Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 396: Buổi đấu giá, bắt đầu (2)

Dịch: ming ming
Móng ngựa đạp mạnh trên nền đất kiên cố, tiếng vang nổ tung.
Bọn thổ phỉ tu hành giả này, lao nhanh xuống, tốc độ cực nhanh, mạnh hơn nhiều so với các Tông Sư võ nhân luyện khí huyết trước đó.
Ở giữa bọn đạo tặc này.
Có một thân ảnh quấn lấy hắc bào yên lặng đứng đó.
Đây là một nữ nhân, do không mang mũ trùm, cho nên lộ ra phần đầu cùng gương mặt của nữ nhân này.
Nữ nhân có gương mặt ma mị như cáo, xinh đẹp diễm lệ.
Đang từ tốn không nhanh không chậm mà đem trường tiên trong tay quấn thành vòng.
Gió thổi đến, thân ảnh nữ nhân dường như là ẩn nấp bên trong cát vàng cuốn lên từ mặt đất, biến mất không thấy nữa, hoàn toàn nhìn không ra.
Phạch!
Bỗng nhiên.
Trường tiên của nữ nhân vung ra từ một hướng nào đó, như quả pháo nổ tung ra.
Linh khí bám ở phía trên trường tiên, quất xuống làm cho mặt đất như muốn nứt toạc.
Một tên đạo tặc lập tức bị trường tiên xuất quỷ nhập thần của nữ nhân đánh ra làm đôi.
Máu nhuộm cát vàng.
Máu tươi, đã kích thích ra bản tính hung hãn của bọn phỉ đồ!
“Giết!”
“Chúng ta là tu hành giả! Đè cũng đè chết ả!”
“Tiêu hao linh khí của ả, linh khí hết sạch, nữ nhân này chắc chắn phải chết!”
Bọn phỉ đồ gào thét.
Nhưng mà, sau một phen đại chiến, thi thể xốc xếch xếp đầy đất.
Bọn đạo tặc cướp bóc đốt giết tàn nhẫn này, thương vong trầm trọng.
Đầu lĩnh đạo tặc, trong đôi mắt hiện rõ lên sự hoảng hốt, giục ngựa chạy nhanh trốn đi.
Trường tiên của nữ nhân đang nhỏ máu, nhìn cái tên đầu lĩnh đạo tặc đang giục ngựa chạy trốn kia, lông mày khẽ nhíu lại.
Đuổi, hình như là không đuổi kịp.
Nhưng mà.
Cái tên đầu lĩnh đạo tặc kia cuối cùng cũng không thể trốn đi quá xa.
Một cây kéo màu bạc xoay tròn nhanh trên không trung, sau đó phóng nhanh tới, xuyên thủng qua cổ của tên đầu lĩnh đạo tặc đầu kia.
Xa xa trong bão cát.
Một bóng người mặc hắc bào từ từ xuất hiện.
“Ngươi lại sơ xuất nữa rồi.”
Âm thanh của thân ảnh đó hơi khàn khàn và lạnh lùng.
Soạt!
Trường tiên vung ra, quất về phía người kia.
Bóng người đưa tay lên, nhẹ nhàng bắt lấy trường tiên, trên roi dài đang nhuộm đầy máu, bị nắm lại khiến máu chảy nhiễu xuống.
Gió lay động, thổi bay cái mũ trùm trên đầu người này ra, lộ ra một khuôn mặt.
Nếu như Lục Phiên ở đây, nhất định sẽ phát hiện ra, cái kẻ này chính là tên Mặc Lục Thất đã lâu không gặp.
Mặc Lục Thất thả trường tiên ra.
Y Nguyệt liền đem trường tiên quấn lại.
“Ta đã từng giống ngươi, luôn muốn trở nên mạnh hơn, cũng nghĩ qua làm thế nào để mạnh lên.”
“Nhưng mà, mạnh lên không phải là nói ngoài miệng là có thể mạnh được, cần thiên phú, cần nghị lực, và cần có trí tuệ.”
Mặc Lục Thất giơ tay lên, cây kéo màu bạc nhanh chóng bắn lên, bị hắn nắm lại trong tay.
Hắn đem cây kéo cất trở về bên trong áo bào, nhìn nhìn Y Nguyệt, từ từ nói.
“Thật ra ngươi không cần thiết phải rời khỏi Bạch Ngọc Kinh… Ngươi thân là tỳ nữ của Lục thiếu chủ, có lẽ không đạt được trình độ như Ngưng tỷ, cũng không có thiên phú luyện đan như Nghê nha đầu, nhưng, Lục thiếu chủ sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi từ từ tu hành, có tài nguyên bổ trợ từ Bạch Ngọc Kinh, ngươi chí ít sẽ là một tu hành giả trung quy trung củ không đến nỗi nào.”
Mặc Lục Thất nói.
“Nhưng mà, ở bên trong một đám người ưu tú, bình thường cũng là tội.”
Y Nguyệt nhìn nhìn Mặc Lục Thất, trên mặt toát ra một nét buồn rầu.
Mặc Lục Thất cười cười, nhìn bão cát đầy trời.
“Nếu không muốn bình thường, vậy thì hãy tìm ra biện pháp để không bình thường.”
“Đi thôi, tiếp tục tu hành.”
“Thiên phú không được, thì dùng kỹ thuật để thay thế, thân là thích khách của ‘Mặc lâu’ ta, một ngày nào đó, chúng ta sẽ có thể xuất quỷ nhập thần, thậm chí vượt cảnh giết địch.”
Mặc Lục Thất quay người, chậm rãi bước đi trong bão cát.
Y Nguyệt quấn xong trường tiên, nhìn theo bóng lưng của Mặc Lục Thất, vẻ mặt phức tạp.
Nàng trở lại Tây Lương, cũng là mong muốn nhìn lại cố hương.
Cố hương trong ký ức đã biến mất, nàng muốn tìm thích khách Mặc gia kia báo thù, đáng tiếc, tên thích khách mang chiếc mặt nạ lãnh khốc lúc trước kia, đã sớm bỏ mạng.
Cơ Quan thành của Mặc gia cũng đã bị Bá Vương công phá.
Y Nguyệt dường như mất đi mục tiêu, những tháng ngày này, nàng một mình hành tẩu bên trong hoang mạc.
Gặp phải phỉ đồ bao vây công kích, số lượng kẻ địch quá nhiều, linh khí của nàng đã tiêu hao hết, suýt nữa đã phải bỏ mạng.
Nhưng Mặc Lục Thất xuất hiện, hắn đã cứu nàng.
Mặc Lục Thất cũng kinh ngạc, Y Nguyệt vì sao lại xuất hiện ở chỗ này, sau khi hỏi thăm, mới biết được, Y Nguyệt đây là muốn trở nên mạnh hơn nên “Bỏ nhà đi bụi”.
Nhớ lại lúc trên Hồ Tâm đảo kia, một Y Nguyệt quật cường.
Mặc Lục Thất kỳ thật có vài phần cảm khái.
Cho nên, hắn quyết định chia sẻ thích khách chi đạo cho Y Nguyệt.
Những ngày gần đây, Mặc Lục Thất đều đang sáng lập thích khách chi đạo của hắn.
Hắn đã từng nói qua, hắn muốn giết Bá Vương, thế nhưng, lực lượng của Bá Vương quá hùng hậu so với hắn, cũng mạnh hơn hắn quá nhiều.
Cho nên Mặc Lục Thất muốn thông qua kỹ thuật để giành lấy phần chiến thắng.
Mà kỹ thuật, cũng là một phương pháp để đề cao thực lực.
Y Nguyệt đã quấn xong trường tiên, quay đầu nhìn về phía Bắc Lạc, ánh sáng kiên định trong đôi mắt dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Sẽ có một ngày, Y Nguyệt sẽ cho công tử thấy được ánh sáng nở rộ nơi nàng!
...
Thời gian trôi qua luôn nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của con người.
Thời gian ba ngày, thấm thoáng trôi qua.
Ngày thứ ba.
Bắc Lạc thành trên đỉnh Bắc Lạc trên liền trở nên náo nhiệt.
Trên cổng thành Bắc Lạc thành.
La Thành đeo đao, nhìn về phương xa.
Nơi cầu thang đá của Bắc Lạc phong, những thân ảnh liên tục xuất hiện, bọn hắn hướng về phía cửa thành mà đi tới.
Đối với những người này, La Thành không hề để ý.
Cổng thành Bắc Lạc thành cũng rộng mở, mặc cho những người này tiến vào.
Thậm chí ngay cả những kiểm tra trước kia đều không cần làm.
Đây là Thánh địa của tu hành giả.
Người trong thiên hạ ai dám kiếm chuyện bên trong Bắc Lạc thành?
Cho dù là Bắc Huyền vương cùng Tây Lương vương đều không dám gây rối ở bên trong Bắc Lạc thành, bởi, Lục thiếu chủ ở Bắc Lạc, tính khí không tốt lắm, đã có nhiều bài học xương máu của chư vị tiền bối, để lại cho thế nhân biết, gây rối… Là cần phải trả cái giá rất lớn.
Hôm nay, là ngày Bạch Ngọc Kinh tổ chức buổi đấu giá.
Từ ngày tuyên bố, cho đến khi tổ chức, chỉ cho thế nhân thời gian ba ngày để phản ứng.
Mà ba ngày này, cũng đã đủ.
Một số thế gia lân cận và các thế lực tài phiệt, ba ngày trước khi biết được tin tức này liền lập tức khởi hành lên đường.
Thời gian ba ngày, cũng đã kịp tới được Bắc Lạc thành.
Mà một số thế lực xa hơn một chút, thì lại thuê tu hành giả mở đường, thông qua Long Môn đến Bắc Lạc thành.
Khiến cho Bắc Lạc thành bây giờ, dường như trở thành trung tâm của thiên hạ.
Lưu Nguyên Hạo một thân cẩm bào, bộ dáng ăn mặc của các công tử văn nhã, bên cạnh hắn, có hai vị cao thủ tiền Hắc Long vệ mang theo mũ rộng vành, ẩn giấu đi thân phận.
“Đây chính là Bắc Lạc thành…”
Thần sắc Lưu Nguyên Hạo mang theo cùng một chút phức tạp cùng kích động.
“Quả nhiên cao thủ nhiều như mây, cường giả vô số.”
Lưu Nguyên Hạo hít sâu một hơi, hắn nhìn thoáng qua, Long Huyết quân cùng La Thành đang đeo đao đứng phía trên thành lầu Bắc Lạc thành.
La Thành bây giờ, khí tức đã đạt đến khí đan đỉnh phong, thậm chí do đã dùng Long Huyết đan, chiến lực cũng chẳng hề thua không kém Thể Tàng cảnh.
Thuộc dạng tu hành giả đã tiến nửa bước vào Thể Tàng đỉnh phong.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lưu Nguyên Hạo, La Thành hơi hơi nhíu lông mày.
Hắn dường như cảm nhận được sự quỷ dị cùng mạnh mẽ của Lưu Nguyên Hạo.
“Hắc Long giáo hiện tại gây huyên náo xôn xao chốn Đế Kinh …”
“Buổi đấu giá này của công tử, đã đem một vài tu hành giả ẩn nấp trong bóng tối kia, tất cả đều bị thu hút ra.”
La Thành hít sâu một hơi.
Sau khi thiên địa biến hoá.
Số lượng tu hành giả tăng lên không ít, một số thế gia và tài phiệt, đã bồi dưỡng tu hành giả từ sớm, nội tình cụ thể như thế nào, cũng chẳng nắm bắt rõ được.
Một số thế lực trong giang hồ cũng sinh ra không ít tu hành cường giả.
Buổi đấu giá này, dường như đã hấp dẫn hết tất cả thế lực khắp thiên hạ, cho dù là các thế gia thần bí cỡ nào, cũng đều xuất đều lộ diện.
Ngay lúc đám người Lưu Nguyên Hạo vào thành không lâu sau.
Bá Vương một thân một mình giục ngựa tới.
Bá Vương cũng xem như là người quen cũ của Bắc Lạc, nên trực tiếp vào trong.
Lưu Nguyên Hạo ở bên đường, híp mắt nhìn Bá Vương dắt theo ngựa vào trong thành, trong đôi mắt có ánh sáng chập chờn lóe lên.
Bắc Huyền vương cũng đã đến, hắn dưới sự bảo vệ của Huyền Vũ vệ, thông qua Long Môn đặt chân vào Bắc Lạc.
Chỉ trong một lúc, cả tòa Bắc Lạc thành, phong vân tụ hội.
Trong Lục Phủ.
Lục Trường Không đang tưới hoa.
Hắn đương nhiên biết rõ bên trong Bắc Lạc thành bây giờ đang tụ hội biết bao kẻ quyền quý.
Nếu là lúc trước, Lục Trường Khanh đã sớm ra ngoài tiếp đãi cùng chuyện trò, chí ít cũng phải tạo dựng được mối quan hệ tốt.
Nhưng giờ đây, Lục Trường Khanh chẳng cần phải làm vậy.
Hắn không đi, cũng chẳng ai dám nói gì.
Lục Trường Không giờ đây không chỉ là thành chủ của Bắc Lạc thành, mà còn là tu hành giả đỉnh cấp trong Thể Tàng cảnh.
Đương nhiên, quan trọng hơn hết, là hắn có một đứa con trai, tên là Lục Bình An.
Sau khi tưới xong hoa ở hậu viên.
Lục Trường Không nhìn nhìn bầu trời, cảm thấy thời gian đã đến. Mới chắp tay sau lưng, từ từ tốn tốn mà rời khỏi Lục phủ.
Buổi đấu giá do Bạch Ngọc Kinh tổ chức.
Lục Trường Không đương nhiên là không thể bỏ lỡ.
“Buổi đấu giá này của Phiên nhi rút cuộc là muốn làm gì đây?”
Lục Trường Không cười cười, trong lòng vậy mà lại có tí mong đợi.
Mà vào thời khắc này.
Hồ Tâm đảo đang trôi lơ lửng trên hồ bản nguyên.
Đám người Nữ Đế, Đỗ Long Dương đã rời đi, bọn họ tiến về phía hội trường của buổi đấu giá.
Trên cả hòn đảo, chỉ còn lại một mình Lục Phiên.
Đám người Ngưng Chiêu, Nhiếp Trường Khanh đều đã bị hắn sai khi chuẩn bị cho buổi đấu giá.
Lục Phiên dựa trên Thiên Nhận Y, ngón tay nhẹ gõ trên bao tay xe lăn.
“Buổi đấu giá, sắp bắt đầu rồi…”
Lục Phiên cười cười, trước khi buổi đấu giá bắt đầu…
Các Bí Cảnh mà hắn đã cất công chuẩn bị lâu như vậy cho thế nhân… cũng đã tới lúc cho xuất thế rồi.
Các đường cong trong đôi mắt nhảy lên.
Trên linh áp kỳ bàn, bỗng nhiên hiện ra vô số đường cong, tạo dựng thành diện mạo thiên hạ hiện nay.
Lục Phiên vén tay áo lên, kẹp lấy một quân cờ.
Linh thức phun trào, phía trên đỉnh Bạch Ngọc Kinh, linh khí dồi dào bắt đầu tuôn ra, tựa như hình thành một vòng xoáy.
Sau đó.
Lục Phiên hạ cờ.
Tiếng cờ đặt lên bàn, vang lên thanh thúy.
Nhưng, lại khiến cho đất nứt núi lở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận