Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 299: Lần trước là ai bị chôn… Là ai? (2)

Người dịch: Duy Cường
Thân thể của Tây Môn Tiên Chi bị luồng sức hút này, từ trên tường thành lôi ra, một lần nữa bay qua mười dặm phố dài, vượt qua lớp sương mù dày đặc, trực tiếp bay vào trong đảo Hồ Tâm.
Tốc độ cực kỳ nhanh chóng, làm cho ánh mắt của Tây Môn Tiên Chi hoa lên.
Đợi cho hết thảy trở lại như cũ.
Tây Môn Tiên Chi có cảm giác, thân thể của mình giống như bị chôn xuống mồ…
Cảm giác ngột ngạt, khiến cho hắn khó thở, trong lòng nổi lên tuyệt vọng.
Hắn phát hiện mình bị chôn vào trong đất, chỉ còn có cái đầu lộ ra bên ngoài.
Toàn thân không thể động đậy, ngay cả muốn nhúc nhích ngón tay một chút cũng khó khăn.
Tây Môn Tiên Chi rất bối rối.
Hắn bị xem như một cây hành, cắm vào trong đất.
Trên tầng hai lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Lục Phiên lơ đễnh, cầm lấy chén rượu bằng đồng xanh, nhấp một ngụm, hưởng thụ lấy từng luồng gió mát lạnh thổi qua thân thể.
Rất lâu không trồng hành, xem ra tay nghề cũng không bị hạ xuống.
Ven hồ có một con thuyền nhỏ, ung dung trôi tới.
Lữ Động Huyền cùng Cảnh Việt dừng thuyền, đồng thời lên đảo.
Bọn hắn thấy được Tây Môn Tiên Chi chỉ còn có một cái đầu ló ra bên ngoài, bắp thịt trên mặt hơi co giật một chút.
Cảnh Việt nhìn thấy một màn quen thuộc này, đôi môi hơi mấp máy.
Hắn nhớ tới Mạc Thiên Ngữ, cũng từng bị công tử cắm vào trong đất như thế này.
Nếu như không phải mỗi ngày hắn đều dành thời gian cùng Mạc Thiên Ngữ tâm sự, có khả năng nội tâm của Mạc Thiên Ngữ đã sớm tan vỡ, mất đi hy vọng đối với thế giới.
Mà bây giờ, lại đến lượt Tây Môn Tiên Chi.
Quả thật thê thảm, khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Cảnh Việt lắc đầu, hắn mang theo Cảnh Thiên kiếm, đi tới bên cạnh Tây Môn Tiên Chi.
“Tây Môn sư huynh… Đã bảo ngươi không nên khiêu chiến công tử… Ai bảo ngươi không nghe lời khuyên.”
“May mắn là công tử tâm địa nhân hậu, không có một bàn tay đập chết ngươi, chẳng qua là đem người chôn vào trong đất, đây là xem mặt mũi của Kiếm các Các chủ… Chờ Các chủ đến, rút ngươi ra, liền có thể bình yên.”
“Lần trước bị công tử cắm… Là đại đồ đệ của phu tử, Mạc Thiên Ngữ, lần kia, may mà có ta làm bạn bên cạnh hắn, hắn mới có thể sống sót, Tây Môn sư huynh… Có muốn tiểu Cảnh ở đây bầu bạn với ngươi hay không?”
Cảnh Việt ngồi xổm bên người Tây Môn Tiên Chi, nói.
Sắc mặt của Tây Môn Tiên Chi có chút tang thương, trong đôi mắt dường như bị hạt cát rơi vào, có vẻ đỏ lên.
“Ngươi nói… Lần trước bị cắm là… là… Người nào?”
Bờ môi của Tây Môn Tiên Chi hơi run rẩy, hỏi.
“Là Mạc Thiên Ngữ, đại đệ tử của Nho giáo… Phu tử đích thân đến, mới có thể đem hắn rút ra.”
Cảnh Việt nói.
“Vì không để cho Mạc Thiên Ngữ chết, ta lo lắng đến nát cả tâm can…”
“Tây Môn sư huynh, ngươi muốn ta ở lại làm bạn bên cạnh không? Cần người nói chuyện cùng ngươi không? Nếu muốn, nói sớm, ngươi không nói sớm ta sẽ không biết.”
Cảnh Việt lải nhải liên tục.
Không phát hiện được vẻ mặt của Tây Môn Tiên Chi, trở nên không còn gì để lưu luyến.
Sau khi biết được chân tướng, nước mắt của hắn phảng phất như nước lũ không thể ngăn cản, từng dòng từng dòng chảy xuống.
Lữ Động Huyền cũng có chút đồng tình nhìn xem Tây Môn Tiên Chi.
Quả thật quá thảm…
“Tiên Chi, khiêu chiến công tử, ngươi quả thật rất can đảm, có điều ít nhất ngươi cũng phải đợi đến Thiên Tỏa cảnh rồi hãy đến chứ,...”
“Chỉ là một Thể Tàng nho nhỏ liền đến khiêu chiến công tử, ngươi không phải là đang gây rối sao?”
“Lão già Hoa Đông Lưu kia cũng thật là, có phải hay không hắn đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt, nên mới để cho ngươi đến đây quấy rối.”
Lữ Động Huyền nói.
Tây Môn Tiên Chi không muốn nói chuyện.
Thật ra, Lữ Động Huyền cùng Cảnh Việt khi nhìn thấy Tây Môn Tiên Chi chẳng qua là bị trồng vào trong đất, đều nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Bị chôn trong đất, vậy liền đại biểu Lục Phiên cũng không có ý định giết hắn.
Bằng không, với tính tình của công tử, Tây Môn Tiên Chi căn bản sống không quá ba giây.
“Các ngươi rảnh rỗi lắm sao?”
Bỗng nhiên.
Thanh âm bình thản của Lục Phiên từ trên lầu các truyền xuống.
Cảnh Việt đang cùng Tây Môn Tiên Chi cằn nhằn, lải nhải đột nhiên từ dưới đất nhảy dựng lên.
Lữ Động Huyền xoa xoa đôi bàn tay, nở một nụ cười rạng rỡ.
“Đã lâu như vậy, còn không có người đột phá đến Thiên Tỏa cảnh, bản công tử đối với các ngươi rất thất vọng.”
Ngữ khí của Lục Phiên không nghe ra hỉ nộ.
Tuy nhiên lại làm cho nội tâm của Cảnh Việt trở nên căng thẳng.
Chẳng lẽ hắn không phải là chàng trai được công tử coi trọng nhất rồi?
“Công tử, Cảnh Việt có điều cảm ngộ, lập tức liền đi Thí Luyện tháp rèn luyện.”
Cảnh Việt nói.
Sau đó, nhanh chóng quay người, Cảnh Thiên kiếm ra khỏi vỏ, hóa thành một luồng ánh sáng xẹt qua bầu trời, ngự kiếm rời khỏi Hồ Tâm đảo.
Lữ Động Huyền cũng cười cười, nhảy lên thuyền nhỏ, nhanh chóng chèo ra ngoài, biến mất trong màn sương dày đặc.
Trên Hồ Tâm đảo, lại trở nên yên tĩnh như cũ.
Lục Phiên tiếp tục đánh cờ, gió hồ chậm rãi thổi, mấy sợi tóc mai nhẹ nhàng tung bay, làm cho hắn có thêm mấy phần cảm giác xuất trần.
Còn Tây Môn Tiên Chi, hắn cũng không thèm để ý, coi như trên Hồ Tâm đảo có thêm một phong cảnh mới lạ.
Dưới gốc Triều Thiên cúc cùng Bích La đào, Tây Môn Tiên Chi chỉ còn một cái đầu lộ ra bên ngoài, sắc mặt ảm đạm, cho người ta cảm giác cực kỳ thê lương.
Bỗng nhiên.
Tây Môn Tiên Chi cảm thấy trên đầu hơi nặng.
Giống như có vật gì đặt trên đỉnh đầu.
Một cái đuôi hạ xuống, không ngừng vung vẩy trước mắt Tây Môn Tiên Chi.
Tiểu Ứng Long tràn đầy tò mò chơi đùa vòng quanh đầu của Tây Môn Tiên Chi.
Miệng nó khẽ nhếch, một mũi tên bằng nước bắn lên trên mặt Tây Môn Tiên Chi.
Đau đến mức Tây Môn Tiên Chi đều muốn chảy nước mắt.
Hắn… Quá thảm rồi.
Mạc Thiên Ngữ… Lần sau gặp mặt, đao kiếm không có mắt, sinh tử chớ luận.
Tuy nhiên, bị chôn trong đất.
Tâm tình của Tây Môn Tiên Chi cũng trở nên bình lặng trở lại.
Từng cơn gió hồ thổi qua hòn đảo, cành trúc chập chờn phát ra âm thanh xào xạc, ngược lại làm cho nội tâm vốn đang xao động của hắn, dần dần yên tĩnh.
Hắn nhìn thân ảnh đang thảnh thơi đánh cờ trên lầu, thoạt nhìn có vẻ cô đơn, nhưng mang theo vẻ tiêu sái như trích tiên, trong nội tâm không khỏi than thở, bại cũng không oan.
Tây Môn Tiên Chi khiêu chiến Lục thiếu chủ, kết quả không cần nói cũng biết.
Cũng không nhấc lên bao nhiêu gợn sóng.
Mặc dù có người tò mò kết cục của Tây Môn Tiên Chi, tuy nhiên, Tây Môn Tiên Chi vào đảo sau đó lại không trở ra, có lẽ… Đi cũng rất an tường.
Tư Mã Thanh Sam lắc đầu cười cười.
An Diệu Ngữ đang che dù bên cạnh hắn, trong lòng vẫn còn run sợ.
“Nghe đồn tính tình của Lục thiếu chủ rất không tốt, hôm nay gặp mặt… Quả nhiên không sai.”
An Diệu Ngữ noi.
“Diệu Ngữ, lời này của ngươi không đúng, hôm nay tính tình của Lục thiếu chủ đã rất ôn hòa.”
“Kẻ yếu khiêu chiến cường giả, chính là đối với quyền uy khiêu khích, dù cho tử vong, cũng chính là hắn tự tìm… Huống chi, người này cũng còn chưa chết.”
Tư Mã Thanh Sam nói.
An Diệu Ngữ khẽ giật mình, “Không chết sao?”
“Còn một hơi…” Tư Mã Thanh Sam nói.
“Sư tôn, Tây Môn Tiên Chi này mạnh hay không? Ngươi so với hắn… Thế nào?” An Diệu Ngữ rất tò mò, rụt rè hỏi, chiếc áo khoác màu đỏ nhẹ nhàng phất phới trong gió.
Tư Mã Thanh Sam cõng rương sách, cười cười.
“Xem như là tám lạng nửa cân, dù sao, ta cũng không am hiểu chém giết.”
“Đi thôi, chúng ta đi Thí Luyện tháp, chờ xông xáo xong Thí Luyện tháp, dẫn ngươi đi bái phỏng Lục thiếu chủ.”
Tư Mã Thanh Sam không tiếp tục nhiều lời.
Hai người liền hướng về ngọn Tây Sơn bước đi.
Tây Sơn.
Dưới Thí Luyện tháp.
Từng bóng người tụ tập.
Bá Vương, Cảnh Việt còn có Tư Mã Thanh Sam dồn dập bước vào trong Thí Luyện tháp.
Trên Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên hạ một quân cờ, ánh mặt đột nhiên ngưng tụ.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Ngọc tháp, trên không trung, tầng mây tạo thành một vòng xoáy không ngừng xoay tròn trên đỉnh Bạch Ngọc tháp.
Bá Vương, Nhiếp Trường Khanh, Ngưng Chiêu, Tư Mã Thanh Sam, những người có hy vọng nhất bước vào Thiên Tỏa cảnh đều tụ tập trong tháp.
Lần này, có lẽ sẽ có cơ hội sinh ra tu hành giả Thiên Tỏa cảnh.
Nghĩ đến đây, Lục Phiên rơi vào trong trầm tư.
Hắn nhìn về phía Tây Môn Tiên Chi bị chôn trong đất, chỉ còn cái đầu ló ra bên ngoài, như có điều suy nghĩ.
Kẻ yếu cần phải đi khiêu chiến cường giả, mới có thể tiến bộ.
Mà một khi có người bước vào Thiên Tỏa cảnh, mặc kệ là Bá Vương hay là Nhiếp Trường Khanh, bọn họ trừ phi tới khiêu chiến hắn, nếu không căn bản không gặp được đối thủ có thể mang tới áp lực cho bọn họ.
Sau ngày hôm nay, sợ là sẽ không có người nào dám đến khiêu chiến hắn, cho nên Lục Phiên cảm thấy, hẳn là cần phải tìm cho bọn hắn một chút áp lực.
Trước đó, thời điểm Thể Tàng cảnh, có lưu lạc giả mang tới áp lực, cho nên tốc độ tu hành của bọn hắn nhanh không ít.
Nếu là vào Thiên Tỏa, áp lực.. Từ đâu tới?
Lục Phiên dựa vào lan can ngắm tuyết rơi.
Lần này Tây Môn Tiên Chi khiêu chiến cũng cho hắn một chút dẫn dắt.
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng gõ trên thành xe lăn, ánh mắt hơi sáng lên, dường như nghĩ đến điều gì.
Tinh thần khẽ động, tiến vào Truyền Đạo đài.
Nếu là muốn áp lực, Lục Phiên bỗng nhiên có một cái ý nghĩ rất lớn mật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận