Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 358: Ngươi làm lô của ta bị ngã. (1)

Dịch: Mèo Rừng
Trên cổ của Viên Thượng đại sư có phủ lấy từng viên châu lớn, sắc mặt an lành, chấp tay hành lễ.
Nhưng một người ôn nhuận như thế, lại chính là kẻ đã bố trí một kế hoạch lừa giết tất cả cường giả đỉnh cấp ở Thiên Nguyên đại lục.
Đám người Đỗ Long Dương, Nữ Đế, Thiên Hư công tử đều trở thành đối tượng để cho hắn tính toán.
Thậm chí, kể cả Lục Phiên cũng nằm trong tính toán của Viên Thượng đại sư.
Điểm này, không chỉ có Lục Phiên kinh ngạc, mà đám người Đỗ Long Dương, Nữ Đế cùng đều vô cùng kinh ngạc.
Phượng quan trên đầu Nữ Đế đã sớm bị phá toái, những sợi tóc rối bời trên đầu nàng cũng bay tung bay lên, môi đỏ nhuốm máu, cực kỳ thê lương.
Nàng cười, cười có chút tuyệt vọng.
Đỗ Long Dương quỳ rạp trên đất, có một cọng xiềng xích được ngưng tụ bởi lực lượng bản nguyên xuyên thủng bờ vai của hắn. Hắn có chút bao la mờ mịt mà nhìn vào Viên Thượng đại sư.
Hắn suy đoán Thiên Hư công tử cùng với Tuyệt Đao môn môn Chủ Diệp Thủ Đao rất có thể là chó săn của tiên.
Nhưng mà, hắn lại không ngờ tới, Viên Thượng đại sư mới là người ẩn giấu sâu nhất.
Trong sạch như Viên Thượng đại sư sao lại trở thành người của tiên?
Viên Thượng hiển nhiên là bị khống chế bởi tiên ấn ký.
Rõ ràng phía Khổ Phật tự chính là bên đã thê thảm nhất, đã có không biết bao nhiêu phật tăng đức cao vọng trọng chết thảm trong lúc độ kiếp phi thăng.
“A di đà phật.”
Viên Thượng đại sư tụng niệm phật hiệu.
Hắn không có nói rõ lí do là gì.
Đỗ Long Dương cười khổ, hắn nhìn chằm chằm Viên Thượng đại sư.
Trong đôi mắt lóe lên từng cái hình ảnh.
Lúc trước, Viên Thượng đại sư với bộ dáng máu me be bét đi tới Võ Đế thành, tìm hắn, lấy ra một bản kinh phật, phỏng đoán ra âm mưu động trời của “Tiên”.
Ngay từ ban đầu, Đỗ Long Dương không có tin tưởng, nhưng khi hắn tìm thấy bản điển tịch ở trong Tàng Kinh các do Võ Đế đời thứ nhất lưu lại.
Đỗ Long Dương tin.
Hắn đi tìm Nữ Đế, đi tìm Diệp Thủ Đao, thậm chí hắn cũng tìm đến Thiên Hư công tư, người mà hắn ghét nhất để trao đổi.
Hắn tập kết cao thủ trong thiên hạ, muốn truy tìm biện pháp giải quyết vấn đề này, bằng không các đời sau ở các thế lực khắp nơi, sau khi phi thăng đều sẽ gặp phải đại kiếp, đi vào bẫy rập của tiên.
Vì mục đích này, đám người Đỗ Long Dương đã bắt đầu chế định kế hoạch Đồ tiên.
Nhưng mà…
Kết quả, cái gọi là kế hoạch Đồ tiên, thì ra cũng chỉ là trò xiếc của tiên mà thôi.
Bọn hắn muốn tránh thoát khỏi vận mệnh làm quân cờ, nhưng mà, lại không biết, quá trình bọn hắn thoát khỏi, cũng chỉ là quá trình hóa thân làm quân cờ mà thôi.
Thân ở ván cờ còn không biết.
“Tiên… Đến cùng muốn làm cái gì!?”
Đỗ Long Dương nhìn xem Viên Thượng đại sư.
“Hắn hấp thu thực lực của chúng ta, cắn nuốt Nguyên Anh của chúng ta, là vì cái gì? Vì sao lại muốn mạnh lên? Hắn đã là tiên, cao cao tại thượng, còn muốn mạnh lên làm cái gì?”
Đỗ Long Dương nhìn chòng chọc vào Viên Thượng đại sư.
Nhưng mà, Viên Thượng đại sư cũng chỉ lắc đầu.
“Bần tăng không biết.”
Viên Thượng không tiếp tục để ý đến Đỗ Long Dương, hắn nhìn về phía Lục Phiên.
“Lục thí chủ, chính ngươi đến, hay là để cho bần tăng động thủ?”
Viên Thượng đại sư hỏi.
Lục Phiên dựa vào xe lăn, áo trắng nhẹ nhàng trôi nổi. Hắn bình tĩnh nhìn Viên Thượng đại sư, tựa như việc Viên Thượng đại sư làm phản, cũng không có nằm ngoài sự dự đoán của hắn.
“Quả nhiên, nhìn người không thể nhìn bề ngoài…”
Lục Phiên nở nụ cười.
“Có lẽ, đức cao vọng trọng mới ẩn chứa lấy dã tâm, có lẽ dáng dấp suy yếu hèn mọn, mới là ngay thẳng hoàn mỹ.”
Lục Phiên nhìn thoáng qua Viên Thượng, rồi lại nhìn nhìn qua Thiên Hư công tử.
Thiên Hư bị xiềng xích xuyên thủng, đau đến nghiến răng, nhưng khi bị Lục Phiên nhìn như vậy, lập tức co rút cổ lại.
Hắn luôn có một nỗi sợ hãi âm thầm đối với Lục Phiên.
“Ta có một vấn đề.”
Lục Phiên nói.
“Lục thí chủ, mời nói.”
Viên Thượng đại sư chấp tay hành lễ, nói.
Lục Phiên giơ tay lên, tựa như hái hoa, sau đó có một giọt nước được hình thành từ lực lượng bản nguyên trôi nổi ở trong tay của hắn.
“Đây chính là lực lượng bản nguyên trong hồ bản nguyên… Bản công tử có thể lấy một chút sao?”
Lục Phiên hỏi.
Viên Thượng đại sư khẽ giật mình, không nghĩ tới Lục Phiên vậy mà còn hỏi vấn đề như thế.
Đằng xa.
Lực lượng trên thân bọn người Đỗ Long Dương, Nữ Đế bắt đầu liên tục bị hấp thu.
Tu vi của bọn hắn đang ngã cảnh.
Người ngã cảnh trước nhất chính là Nữ Đế phong hoa tuyệt đại, sắc mặt của nàng trông rất ảm đạm, phối hợp với môi son tươi đẹp, lại lộ ra vẻ vô cùng đẹp đẽ.
Tu vi của nàng từ Anh Biến cảnh, ngã xuống chỉ còn Nguyên Anh bình thường, thậm chí còn muốn từ Nguyên Anh rơi xuống Kim Đan…
Cái bản nguyên cầu khổng lồ kia, tựa như là một cái hố sâu không đáy vậy, không ngừng hấp thu lực lượng của bọn nàng.
Nữ Đế có chút tuyệt vọng.
Hiện tại, hi vọng của bọn nàng chỉ có thể dựa vào Lục Phiên, nhưng mà… Chỉ dựa vào một mình Lục Phiên, thật có thể lật bàn sao?
Lục Phiên thậm chí còn chưa hẳn có thể đánh thắng được Viên Thượng, dù cho đánh thắng được Viên Thượng, Lục Phiên sao lại có thể đối phó với tiên?
Vả lại…
Lục Phiên cùng với Đỗ Long Dương cũng chỉ là quan hệ đối tác.
Lục Phiên thật sẽ vì pháp khí, mà dùng sinh tử đấu với tiên?
Không thể nào…
Nữ Đế để tay lên ngực, tự hỏi, nếu nàng ở trong tình huống này, nàng cũng không thể là vì người khác mà đưa thân mình vào hiểm cảnh.
“Có lấy được không?”
Lục Phiên chăm chú hỏi.
Viên Thượng đại sư chấp tay hành lễ, cười nói: “A di đà phật.”
“Hiển nhiên là được, thí chủ cứ lấy thỏa thích, nếu tiên ở đây, thì nước hồ sẽ vô tận, dùng mãi không cạn.”
Lông mi của Lục Phiên nhảy lên, “Há, đây chính là ngươi nói.”
Hắn lại lần nữa cúi đầu mắt nhìn, cái hồ Bản Nguyên này, đích thật là thứ tốt.
Lục Phiên đang lo lắng tân bí cảnh nên dùng đồ vật gì để làm bảo vật bồi dưỡng Kim Đan cùng Thiên Tỏa cảnh, hiện tại, bảo vật lại không thiếu.
Hắn vốn chỉ định lấy một ít rồi thôi, nhưng không nghĩ tên Viên Thượng này lại nhiệt tình như lửa.
Hắn cũng không thể nào cô phụ ý tốt của đối phương được.
Nên Lục Phiên giơ tay lên, lật bàn tay một cái.
Một cái lô ba chân hiện lên.
Vạn Pháp Hồng Lô!
Cầm lấy Vạn Pháp Hồng Lô, Lục Phiên khẽ buông tay, Vạn Pháp Hồng Lô lập tức thẳng tắp mà hạ xuống.
“Đùng” một tiếng, sau đó rơi vào bên trong hồ bản nguyên, tựa như chìm vào đáy hồ vậy.
Lộc cộc.
Sau khi ngâm một cái.
Vị trí mà Vạn Pháp Hồng Lo rủ xuống, lập tức hiện lên một cái vòng xoáy to lớn.
Vô số nước trong hồ bản nguyên điên cuồng tràn vào trong đó.
Lượn vòng lấy cái vòng xoáy khổng lồ.
Viên Thượng đại sư sững sờ, sau đó, vẻ mặt trở nên có chút cổ quái….
Ngấn nước trong hồ bản nguyên bắt đầu thấp xuống…
Đây là bị lấy đi bao nhiêu nước hồ!?
Lục Phiên dựa vào xe lăn, khí định thần nhàn.
Người khác khẳng khái như vậy, hắn sao lại quá khách khí được?
Sau khi Vạn Pháp Hồng Lô thăng cấp, thì cũng đã được xem như một cái linh cụ không gian nho nhỏ có tính chất cất giữ.
Ngoại trừ có thể thôi diễn công pháp ra, còn có thể cất giữ không ít thứ khác.
Mấy vạn thư tịch mà trước đó Lục Phiên vào Tàng Thư các ghi chép lại, đều bị hắn thu tất cả vào bên trong Vạn Pháp Hồng Lô.
Mà lần này, Lục Phiên lại dùng hỏa lô để chứa đựng nước, hiển nhiên là đại tài tiểu dụng, tuy nhiên, Lục Phiên cũng không có cách nào.
Hắn còn không có chế tạo ra bảo vật hệ không gian, nên nếu muốn thu cất cái nước bản nguyên này, cũng chỉ có thể ủy khuất Vạn Pháp Hồng Lô.
Nhìn xem ngấn nước đang không ngừng hạ thấp.
Nụ cười ôn hòa trên khuôn mặt của Viên Thượng đại sư dần dần tan biến.
Hắn bỗng nhiên rất muốn tán mình một bàn tay.
Miệng tiện gì đó.
“Thí chủ, vậy là được rồi.”
Viên Thượng đại sư, nói.
“Đừng… Còn chút xíu nữa là đầy rồi.”
Lục Phiên cười nói.
Sắc mặt của Viên Thượng trở nên trầm xuống, hắn nắm tích trượng ở trong tay lên.
“Thí chủ, đừng có rượu mời không uống thích uống rượu phạt.”
Đùng!
Sau đó.
Tích trượng của Viên Thượng đại sư đột nhiên gõ lên trên boong hắc thiết thuyền.
Một cỗ gợn sóng vô hình tứ tán ra, đánh về phía Vạn Pháp Hồng Lô, muốn làm cho hỏa lô bị sụp đổ.
Lục Phiên cười cười: “Ngươi cái con lừa trọc này, nói không giữ lời…”
Lục Phiên lấy tay chụp tới, Vạn Pháp Hồng Lô ngay lập tức bị Lục Phiên chụp vào trong tay, lực lượng bản nguyên hóa thành nước hồ, thì lại chảy ngược vào bên trong hỏa lô.
Ngấn nước vẫn không ngừng hạ xuống… Hạ xuống như cũ…
Trên hắc thiết thuyền.
Thiên Hư công tử bị xuyên thủng, chợt cười to lên.
“Họ Lục, làm cho gọn gàng vào, khiến cho con lừa trọc này tức chết… Lão tử đã sớm nhìn con lừa trọc này không vừa mắt!”
Thiên Hư công tử cười ha ha, nói.
Thực lực của Thiên Hư công tử vào lúc này, đã ngã xuống Kim Đan cảnh.
Tuy nhiên, hắn không có để ý, mà lại cười to không thôi.
Viên Thương đại sư một chiêu thất bại, không khỏi có chút thẹn quá hóa giận, hắn nắm lấy tích trượng, thân thể lập tức bay tứ tung mà ra.
Một trượng chính là đánh về phía Lục Phiên.
Đùng!
Vạn Pháp Hồng Lô nổ vang một tiếng.
Ngạnh kháng lấy một kích của Viên Thượng đại sư.
Lập tức nện vào bên trong hồ bản nguyên.
Trên xe lăn, nụ cười trên mặt của Lục Phiên cũng dần dần tan biến, trở nên cực kỳ lạnh lùng.
“Ngươi đánh lô của ta.”
Lục Phiên nói.
Viên Thượng đại sư nhíu mày, hắn giơ tay lên, trong tay hiện lên một cái kim bát.
Đẳng cấp của cái kim bát này yếu hơn không ít so với tích trượng.
Nhưng mà, uy lực lại rất không tầm thường.
Bên trong kim bát có một cỗ lực hút đáng sợ, muốn hút Lục Phiên vào trong đó, triệt để phong ấn.
“Lục Bình An ta tuy tính tình tốt, thế nhưng ngươi làm lô của ta ngã đi…”
“Phải cho ta một cái bàn giao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận