Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 530: Tính tình quá tốt tổng bị khi phụ (2)

Người dịch: Duy Cường
Hắn đang gây sức ép lên chính bản thân mình, muốn nhờ vào đó đột phá cực hạn.
Sắc mặt của Tống Đế vương cực kỳ lạnh lùng nhìn mọi thứ đang diễn ra, sau đó, hắn phát ra một tiếng hét trầm thấp.
Hạo Nhiên kiếm của Khổng Nam Phi trong nháy mắt sụp đổ.
Áp lực đáng sợ ùa tới, làm cho Khổng Nam Phi có cảm giác nghẹt thở, suy nghĩ đình trệ, phảng phất sau một khắc sẽ chết đi.
Thất khiếu không ngừng tuôn ra máu tươi, nhưng mà, Khổng Nam Phi không hề sợ hãi, hắn phát ra một tiếng cười to, cực kỳ thoải mái, vận dụng sức mạnh toàn thân kháng cự với uy áp khổng lồ, vào lúc này, tu vi của hắn lại tiến thêm một bước, đột phá vào bát chuyển Kim Đan.
Ngoài thành.
Mái tóc của Mạc Thiên Ngữ phất phới trong gió, sắc mặt ảm đạm tới cực điểm.
Hắn thi triển Nghịch Mệnh đạo ý, cứu Khổng Nam Phi từ trong tay của Tống Đế Vương, phải trả một cái giá không nhỏ.
Thân hình của Mạc Thiên Ngữ bắn mạnh ra, đón lấy thân thể của Khổng Nam Phi từ trong nội thành bay ngược ra ngoài, sau đó co cẳng liền chạy.
Khổng Nam Phi khiêu chiến thành chủ của Vong Linh thành, mặc dù thất bại, nhưng tu vi lại có đột phá, một màn này rơi vào trong mắt của người khác, phảng phất như mở ra cánh cửa dẫn vào một thế giới hoàn toàn mới.
Hôm sau.
Tống Đế thành.
Bá Vương múa Kiền Thích, khiêu chiến Tống Đế Vương.
Kết quả không cần phải nói, cực kỳ thê thảm, Bá Vương suýt chút nữa bị Tống Đế Vương đánh chết tại chỗ, tuy nhiên, nhờ có Bất Khuất đạo ý, Bá Vương không chỉ không chết, tu vi thậm chí còn tăng lên một chút.
Sau đó.
Đám người Nhiếp Trường Khanh, Phong Nhất Lâu đều dồn dập tiến đến khiêu chiến Tống Đế Vương.
Cửu Ngục bí cảnh, tình cảnh tựa hồ có chút lộn xộn.
Không khí tu hành cũng càng ngày càng khẩn trương, gấp rút.
Kỳ thực, không chỉ là Cửu Ngục bí cảnh, bên ngoài, bầu không khí trên toàn thiên hạ cũng trở nên vô cùng khẩn trương, tất cả mọi người đều đang cố gắng tu hành, hy vọng có thể đột phá cực hạn.
Phảng phất như có một dòng lũ đang càn quét, bức bách mọi người không ngừng mạnh lên, không ngừng tiến về phía trước.
. . .
Oanh!
Nương theo tiếng vang của quân cờ khi hạ xuống bàn cờ, sóng lớn nổ tung, phảng phất có một ngọn sóng dâng trào trên chín tầng trời.
Nước biển lõm xuống, tựa như có một bàn tay vô hình mang theo sức mạnh khổng lồ đè ép.
Một lúc lâu sau, nước biển bốn phía điên cuồng tràn vào, tạo nên một vòng xoáy, bọt nước tung bay trắng xóa cả một góc trời.
Lục Phiên ngôi trên lầu các Bạch Ngọc Kinh, bạch y bồng bềnh trong gió.
Linh áp kỳ bàn lơ lửng trước mặt, tỏa ra hào quang rực rỡ.
Lục Phiên hơi ngả lưng ra sau, dựa vào Thiên Nhận Y, trên mặt biểu hiện rất kỳ quái, như cười như không.
Lại có tiếng nổ tung vang lên.
Từ dưới đáy Hãn Hải, thân hình của Đồ Lãng lao ra, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, máu tươi trong người phảng phất bị thiêu đốt, sôi sùng sục, khí huyết mạnh mẽ tỏa ra làm cho không khí dường như cũng hơi vặn vẹo.
“Ngươi. . .”
Trong nội tâm của Đồ Lãng có chút kinh ngạc.
Tâm tình vốn dĩ đang rất táo bạo vì bị đám người Đỗ Long Dương, Trúc Lung khiêu khích cũng dần dần yên tĩnh trở lại.
Hắn hướng tầm mắt nhìn về phía Lục Phiên, đập vào mắt là hình ảnh một thiếu niên áo trắng như tuyết, gương mặt anh tuấn, ngồi trên xe lăn, bên người có một thanh kiếm đang trôi lơ lửng, sắc mặt đạm mạc, phảng phất không thèm để ý đến mọi việc trên thế gian.
Thoạt nhìn, dường như cùng mấy tên thổ dân đánh hắn một thoáng sau đó bỏ chạy có mấy phần khác biệt.
Trong không trung, đột nhiên xuất hiện từng luồng ánh sáng màu vàng, xuyên thấu hư không, bao bọc chung quanh, dường như muốn triệt để phong tỏa vùng không gian này.
Lần này, hắn đã quyết định sẽ toàn lực ra tay, vốn cho rằng thiếu niên này cũng giống với đám người kia, đánh hắn một chút sau đó bỏ chạy.
Hiện tại, xem ra không giống như ý nghĩ của hắn… Thiếu niên này, dường như cũng không có ý định bỏ trốn.
Đồ Lãng lơ lửng trong hư không, trong thân thể cường tráng của hắn, tản ra một luồng khí thế cực kỳ mạnh mẽ.
Trên đỉnh đầu, trận ngôn chữ Lâm không ngừng tỏa ra một luồng gợn sóng huyền bí, vô hình.
Đồ Lãng hơi xoay cổ một chút, trước đó, đám người Đỗ Long Dương tấn công, mặc dù làm cho hắn không kịp chuẩn bị, bề ngoài nhìn qua có chút chật vật, nhưng thực sự không tạo được bao nhiêu tác dụng.
Nhưng thiếu niên trước mắt này thì khác, vậy mà có thể ép hắn vào trong Hãn Hải.
“Chắc chắn là do ta chủ quan.”
Đồ Lãng âm thầm suy nghĩ, tự tìm lời giải thích cho mình.
Ông. . .
Linh thức của hắn trào ra, quét về phía thân thể của Lục Phiên.
Sau một khắc, trong nội tâm của Đồ Lãng chợt giật thót một cái, bởi vì linh thức của hắn dường như quét qua một mảnh hư không hỗn độn.
“Ngưng Khí cảnh?”
Đồ Lãng suýt nữa cho rằng mình cảm ứng sai.
Ngưng Khí cảnh?
Thiếu niên trước mắt này, chỉ là Ngưng Khí cảnh?
Tuy nhiên, Đồ Lãng vẫn cực kỳ cảnh giác, hắn không cho rằng Lục Phiên chỉ là Ngưng Khí cảnh.
Ai gặp qua Ngưng Khí lúc đối mặt với cường giả Phân Thần cảnh, có thể duy trì được vẻ bình tĩnh cùng thong dong như vậy? Có thể không nhanh không chậm, bình thản đánh cờ?
Ánh mắt của hắn hơi híp lại, nhìn chằm chằm vào Lục Phiên, sau đó, dường như nghĩ tới điều gì, hắn bỗng nở một nụ cười.
Hắn chợt nhớ lại, đây chỉ là một cái thế giới mới vừa tiến vào đỉnh cấp trung võ, có thể sinh ra cường giả đến mức nào?
Tu vi Phân Thần sơ kỳ của đám người Đỗ Long Dương đã khiến cho hắn hết sức kinh ngạc.
Thiếu niên trước mắt này, dù mạnh, tuyệt đối cũng không mạnh hơn đám người kia bao nhiêu.
“Giả thần giả quỷ!”
“Giao thanh kiếm kia ra, tha cho ngươi khỏi chết!”
Đồ Lãng nói, đồng thời bước ra phía trước một bước.
Hãn Hải vốn dĩ đang sôi trào, trong chốc lát bình tĩnh trở lại, hắn vận chuyển Kim Thân, kim quang lập tức cao vạn trượng, tinh khí thần càng lúc càng mạnh mẽ, như Thần Ma thượng cổ tỉnh dậy sau một giấc ngủ say.
“Rống!”
Đồ Lãng há mồm phát ra tiếng gào thét.
Tiếng gào hóa thành sóng khí, dẫn tới mặt biển chấn động, nước biển bốc lên từng cơn sóng cao tới mấy chục mét, hướng về phía Cự Kình đánh tới.
Trên lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Lục Phiên hơi nhíu mày.
Hắn đưa tay kẹp lấy một quân cờ.
“Ngươi còn rống?”
Quân cờ hạ xuống, linh áp đột nhiên tăng lên gấp bội lần.
Đông!
Sóng lớn nổ tung, hơi nước mù mịt.
Đồ Lãng mặc dù khai mở Kim Thân, nhưng lần này vẫn cảm giác được một luồng sức mạnh cực kỳ to lớn đè xuống, phảng phất trên người phải gánh thêm một mảng đại lục.
Trên gương mặt, da thịt không chịu được áp lực, mạch máu nổ tung, trong nháy mắt, máu tươi giàn giụa khắp nơi.
Bành!
Hắn đứng lặng trên mặt biển, hai chân hơi khuỵu xuống, gò má đổ máu, giống như đang nâng lên một mảnh bầu trời.
Sức mạnh thật đáng sợ.
Trong lòng Đồ Lãng kinh hãi.
“Ta nhớ được, ngươi từng mắng ta.”
Bỗng nhiên.
Bên tai Đồ Lãng, thanh âm bình thản của thiếu niên áo trắng vang lên.
Hắn hốt hoảng quay đầu nhìn về phía sau, lại phát hiện, thiếu niên áo trắng kia, không biết từ lúc nào đã vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh hắn.
Hai mắt của Lục Phiên chăm chú nhìn về phía Đồ Lãng, mở miệng, giọng nói rất chân thành.
“Những ai từng mắng qua ta, đều đã chết, chết rất an tường.”
“Ngươi đừng sợ, tính tình của ta bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, ta tha thứ cho ngươi, ngươi có thể không cần chết.”
Lục Phiên nói.
“Ta sẽ xây cho ngươi một tòa Băng Tháp, tìm bạn cho ngươi, về sau, ngươi có thể ở trong đó hưởng thụ một cuộc sống yên bình hạnh phúc.”
Sắc mặt của Đồ Lãng trở nên ngơ ngẩn.
Quỷ mới tin ngươi!
Hắn giận dữ gầm lên, Kim Thân vận chuyển đến cực hạn, khí tức Phân Thần cảnh bày ra không sót chút nào.
Toàn thân hắn hóa thành một luồng hào quang màu vàng, nhanh chóng lướt tới, sau đó trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi, cấp tốc tung ra ba quyền.
Nắm đấm kèm theo một luồng sức mạnh phảng phất có thể san bằng một ngọn núi, xuất hiện trước mặt của Lục Phiên.
“Băng Tháp cái rắm, giữ lại làm nơi chôn xương cho ngươi đi!”
Đồ Lãng rống lên.
Quyền thế kinh khủng hướng về gương mặt của Lục Phiên đánh thẳng tới.
Một quyền này, phảng phất muốn đem không gian đánh sụp đổ, trên không trung, từng vết nứt màu đen không ngừng hiển hiện.
Giờ phút này, Đồ Lãng xem như nhận rõ hiện thực, muốn có được Phúc Thiên kiếm, nhất định phải giết chết thiếu niên trước mắt này.
Đông!
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Trong lòng của Đồ Lãng giật thót một cái.
Một quyền bao hàm mười phần sức mạnh cùa Kim Thân, lại bị chặn.
Tám thanh Phượng Linh kiếm lơ lửng trước người của Lục Phiên, xếp thành một tấm khiên.
Một quyền của Đồ Lãng đánh vào trên đó, không thể gây nên bất kỳ chút gợn sóng nào.
Phía sau Phượng Linh kiếm.
Lục Phiên một thân bạch y bồng bềnh, gương mặt bình thản, thoải mái dựa lưng vào Thiên Nhận Y, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve U Huyền ban chỉ.
Ánh mắt rơi vào trên thân Đồ Lãng, càng ngày càng trở nên thờ ơ.
Đồ Lãng hít một hơi thật sâu, thiếu niên này, có gì đó quái lạ, có chút sâu không thể lường.
Hắn chính là cường giả Phân Thần cảnh, dù cho bị sức mạnh bảo hộ thế giới áp chế, thế nhưng, mười phần sức mạnh của Kim Thân đánh ra một quyền, cũng đủ để đánh tan bất kỳ Phân Thần cảnh bình thường.
Mà thiếu niên trước mắt, lông tóc không tổn hao gì, nhẹ nhàng thoải mái ngăn cản…
Chẳng lẽ, tu vi của thiếu niên này đạt tới phía trên Phân Thần cảnh?
Trên Phân Thần, làm sao có thể?
Một cái thế giới nho nhỏ, chỉ mới vừa vào đỉnh cấp trung võ, làm sao có thể xuất hiện lão quái vật Xuất Khiếu cảnh?
Bỗng nhiên.
Đồ Lãng nghĩ đến Phó Thiên La.
Thực lực của Phó Thiên La cũng không yếu, nhưng mà… Cho tới bây giờ đều không truyền lại bất kỳ tin tức gì.
Chẳng lẽ, hắn đã gặp nạn?
Bị thiếu niên ở trước mắt trấn áp?
Cái thế giới này quả nhiên có gì đó quái lạ!
Đồ Lãng đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh từ dưới lòng bàn chân sinh ra, chạy dọc toàn thân, làm cho hắn không khỏi rùng mình một cái.
Hắn có chút hối hận, tại sao muốn bước vào cái thế giới này?
May mắn là, dù cho chết đi, tam hồn thất phách còn có thể trở về, Lục Giáp trận tông sẽ vì hắn chế tạo một bộ thân thể mới.
Lục Phiên nhìn xem Đồ Lãng.
Ánh mắt lãnh đạm.
“Ngươi cũng đừng có ý định lợi dụng lòng tốt của ta.”
Lục Phiên nói.
Âm thanh vừa dứt.
Ngón tay của Lục Phiên khẽ vuốt qua tay vịn xe lăn một cái.
Tám thanh Phượng Linh kiếm đột nhiên tản ra, sau đó hợp lại làm một, trong hư không phảng phất có tiếng Phượng kêu, vang vọng trên chín tầng trời.
Phượng Linh kiếm chém tới, uy áp tràn lan, làm cho Đồ Lãng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
“Thánh giai pháp khí!?”
Thanh âm của Đồ Lãng mang theo kinh hoảng cùng với vẻ không thể tin được.
Thiếu niên này, vậy mà có được thánh giai pháp khí!
Chẳng trách thiếu niên này có thể ngăn được một quyền của hắn.
Đây là nơi quái quỷ gì?
Đồ Lãng vận chuyển Kim Thân, mặc dù hắn không có bán thánh giai pháp khí như Phó Thiên La, thế nhưng, thân thể chính là vũ khí mạnh nhất của hắn.
Hai cánh tay của Đồ Lãng nâng lên, muốn ngăn cản một kiếm đang chém tới.
Nhưng mà.
Phốc phốc!
Phượng Linh kiếm chém qua.
Kim Thân mà hắn vẫn lấy làm tự hào, bị trực tiếp chém thành hai đoạn…
Máu tươi màu vàng nhạt,vung vẩy đầy không trung.
Hắn cảm giác được, thân thể của mình đanh nhanh chóng sụp đổ, hai mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm vào Lục Phiên.
Lục Phiên cũng nhìn thẳng vào mắt hắn, thậm chí trên gương mặt có vẻ non nớt còn mang theo một chút ấm ức.
Tính tình quá tốt, rất dễ bị người khác ăn hiếp.
“Quả nhiên, vẫn là một kiếm chém tới, tâm tình liền thoải mái.” Lục Phiên thầm thì trong miệng.
Trong nháy mắt, khi Kim Thân của Đồ Lãng triệt để sụp đổ
Trận ngôn chữ Lâm trên đỉnh đầu của hắn bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Sau đó, cuốn theo tam hồn thất phách của Đồ Lãng, nhanh chóng bay đi về phía hư vô bên ngoài Ngũ Hoàng đại lục.
. . .
Bên ngoài Ngũ Hoàng đại lục.
Sương mù mông lung.
Ngộ Hành cùng cự nhân ngồi xếp bằng trong hư không.
Hai tay cự nhân kết ấn, điều khiển mười tám tấm bia đá hình thành trận pháp, không ngừng ma sát với Phúc Thiên trận.
Bỗng nhiên.
Cự nhân mở mắt.
“Trở về.”
Cự nhân nói.
Hai mắt của Ngộ Hành cũng nhanh chóng mở ra, trong ánh mắt có tia sáng lóe lên.
Phía dưới.
Màn sương mù bao phủ Ngũ Hoàng đại lục tách ra hai bên.
Một tia sáng màu vàng cấp tốc bay ra ngoài, bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy một luồng linh hồn đang gào thét.
Cự nhân cùng Ngộ Hành sững sờ.
“Cứu ta! ! !”
Bỗng dưng.
Linh hồn phát ra một tiếng hét cực kỳ thê lương bi thảm, chỉ có điều, tiếng hét vừa mới vang lên…
Màn sương mù của Phúc Thiên trận đột ngột phun trào, hóa thành một bàn tay khổng lồ.
Đột nhiên chộp tới.
Đem chữ Lâm trận văn cùng luồng linh hồn kia, gọn gàng nắm bắt, sau đó giật trở về
Ngộ Hành cảm thấy da đầu tê dại, thân thể của hắn vụt một cái đứng thẳng lên, con ngươi có rụt lại.
Một bên khác.
Cự nhân ngây người trong chốc lát, sau đó chợt hồi phục tinh thần.
Khuôn mặt trở nên vặn vẹo.
“Đáng chết!”
“Tặc nhân! Trả trận ngôn chữ Lâm cho ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận