
“Bạch Ngọc Kinh. . . Nhiếp Trường Khanh!”
Không ít người đều siết chặt tay lại, sau đó, toát ra vẻ ngạc nhiên.
Bạch Ngọc Kinh đại biểu cho điều gì?
Đó là thế lực tu hành đệ nhất thiên hạ a!
Vũ Văn Tú nhìn Nhiếp Trường Khanh, trong ánh mắt hắn bỗng nhiên toát ra vẻ ngạc nhiên.
Hắn tựa như không ngờ rằng, Nhiếp Trường Khanh sẽ xuất hiện tại đây, Nhiếp Trường Khanh xuất hiện, có ý nghĩa như thế nào? Chẳng lẽ là Lục Bình An muốn thu hồi Hắc Long hay sao?
Trên khuôn mặt của Vũ Văn Tú lập tức hiện ra vẻ cực kì không cam tâm.
Lúc trước Bạch Thanh Điểu đả thương Hắc Long ở trong Ngự Hoa viên.
Mà bây giờ, Nhiếp Trường Khanh lại xuất hiện tại trong Ngự Hoa viên, xem dáng vẻ giống như muốn bắt Hắc Long đi.
Bạch Ngọc Kinh không phải đã nói sẽ không nhúng tay vào những việc này sao?
Tại sao lại cứ nhằm vào hắn như vậy?
Nhiếp Trường Khanh tựa lưng vào Long Môn, khóe miệng râu ria xồm xoàm của hắn hơi vểnh lên, nhìn vào con Hắc Long dữ tợn kia, khí tức của Hắc Long rất mạnh, đến nỗi làm Nhiếp Trường Khanh có cảm giác lông tơ dựng đứng.
Bất tri bất giác, con Tiểu Hắc Giao trước kia đã phát triển đến mức độ này rồi sao?
Đáng tiếc. . .
Nếu con Hắc Long này không dùng phương thức ăn thịt người để đột phá thì có lẽ công tử cũng sẽ không quan tâm đến nó làm gì, thế nhưng. . . Hắc Long dùng mạng người, dùng tính mệnh tu hành giả để tu hành và đột phá cảnh giới.
Việc này đã đi vào con đường tà đạo.
Nhiếp Trường Khanh giơ tay lên, cầm vào đao mổ heo bên hông, Hắc Long rất mạnh, sau khi nó nuốt Hắc Long vệ, dường như đã bước một chân vào cảnh giới Kim Đan.
Nếu như Nhiếp Trường Khanh chưa xông qua Thí Luyện tháp tầng năm, thì có khả năng hắn sẽ không thể chống lại con Hắc Long này.
Thế nhưng. . .
Sau khi Nhiếp Trường Khanh thành công diễn sinh ra được thuộc tính linh khí, hắn cảm giác mình có khả năng chiến đấu một trận.
Nhiếp Trường Khanh bước một bước ra, áo trắng bay phần phật, thân hình hắn lập tức từ trong Long Môn bay ra.
Mũi chân đạp trên mặt hồ nước, làm mặt nước nổi lên chút gợn sóng.
Đao mổ heo bên hông bỗng nhiên rút ra.
“Đao mổ heo, có thể giết heo, cũng có thể đồ long.”
Nhiếp Trường Khanh cười khẽ.
Thi triển đỉnh cấp khinh công, vượt qua hư không, đạp tuyết mà đi, đao mổ heo trong tay, đột nhiên vung ra.
Hắc Long gào thét!
Vuốt rồng màu đen đột nhiên đập trên mặt đất làm tuyết bay tung tóe, mặt đất nát vụn, bốn trảo giương lên, bay nhào về phía Nhiếp Trường Khanh.
Nhiếp Trường Khanh nhẹ nhàng quăng đao mổ heo lên, đao mổ heo đen nhánh trôi nổi giữa không trung, xoay tròn với tốc độ nhanh trước người Nhiếp Trường Khanh.
Khí tức trên người Nhiếp Trường Khanh cũng tăng lên liên tục, trên thân thể hắn, năm cái vóng xoáy linh khí phối hợp với nhau, hóa thành một cái áo giáp bằng linh khí đẹp đẽ. . .
“Ngự đao.”
Nhiếp Trường Khanh quát khẽ.
Bỗng nhiên đao mổ heo gào thét bay ra, một hư ảnh hình cây đao lao tới va chạm cùng với Hắc Long.
Khí tức trong không khí cũng dần trở nên sắc bén, âm thanh giống như kim loại va vào nhau vang lên ngay lúc đao mang và Hắc Long va chạm cùng với nhau.
Có Nhiếp Trường Khanh đánh với Hắc Long.
Bá Vương cuối cùng cũng có thể thở phào.
Bá Vương tại chỗ xem Hắc Long và Nhiếp Trường Khanh chiến đấu, lực lượng ngang nhau, mặt hắn hơi nhíu lại.
Nhiếp Trường Khanh lại mạnh lên!
Chiến trường lúc này, Nhiếp Trường Khanh giương nhẹ đao mổ heo lên, đao khí tung hoành, không ngừng chém lên thân thể của Hắc Long, vảy rồng chắc chắn cứng cáp của Hắc Long, tựa hồ đã có dấu hiệu vỡ vụn.
Sức mạnh từ một đao của Nhiếp Trường Khanh mạnh hơn rất nhiều so rìu của Bá Vương!
Đuôi rồng quét ngang, Nhiếp Trường Khanh bay lên, cầm đao mổ heo, không ngừng chém xuống.
Đao khí lan tràn trong Ngự Hoa viên.
Hắc Long vậy mà bị áp đảo.
Hạng Gia quân và Huyền Vũ vệ đều tặc lưỡi không thôi, hình ảnh này thật sự rất rung động.
Dù sao thì sự mạnh mẽ của Hắc Long là không thể nghi ngờ, cho dù là Bá Vương cũng không thể làm gì được Hắc Long, chỉ có thể rút lui.
Thế nhưng, Nhiếp Trường Khanh chỉ bằng một thanh đao mổ heo lại có thể chính diện chống lại Hắc Long.
“Nhiếp Trường Khanh!”
“Hắc Long muốn kết Kim Đan, không được cho nó cơ hội!”
Bá Vương đứng trong tuyết, hô lớn nhắc nhở Nhiếp Trường Khanh.
Nhiếp Trường Khanh khẽ vuốt cằm, “Biết.”
Đôi mắt hắn trở nên lăng lệ.
“Công tử lệnh cho ta mang ngươi về Bắc Lạc, ngươi tự đi theo ta hay phải để ta ra tay đánh ngươi tới gần chết, rồi lôi đi?”
Nhiếp Trường Khanh quát lên.
Hắc Long há mồm phát ra tiếng gầm thét.
Bên trong mỗi một chiếc vảy rồng dường như cũng phun ra sóng khí.
Xông về Nhiếp Trường Khanh với một tốc độ rất nhanh.
Đông đông đông!
Mỗi một trảo của Hắc Long đều tựa như có lực lượng ngàn quân, mặt đất dưới chân Nhiếp Trường Khanh đã có dấu hiệu rạn nứt.
Ánh mắt của Nhiếp Trường Khanh biến đổi, đao ý trên người hắn bỗng nhiên bạo phát, đao ý hiện ra, một hư ảnh hình cây đao hiện ra bao quanh người Nhiếp Trường Khanh.
“Đao ý thuộc tính kim!”
Nhiếp Trường Khanh gầm nhẹ.
Ánh vàng sáng chói, giống như là hòa tan hoàng kim giương vẩy mà ra giống như.
Nhiếp Trường Khanh thu bên trong đao mổ heo, đột nhiên vung vẩy, vụt lên từ mặt đất, mặt đất bỗng nhiên nổ tung.
Màu vàng kim đao khí cuốn theo lấy lực lượng đáng sợ, đem đầy đất tuyết trắng nổ tung, đánh cho đầm nước xanh tuyền bị tạc mở.
Hắc Long cảm thấy uy hiếp, một đao này của Nhiếp Trường Khanh, khiến cho Hắc Long có hơi cảm thấy mùi vị tử vong.
Thân thể Hắc Long xoay quanh, há miệng ra.
Hơi thở của rồng dâng lên ra.
Hơi thở nóng bỏng đụng vào một đao ẩn chứa kim thuộc tính của Nhiếp Trường Khanh!
Hai loại thuộc tính lực lượng va chạm!
Cây kim so với cọng râu!
Trong mơ hồ, Hắc Long ‘Hơi thở của rồng’ vậy mà bị áp chế bởi một nhát đao này của Nhiếp Trường Khanh..
Nhát đao màu ánh vàng trảm ở trên thân Hắc Long.
Âm thanh Long lân bị rạn nứt, vang vọng giữa thiên địa, nương theo đó, còn có tiếng Hắc Long rú thảm.
Một đao trảm Hắc Long.
Long huyết giương vẩy.
Hắc Long lập tức đập xuống mặt đất, trên thân thể có một đạo vết đao, từ trên chỗ cổ lan đến đuôi rồng.
Một đao này cho Hắc Long mang tới tổn thương quá lớn.
Nhiếp Trường Khanh áo trắng phần phật, tắm long huyết, đao mổ heo trôi nổi tại đỉnh đầu của hắn, không nhanh không chậm hành tẩu mà ra.
Trong lòng hắn hơi rét.
Con Hắc Long này. . . Một đao mạnh nhất của hắn cũng không thể chém giết sao?
Không hổ là long chủng, phòng ngự bền hơn rất nhiều so với nhân loại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận