Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 980: Dòng máu đế vương, Nhân Hoàng đời thứ sáu (1)

1755 chữ
Thần triều Đại Huyền, từ đời Nhân Hoàng thứ nhất, do Đạm Đài Huyền lập triều đến nay đã gần 600
năm.
Trải qua năm đời Nhân Hoàng đã hình thành một số quy tắc nhất định.
Ví như, mỗi một đời Nhân Hoàng, thời gian tại vị là một trăm năm, một trăm năm là một nhiệm kỳ. Mà bây giờ, đang là đời Nhân Hoàng thứ năm.
Tất cả mọi thứ trong thời đại này đã nếm trải được quyền uy của Hung thú Lục Anh khi giáng thế, mang theo uy thế đáng sợ, làm cho người ta hoảng hốt.
Lúc trước, khi vừa kế vị không lâu, Nhân Hoàng thời niên thiếu đã gặp phải cảnh đáng sợ này.
Nhưng mà, Nhân Hoàng không có bị dọa, ngược lại, còn lấy mình làm gương, đích thân hạ lệnh điều động mấy trăm nghìn quân phong tỏa Nam Vực, tiếp thêm dũng khí cho người dân.
Các đời Nhân Hoàng, ai cũng có biểu hiện hết sức ưu tú.
Thần triều Đại Huyền cũng vậy, quốc thái dân an.
Lịch Đại Huyền, năm 572, đời Nhân Hoàng thứ năm chỉ có một người con trai.
Ngày hôm đó, trên trời đã xảy ra hiện tượng kỳ lạ.
Kim quang sáng chói lóa mắt, cả tẩm cung bị ánh vàng cho chiếu rọi.
Sau đó, tiếng khóc của đứa trẻ mới sinh ra to, rõ, vang dội khắp toàn bộ cung điện.
Bách quan nhìn thấy, đều nói rằng, đây chính là phước lành trời ban.
Nhân Hoàng vui mừng, nhưng rất nhanh liền nhíu mày, cảm thấy sự việc không đơn giản như thế. Là đời Nhân Hoàng thứ năm, mặc dù không thể tu hành, nhưng hắn vẫn biết rất nhiều chuyện của người tu hành ở nhân gian.
Nhớ năm đó, hắn trải qua tai họa diệt vong mang tên Hung thú Lục Anh không phải người tu hành đã giải quyết ư?
Thời Ngũ Hoàng có tiên nhân.
Thậm chí, trong thần triều Đại Huyền cũng có không ít tiên nhân.
Mỗi một người trong số họ đều có sức mạnh dời sông lấp biển, có thể bay lên trời và đi hàng ngàn dặm trong tích tắc.
Các vị tiên nhân này tuy rằng có sức mạnh vô biên nhưng họ không dám tùy tiện nhúng tay vào chính sự của thần triều Đại Huyền. Bởi vì giữa trời và đất tồn tại quy tắc vận khí.
Các tiên nhân giúp đỡ người phàm, làm cho nơi người phàm ở mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, là có thể tích lũy khí vận cho mình.
Thần triều Đại Huyền là vương triều thống trị nhân tộc lớn nhất, thiên nhiên là nơi hội tụ vận khí lớn nhất của nhân tộc. Những tiên nhân kia gia nhập thần triều Đại Huyền thần triều, chính là vì chút khí vận này.
“Có phải là một vị tiên nhân toàn năng nào đó trùng sinh chuyển kiếp vào không? Muốn mượn khí vận của nhân tộc chúng ta, đột phá tu vi?” Nhân Hoàng đời thứ năm nhìn chằm chằm vào đứa bé và vô cùng nghiêm túc nói.
Phía dưới, bách quan bốn mắt nhìn nhau.
Tên tiên nhân nào, dám lớn mật như thế?
Huống hồ, Nhân Hoàng không thể trường sinh bất lão, nhưng tiên nhân thì khác. Họ vốn dĩ có thể trường sinh bất lão, não cũng nhiều nếp nhăn nhỉ, khả năng chọn phương thức trùng sinh chuyển kiếp này cũng là thấp quá đi ha!
Ngôi vị Nhân Hoàng thì cũng tốt, nhưng đó chỉ là đối người phàm mà thôi. Còn đối với tiên nhân thì… cũng không có gì hấp dẫn lắm.
Nhân Hoàng đời thứ năm nhìn thấy bách quan không nói một lời, trong lòng hắn một ề tâm sự. Trên trời xuất hiện hiện tượng lạ?
Nếu là dân chúng thì đây là chuyện thật tốt, thế nhưng… xảy ra trong hoàng tộc, chắc chắn là không phải chuyện tốt đẹp gì.
Nhân Hoàng suy nghĩ hồi lâu, cho gọi người hầu vào :“Ngươi chuẩn bị ngày mai khởi hành đến đỉnh Thiên Cơ, trẫm tự mình đến thăm hỏi Lữ đại sư
Người hầu lĩnh mệnh, lập tức đi sắp xếp.
Ngày thứ hai, Nhân Hoàng đời thứ năm mang theo hoàng tử còn mang tã, tự mình leo lên đỉnh Thiên
Cơ.
Trên đỉnh Thiên Phong, Lữ Mộc Đối cùng Mạc Thiên Ngữ ngồi đối diện nhau trò chuyện, chuẩn bị nghênh đón Nhân Hoàng.
Trước khi Nhân Hoàng xuất phát, bọn hắn cảm nhận được một cỗ vận khí dồi dào hướng về phía bọn hắn, cho nên, bọn hắn không cần suy diễn cũng biết rằng Nhân Hoàng muốn đến đỉnh Thiên
Co.
Nhân Hoàng sau khi lên đến đỉnh, gặp được Lữ Mộc Đối và Mạc Thiên Ngữ, hắn hơi khom người. Sau khi nhận hoàng tử từ trong tay người hầu, Nhân Hoàng đem lo âu trong lòng nói với Lữ Mộc Đối.
Lữ Mộc Đối ôm hoàng tử nhỏ vẫn còn bọc tã trong tay, nói: “Bệ hạ không cần lo lắng, vị trí Nhân Hoàng này đối với dân thường mà nói thì bậc cửu ngũ chí tôn đáng kính. Thế nhưng, đối với tiên nhân mà nói thì không phải là như thế.
Lữ Mộc Đối nhìn hoàng tử nhỏ trong lòng, lại thấy đôi mắt to to, tròn tròn, sáng lấp lánh như hai viên ngọc quý của hoàng tử nhỏ.
Nét già nua trên mặt Lữ Mộc Đối cũng thấp thoáng nét cười, ông duỗi ra ngón tay ra, muốn trêu chọc hoàng tử nhỏ một chút. Ngón tay vừa chạm trên mũi hoàng tử, Lữ Mộc Đối phát hiện, khuôn mặt thuần khiết của hoàng tử nhất thời mơ hồ vặn vẹo, hướng về phía hắn nở một nụ cười đen tối.. Gì đây? Lữ Mộc Đối thầm run rẩy.
Tên đầu trọc Mạc Thiên Ngữ ngồi ở một bên uống trà cũng không nhịn được mà nhướn lông mày lên, vô cùng kinh ngac mà quay đầu lại.
Lữ Mộc Đối trả hoàng tử lại cho Nhân Hoàng, liếc mắt qua Mạc Thiên Ngữ. Sau đó, lùi lại mấy bước, cầm mộc trượng, nói khẽ: “Bệ hạ, ta sẽ bói một quẻ cho tiểu hoàng tử”
Nhân Hoàng khẽ giật mình, dường như cũng cảm thấy bầu không khí có sự thay đổi khác lạ.
Rất nhanh sau đó, Lữ Mộc Đối đã bói xong, hai đầu lông mày khẽ nhíu lại, khuôn mặt toát đều là vẻ nghi hoặc.
“Mệnh cách tôn quý, mệnh cách tu tiên cực phẩm, không có gì có thể sánh kịp, thế nhưng…. thể chất lại bình thường. Nếu không thiếu một trong hai thì, không thể có cơ thể bất diệt!” Lữ Mộc Đối thầm
nói.
Thế nhưng, hắn tin chắc rằng nụ cười của hoàng tử mà hắn vừa nhìn thấy không phải là giả. Thế nên, hắn suy – tính lại quẻ bói một lần nữa, vẫn như cũ, không có tính ra được điều cái gì cả.
Qua hồi lâu sau, Lữ Mộc Đối hít một hơi sâu, nhìn sang Nhân Hoàng, nói: “Bệ hạ… Nếu trong cung có vị hoàng tử khác thì hãy để hoàng tử nhỏ này có cuộc sống của người bình thường đi
Lời nói vừa ra, Nhân Hoàng có một chút kinh ngạc.
Bách quan xung quanh cũng bắt đầu ồ lên.
Cuộc sống của người bình thường? Đối với hoàng tử mà nói, lời này của Lữ Mộc Đối đồng nghĩa với
việc hắn kiến nghị Nhân Hoàng đừng để vị hoàng tử này kế vị.
Không có ai có bất kì nghi vấn nào với Lữ Mộc Đối. Dù sao thì Lữ Mộc Đối cũng là người dưới trướng các tiên nhân đắc đạo như Bạch Ngọc Kinh và Thiên Cơ.
Mỗi một lời nói và hành động của hắn ắt có đạo lý riêng.
“Trẫm biết rồi. Nhân Hoàng gật đầu.
“Hoàng tử vẫn chưa được đặt tên, không biết Lữ đại sư có thể ban tên cho con trai ta không?”
Lữ Mộc Đối cũng không chối từ.
Ngẫm nghĩ một lúc, hắn nhìn chằm chằm hoảng tử nhỏ đang nằm ngoan trong lòng Nhân Hoàng, thầm nghĩ, nếu đứa trẻ này kế vị, tính tình sợ là sẽ kiêu ngạo bướng bỉnh, không sợ trời không sợ đất.
“Thế thì gọi hoàng tử là Mạc Kiệt, Đạm Đài Mạc Kiệt.” Lữ Mộc Đối nói.
“Đa tạ Lữ đại sư Nhân Hoàng mừng rỡ, đối với hắn mà nói, việc để Lữ Mộc Đối đặt tên cho hoàng tử vẫn là chuyện rất đáng mừng. Bởi vì hắn nghe nói, phụ hoàng hắn trước kia cũng đến tìm gặp Lữ Mộc Đối xin đặt tên cho hắn, nhưng lúc đó Lữ Mộc Đối lại cự tuyệt.
Đoàn người của Nhân Hoàng rời đi.
Mạc Thiên Ngữ đang uống trà thì bỏ xuống, đi đến bên cạnh Lữ Mộc Đối, tò mò hỏi: “Ngươi bói ra quẻ gì thế?”
Lữ Mộc Đối hít sâu một hơi, lắc đầu: “Đứa trẻ này mệnh cách bất phàm, nhưng thể chất lại như người bình thường… Chẳng biết tại sao, nhưng ta mơ hồ có dự cảm xấu”
“Có lẽ là dự cảm của ta sai” Lữ Mộc Đối nói.
“Việc xem bói này dựa vào giác quan thứ sáu của người. Nếu người cảm thấy lo lắng bất an, thì hãy giữ đứa trẻ đó bên cạnh đi. Nhân Hoàng cũng sẽ nể mặt người mà bằng lòng mà” Mạc Thiên Ngữ
vừa cười vừa nói.
Sau đó, hai tay chắp sau lưng, tà áo bay phấp phới, anh ta bay khỏi bầu trời và biến mất.
Lời của Mạc Thiên Ngữ làm cho Lữ Mộc Đối rơi vào trầm tư. Sau đó, hắn ra quyết định.
Ngày hôm sau, hắn bay đến kinh đô thần triều Đại Huyền bái kiến Nhân Hoàng, ước định năm năm sau sẽ mang tiểu hoàng tử Đạm Đài Mạc Kiệt đi, đồng thời thu nhận tiểu hoàng tử làm đồ đệ, tận tình dạy bảo.
Nhân Hoàng vui vẻ đáp ứng hắn.
Thấm thoát đã năm năm trôi qua, Lữ Mộc Đối lại bay đến kinh đô lần nữa. Nhưng lần này, hắn đến
để đón tiểu hoàng tử nay đã lớn – Đạm Đài Mạc Kiệt về đỉnh Thiên Cơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận