Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 806: Ngắm lên trời bắn một tiễn (3)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Nàng lấy tỳ bà ra.
Vẫn ôm tỳ bà chắn ngang mặt.
Đông!
Gảy nhẹ các dây đàn.
Chợt có ánh sáng chiếu xuống, bao phủ Bá Vương.
Tựa hồ muốn trị thương thế cho Bá Vương.
“Đừng……”
Nguyên thần Bá Vương chấn động.
Phảng phất như đang gào rú……
Đừng cản ta!
Động tác của Lạc Minh Nguyệt hơi cứng lại.
Sau đó, có chút nổi giận thu tỳ bà lại.
“Mãng phu.”
Lạc Minh Nguyệt nói.
Đường Nhất Mặc ánh mắt rực sáng nhìn chằm chằm Bá Vương.
Bị đánh đang mạnh lên sao!?
Đây rõ ràng là yêu cầu của hắn với tiên nhân lúc ban đầu.
Thật ngưỡng mộ mà.
“Chết!”
Trong hư không.
Cường giả tiên túc thượng giới giận đến không kìm nổi.
Cơ thể quét qua, một luồng khí đáng sợ bùng phát, đạo ý vị tiên túc cảnh này bắt đầu khởi động, đạo ý chấn động vậy mà không hề yếu, vậy mà là ngũ đẳng tự liệt!
Tấm lục tiên khí cuộn tròn bên ngoài nắm tay của người này, biến thành một hình nón xoay tròn!
Phốc phốc!
Một đòn, xuyên qua cơ thể của Bá Vương!
Cơ thể của Bá Vương không đầu như muốn nổ tung.
Một đóa nguyên thần chi hoa hiện ra, một đóa nguyên thần chi hoa đầy vết rách hiện lên.
Phảng phất như tử vong gần kề Bá Vương.
Khoảnh khắc này, đạo ý bắt đầu khởi động.
“Tam đẳng đạo ý……”
“Bất khuất!”
Nguyên thần chấn động, Bá Vương phát ra tiếng hét.
Tiếng gầm thét như long trời lở đất, sóng thần vang dội, trời đất sắp nổ tung ầm ầm.
Giữa thời khắc sinh tử vô cùng cùng khủng bố, nhưng……cũng lại là cơ duyên lớn!
Khoảnh khắc tiếp theo.
Một đóa đạo ý chi hoa có chút mơ hồ mà ngưng tụ thành.
Tụ tam hoa, có thể vào thiên nhân!
Bá Vương lúc này, đã là nửa bước thiên nhân!
Hắn bắt lấy tấm lụa tiên khí của vị tiên túc cảnh kia.
Búa trong tay bỗng nắm chặt lại.
Đã đỡ đòn hiểm lâu như vậy, đã ăn bao nhiêu trùng kích như vậy, nhịn cơn tức lâu như vậy.
Tại thời khắc này, Bá Vương phóng thích ra toàn bộ!
Lúc trước ngươi đánh đòn hiểm với ta, hiện tại, ta trả lại hết thảy!
Rầm!
Búa trong tay Bá Vương, bỗng nhiên bổ ra, vung mạnh lên đầu vị tiên túc cảnh.
Phốc xuy!
Năng lượng khủng khiếp đang tràn ra, lan tỏa ra bốn phương, Một búa tựa hồ như khai thiên!
Năng lượng hình vòng cung bùng nổ, lại để cho vị tiên túc thượng giới hét thảm!
Vị tiên túc cảnh này nháy mắt huyết nhục mơ hồ, vô số máu phun ra từ lỗ chân lông, bị Bá Vương đánh một kích bay ngược ra, hung hăng ném ra mấy ngàn dặm……
Toàn bộ Huyết Sát Thiên yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Bá Vương……vậy mà có thể liều mạng đánh nát nhục thể một vị tiên túc cảnh?!
Đầu Bá Vương trở lại lần nữa, vừa cười vừa nôn ra máu.
“Tiên túc thượng giới……bất quá chỉ như vậy.”
“Chịu đòn, ngươi còn kém xa.”
Ông……
Nghê Xuân Thu vung lụa đỏ ra, quấn chặt lấy thân hình Bá Vương, kéo Bá Vương đã không còn lấy sức nhúc nhích trở về chiến thuyền cổ xưa.
Đường Nhất Mặc tiến lên, lấy ra hai bình đan dược, điên cuồng rót vào miệng Bá Vương.
Mà một bên.
Trong Huyết Sát Thiên còn dưa lại tám vị tiên túc cảnh, sắc mặt bỗng trở nên lạnh lẽo.
Sát khí lẫm liệt.
Sắc mặt vị cường giả nắm trong tay trận ngôn đại lục thượng giới mênh mông, cũng lạnh xuống.
Hành động lần này của Bá Vương, không thể nghi ngờ là như hung hăng tát mạnh vào mặt thượng giới.
“Tam đẳng đạo ý……Không hổ là sinh linh trong Hư Vô Thiên.”
“Giết.”
Người này lạnh lùng nói.
Tay niết ấn ký.
Lập tức, tiên túc cảnh trong Huyết Sát Thiên cùng Nguyên Từ Thiên nhao nhao tiến lên.
Ánh sáng xám bạc lóe lên dưới chân họ.
Tựa như thuấn di, mấy hơi ngắn ngủi, kéo ngắn khoảng cách hư không tới gần chùm sáng cùng chiến thuyền trong chùm sáng.
Rầm!
Mấy vị tiên túc cảnh đồng thời ra tay.
Từng đạo tiên khí tựa hồ muốn rút hư không đến nổ tung!
Bá Vương và Lục Cửu Liên đồng thời điều khiển chiến thuyền, lùi vào sau không gian áo nghĩa mà Lục Phiên phá ra cho bọn họ.
Trên đại lục thượng giới.
“Muốn đi?”
Ánh mắt người này ngưng tụ, trong tay không ngừng niết ấn.
Khoảnh khắc tiếp theo, trên đỉnh đầu, ,trận ngôn chứ “hành” cực lớn lưu chảy hoa quang
“Ở lại cho ta!”
“Trước mặt trận ngôn chữ ‘hành’ chân chính……hết thảy đều là giả, cuối cùng đều sẽ lộ nguyên hình!”
Rầm!
Dường như có những biến động vô hình đang khuếch tán.
Trên chiến thuyền.
Sắc mặt đám người Lục Cửu Liên, Bá Vương đều khẽ biến.
Bởi vì lúc trước bọn họ bát nát ngọc phù mất đi hiệu lực, ngược lại là để lại bóng ma trong lòng.
Chẳng lẽ thật sự phải ở lại?
Bất quá……
Chiến thuyền hoàn hảo không tổn hao gì trượt vào khe hở không gian áo nghĩa.
Thuận lợi … ngoài sức tưởng tượng.
Cường giả thượng giới, da mặt đều đông cứng lại.
Thất bại? !
Tại sao lại không có hiệu quả?
Chẳng lẽ……trận ngôn chữ “hành” trong tay, rồi cuộc là thật… hay là giả?!
Hai chiếc chiến thuyền không còn nữa, bỗng dưng có vài phần xấu hổ.
Bất quá……
Ánh mắt người này ngưng tụ.
Lại không có chút vội vã.
Ông……
Nguyên thần hắn ta bắt đầu khởi động, thúc giục trận ngôn.
……
Bổn nguyên hồ.
Trên hồ tâm đảo.
Lục Phiên nhấp một ngụm rượu “ực ực”.
Hửm?
Hắn hơi quay mặt lại, nhìn đạo diễn kính từng đạo từng đạo năng lượng không gian chảy ra ngoài.
CHIUUUU! Một tiếng.
Đạo diễn kính lập tức biến mất không thấy.
……
Đạo diễn kính nháy mắt xuất hiện trong Nguyên Từ Thiên.
Cường giả thượng giới có trận ngôn chữ hành đang trôi nổi trên đỉnh đầu lập tức nở nụ cười.
Hắn ta giơ tay.
Ngón tay chỉ về đạo diễn kính ngoắc một cái.
Hư không chung quanh đạo diễn kính có năng lượng không gian màu xám bạc lần nữa khuếch tán ra.
Rất nhanh năng lượng màu xám bạc nuốt chửng lấy đạo diễn kính.
BA~.
Đạo diễn kính bị người này bắt vào tay.
Chỉ có điều……
Cũng không phải là trong tay cường giả thượng giới kia.
Là là trong tay Lục Phiên.
Đồng tử vị cường giả thượng giới co lại……Tại sao chứ?!
Hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía chỗ chùm sáng Nguyên Từ Thiên kia.
Lại phát hiện.
Không biết từ khi nào, dưới chùm sáng, đã có một vị bạch y thiếu niên ngồi ngay ngắn trên nhận ỷ, trong tay bắt lấy đạo diễn kính.
Hắn ta vậy mà……không cướp lại được với thiếu niên này?!
“Thật can đảm, lại dám trộm đạo diễn kính của bổn công tử.”
Lục Phiên nhàn nhạt nói.
Giây phút tiếp theo, dễ dàng xóa đi đường văn không gian thượng giới lưu lại trên đạo diễn kính, sau đó nhét vào nhẫn u huyền.
Lục Phiên vung tay lên, ánh sáng xám bạc lóe lên.
A Lỗ ôm ngũ hoàng cung lập tức bị ánh sáng bạc xám bao phủ lấy, biến mất không thấy đâu nữa.
Xuất lần nữa, lại nằm trong tay Lục Phiên.
Một tay nắm lấy ngũ hoàng cung.
Lục Phiên giơ tay, uốn cong hai ngón tay, kéo dây cung vô hình.
Ông……
Ba loại năng lượng ngưng tụ thành mũi tên.
Lục Phiên giương cung nhắm chuẩn vào đại lục thượng giới bao la vô tận.
Cùng với người trên đỉnh đầu có chữ “hành” trận ngôn trong đại lục kia.
Thân hình người kia cứng đờ.
Nỗi kinh hoàng của cái chết bộc phát từ lòng bàn chân, ngay lập tức bao trùm khắp cơ thể!
Hắn ta sởn hết cả gai ốc.
Không ngừng thúc giục trận ngôn chữ “hành”, muốn lợi dụng không gian áo nghĩa, dịch chuyển đi mất.
Chỉ cần hắn ta rời đi đủ nhanh, cung của Lục Phiên……sẽ không thể nhắm trúng hắn ta được.
Thế nhưng, điều thực sự khiến hắn ta toát mồ hôi lạnh là.
Không gian áo nghĩa của hắn ta……
Mất đi hiệu lực.
Cho dù có thúc giục thế nào đi chăng nữa, cũng đều không thể dịch chuyển đi được.
Hắn ta ngẩng đầu thật không thể tưởng tượng nổi, nhìn chằm chằm Lục Phiên..
Lục Phiên lại bình tĩnh nhìn hắn ta.
“Ta nói trận ngôn trong tay ngươi là giả, ngươi tin không?”
Trong lòng người này, xiết chặt.
Bi thương, bàng hoàng, lại thêm chút tức giận.
Hắn ta cuối cùng cũng hiểu ra rằng, không phải là hắn ta yếu, mà là bởi vì, trận ngôn của hắn ta……
Thật sự là giả!
Tề Lục Giáp cho hắn ta một trận ngôn giả!
Lục Phiên nhìn vẻ mặt vừa bi thương vừa giận dữ của người này, nhất thời không nói nên lời.
Người này, không phải là tin rồi đấy chứ?
Tất nhiên, Lục Phiên cũng lười để ý hắn ta có tin thật hay không.
Ngón tay nhẹ buông.
Mũi tên tích lại đã lâu……
Chợt bật ra.
Rầm!
Biến thành một đạo cầu vồng xé nát hư không.
Những đường nhỏ đi đến mấy vị tiên túc cảnh, lập tức nổ tung, thân thể nổ thành huyết vụ.
Mà mũi tên kia……
Kéo theo khoảng không sụp đổ, tựa như sao chổi đang vẫy cái đuôi lạnh lùng của nó.
Không nhanh không chậm, bắn về phía thượng giới.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận