Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 923: Lục Bình An ta xưa nay thiện ý giúp người (1)

Edit: Long Hoàng
Bản Nguyên hồ, đảo Hồ Tâm.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Linh áp bàn cờ phát ra ánh sáng nhạt, quân cờ đen trắng trải rộng chi chít trên đó.
Khuỷu tay của Lục Phiên chống tại trên xe lăn, bàn tay chống cằm, một cánh tay khác cầm quân cờ, buồn bực ngán ngẩm.
Bảng hệ thống hiện ra trong mắt.
Kí chủ: Lục Phiên
Xưng hào: Luyện Khí sĩ (vĩnh cửu)
Cấp độ luyện khí: 8
Linh khí số lượng dự trữ: 9. 9/ 10(ức) sợi
Nguyên thần chi lực: 9 527(nguyên)
Hỗn độn lực lượng: 5460 9(đạo)
Chỗ thế giới bình xét cấp bậc: Ngũ Hoàng tiểu thế giới 【 cao võ (tiên võ căn cơ) 】
Trong lúc đó, Lục Phiên cảm thấy bản thân cũng sắp đột phá rồi.
Mà lại, trực giác cho thấy lần đột phá này của hắn sẽ không có bình cảnh.
Trải qua thời gian về phàm, đây là một lần thuế biến của tâm thần Lục Phiên, có lần cảm ngộ này, hắn có thể được lợi rất lâu, trong thời gian ngắn, hắn sẽ không gặp lại bình cảnh.
Cho nên, hắn cần chính là thời gian.
Mặc dù Lục Phiên có ý định đem thời gian đại trận bên ngoài Ngũ Hoàng tăng tốc lên, thế nhưng… điều kiện không cho phép.
Bây giờ, tốc độ thời gian của Ngũ Hoàng so với ngoại giới là 1 so với 100.
Đây là mức chịu đựng cực hạn của Ngũ Hoàng sinh linh.
Nếu là, lại thêm nhanh, sinh mệnh của phàm nhân lập tức vỡ nát, cảnh giới của tu hành giả cũng sẽ sụp đổ.
Sẽ phá hư cân bằng của Ngũ Hoàng.
Mặc dù rất muốn để Ngũ Hoàng lập tức biến thành cao võ đỉnh cấp, thậm chí siêu việt nó, trở thành Tiên Võ.
Thế nhưng. . .
Rất nhiều chuyện không thể làm được ngay lập tức.
“《 Đại La tiên kinh 》 hiện thế, giúp cho toàn bộ tu hành giới Ngũ Hoàng tăng lên một cấp bậc.”
“Tiếp đó, cần thời gian tích lũy, khí vận tích lũy, an ổn phát triển, mới là con đường tu hành tốt nhất.”
“Thế nhưng, chỉ vẻn vẹn như vậy thì không đủ.”
Lục Phiên nhăn đầu lông mày, hạ cờ xuống bàn cờ.
“An nhàn sẽ ma diệt ý chí của người ta, sẽ thôn phệ tinh khí thần của bọn họ… cho nên, cần phải có trắc trở tương ứng mới được.”
“Bây giờ, hai đại thánh tộc là Vân tộc cùng Đạo tộc đã bị diệt, trắc trở đã ít đi rất nhiều, thế nhưng không thể không có trắc trở, bằng không sẽ chỉ làm cho người ta mất đi ý chí tu hành.”
Lục Phiên cười cười.
Tinh mang lấp lánh trong mắt, có ý nghĩ mơ hồ hiện ra trong đầu.
. . .
Trong cổ mộ.
Cố Mang Nhiên đang lâm vào mờ mịt thật sâu.
Hắn thu hồi nguyên thần, không có tiếp tục câu thông với Lục Cửu Liên nữa, trong đầu toàn là chấm hỏi.
“Đạo tộc cùng Vân tộc. . . Lại bị diệt?”
Đây là hai đại tộc truyền thừa suốt trăm vạn năm, đạt đến tam diễn cấp cao võ, vậy mà lại bị Ngũ Hoàng tiêu diệt?
Nguyên lai, trong bất tri bất giác, Ngũ Hoàng đã phát triển đến loại trình độ này sao?
“Ngũ Hoàng phát triển, thật quá nhanh. . . thời gian gia tốc chỉ là một nguyên nhân, mà nguyên nhân khác là do cơ duyên tấp nập.”
“Minh Thổ, Thiên Môn lại thêm Ngũ Hoàng, cái này làm ra biến đổi về chất.”
“Chẳng lẽ thật sự có đại đế làm ra bố cục?”
Cố Mang Nhiên ngồi thẳng trong quan tài.
Cổ mộ u sâm mà lãnh tịch, hắn một mình ngồi ngay ngắn, tứ vương dưới trướng đã tịch diệt.
Thế nhưng, nội tâm của Cố Mang Nhiên là bốc lên hỏa nhiệt.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy được Ngũ Hoàng đang có một loại ý chí tiến thủ hướng về phồn vinh rất mạnh mẽ!
Có lẽ, chỉ cần cho Ngũ Hoàng đủ thời gian, nó liền có thể trở thành nhất diễn cấp cao võ, đưa Hư Vô Thiên quay lại vinh quang lúc xưa!
“Nếu là Đại Đế trở về, nhìn thấy được Hư Vô Thiên hiện tại, chắc là sẽ rất vui mừng.”
Trong đôi mắt của Cố Mang Nhiên lập lòe sự vui sướng.
“Không được. . . Ta phải xác định xem Đạo tộc cùng Vân tộc đã bị diệt hay chưa.”
“Lục công tử tuổi còn rất trẻ, vạn nhất lưu lại tai họa ngầm sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của Ngũ Hoàng.”
Oanh!
Hãn Hải nổ tung.
Cố Mang Nhiên rời khỏi cung khuyết, lao nhanh trên mặt biển.
Lập tức ra khỏi Ngũ Hoàng.
Hắn trôi nổi tại bên ngoài Ngũ Hoàng, nhìn xem thời gian đại trận bao phủ Ngũ Hoàng, không khỏi cảm khái.
“Ngũ Hoàng phát triển, không thể thiếu sự cống hiến của Lục công tử… Thời gian đại trận này, đương thời ngoài Lục công tử, chẳng có ai có thể bố trí ra được… cũng không duy trì được hiệu suất này.”
Thực lực của Cố Mang Nhiên rất mạnh, thế nhưng hắn căn bản nhìn không thấu Lục Phiên.
Mặc kệ là tu vi, cũng hoặc là chiến lực của Lục Phiên.
Nhưng, Cố mang Nhiên cũng không muốn tìm hiểu đến cùng.
Bởi vì, hắn tin tưởng, Lục Phiên đối với Ngũ Hoàng, tuyệt đối là dốc hết tâm huyết, đó là một loại cảm tình chân thành.
Rời đi Ngũ Hoàng, Cố Mang Nhiên chớp mắt mà động.
Chầm chậm hướng về bên ngoài Hư Vô Thiên mà bay đi.
Bỗng dưng.
Cố Mang Nhiên tâm thần run lên.
Một cỗ cảm giác quen thuộc, tốc thẳng vào mặt, tựa như cảm giác lúc hắn đang say giấc bị đột ngột bừng tỉnh.
Hả?
Hắn nhìn về bên ngoài hư vô thiên, đó là Bình Dương thiên, trong lúc vô hình, hư không bị xé nứt, có lần lượt từng bóng ảnh màu đen hiện ra.
Loại khí thế khủng bố kia, khiến cho không ít cửu diễn, bát diễn cấp cao võ trực tiếp phá diệt.
“Thánh cảnh!”
Trong nháy mắt Cố Mang Nhiên liền xác định.
Không sai!
Tuyệt đối là Thánh cảnh, cỗ thánh uy trùng điệp này chắc chắn là thánh cảnh.
Thánh tổ đạo tộc cùng vân tộc còn chưa có chết?
Lục Cửu Liên lừa hắn?
Không. . . Không đúng. . .
Đây không phải khí tức của thánh tổ Đạo tộc cùng Vân tộc.
Trên gương mặt gầy gò của Cố Mang Nhiên, đôi mắt nheo lại, vô cùng xác định.
Hắn đã từng giao thủ với đối phương, khí thế của người đó, không phải là thế này.
Chẳng lẽ. . .
Cố Mang Nhiên nghĩ đến gì đó, con ngươi không khỏi thít chặt.
Chẳng lẽ những cường giả khác của thập đại thánh tộc buông xuống rồi?
Thân thể của Cố mang nhiên căng thẳng lên, hắn cảm nhận được áp lực khiến hắn không khỏi ngưng trọng lên.
Nếu thật sự là như thế, Ngũ Hoàng chắc chắn phải đối mặt với nguy cơ cực đại trước nay chưa từng có!
Rầm rầm rầm!
Bên trong Hư vô thiên.
Quan tài của Cố Mang Nhiên trôi nổi.
Nhìn chằm chằm về phía Bình Dương Thiên.
Những thân ảnh kia cũng chú ý tới Cố Mang Nhiên.
“A. . . Này khí tức, là Huyết Y tướng quân Cố Mang Nhiên.”
Có tiếng kinh ngạc vang vọng.
Sau đó, trong cơn mông lung, từng đạo thân ảnh bao phủ lấy thánh uy trùng điệp hiện ra.
Đám thân ảnh này vẫn luôn lơ lửng trong Bình Dương Thiên, chưa từng bước vào hư vô thiên, trong Hư Vô Thiên có ẩn chứa quy tắc đáng sợ, đám thánh cảnh này tự nhiên là biết rõ.
“Há, là các ngươi a.”
Cố Mang Nhiên chầm chậm đứng dậy từ trong quan tài, hai tay chống ở trên thành quan tài, nhàn nhạt nhìn về phía mấy thân ảnh trong Bình Dương thiên.
Toát ra khí chất trầm ổn, gặp biến không sợ hãi.
Cái này khiến cho đám thánh cảnh trong Bình Dương thiên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Huyết y uy danh. . .
Vẫn có chút lực chấn nhiếp.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận