Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 455: Khinh Ngũ Hoàng ta không người? (1)

Dịch: ming ming
Bản Nguyên hồ, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên ngồi trên Thiên Nhận Y, từng sợi linh thức được đều động ra, bao phủ lấy đóm sáng trong lòng bàn tay, đóm sáng lớn cỡ móng tay.
Lực lượng hỗn độn, một loại năng lực cấp cao.
Còn cao cấp hơn cả lực lượng bản nguyên.
Tuy rằng chỉ có một hách lực lượng hỗn độn, nhưng, xử lý cũng không dễ dàng gì.
Lục Phiên muốn kiểm soát lực lượng hỗn độn này, linh thức chen chúc tuông ra, cọ rửa luồng sức mạnh này.
Nếu như nói linh thức của Lục Phiên như những cơn sóng biển, thì lực lượng hỗn độn này như một khối đá ngầm, mặc cho sóng biển cuộn ập vào, vẫn lù lù bất động.
Mỗi một lần công kích, sóng biển đều tạo ra những làn bọt nước cực lớn.
Hiếm khi thấy Lục Phiên nghiêm túc như vậy.
Hắn hiểu rõ đây giống như mài sắt thành kim, cho nên, hắn không được gấp, để linh thức từng li từng tí thẩm thấu vào trong năng lượng này.
Thời gian từng chút từng giây trôi qua.
Trời tối rồi lại sáng.
Cự Kình vẫn tiếp tục trôi dạt đi, thần bí khó lường, xuất quỷ nhập thần.
Ngưng Chiêu và Nghê Ngọc đã hoàn thành phần tu luyện của các nàng, nhìn thấy Lục Phiên vẫn đang bế quan, chỉ đành nghỉ ngơi một lát, sau đó tiếp tục tiến vào trạng thái tu luyện.
Kiên trì không phụ lòng người.
Sau nhiều lần thử nghiệm, cuối cùng linh thức của Lục Phiên cũng đã tiến vào được trong lực lượng hỗn độn, từng chút từng chút kiểm soát hách lực lượng hỗn độn này.
Chờ lúc hắn tỉnh lại, không ngờ rằng, thời gian đã là một tháng sau.
Điển hình cho câu, tu tiên không biết tháng ngày.
Ong…
Lục Phiên giơ tay lên, đóm sáng lớn bằng móng tay kia liền tan đi, hóa thành một sợi chỉ năng lượng mảnh khảnh.
Đây chính là một hách năng lượng Hỗn Độn, Lục Phiên cần tốn cả tháng mới kiểm soát được.
Lục Phiên không dám tin, nếu như trăm hách, ngàn hách thậm chí vạn hách lực lượng hỗn độn cấp cao này, hắn cần phải tốn bao nhiêu thời gian.
Nếu thay toàn bộ sức mạnh của vị diện bản nguyên thành lực lượng hỗn độn, Lục Phiên lại phải tốn bao nhiêu thời gian.
Lực lượng hỗn độn này vô cùng quý giá, đều này không cần nghi ngờ.
Lục Phiên ngồi xếp lại, tà áo trên người bay phất phơ.
Sợi lực lượng hỗn độn này quá mạnh, chí ít, Lục Phiên cảm thấy nó mạnh hơn tất cả các sức mạnh khác.
Nếu sử dụng tốt, e là có sẽ đạt được hiệu quả hủy thiên diệt địa.
Vốn hắn muốn dung hợp luồng lực lượng hỗn độn này vào trong bản nguyên của Ngũ Hoàng tiểu thế giới, nhưng giờ Lục Phiên lại hơi do dự.
Hắn sợ bản nguyên của Ngũ Hoàng tiểu thế giới không chịu nổi hách lực lượng hỗn độn này, tới lúc đó… Sẽ bị chướng căng nổ tung.
Lúc đó Lục Phiên thật sự là khóc không ra nước mắt.
Cho nên Lục Phiên tâm thần khẽ động.
Sợi năng lượng liền ngưng tụ lại, hóa thành một cây trâm ngọc đơn giản.
Lục Phiên dựng thẳng quan lên, đem trâm ngọc cài vào, toát lên vài phần tiêu sái.
Bên dưới.
Nghê Ngọc cùng Ngưng Chiêu có chút buồn chán, bọn nàng đã kết thúc phần tu hành mỗi ngày, giờ đang ngồi dưới Triều Thiên cúc, bàn tán xôn xao.
Tiểu Ứng Long cũng ngồi trên mặt đất, tò mò nhìn hai người trò chuyện với nhau.
Những cuộc tán dốc giữa các cô gái với nhau là cực kỳ thú vị.
Lục Phiên cũng cảm thấy Nghê Ngọc và Ngưng Chiêu có chút buồn chán.
Tâm trí khẽ động, liền xuất hiện trong Truyền Đạo đài.
Bên trong Truyền Đạo đài, hắn lợi dụng Bát Quái trận đài nhằm tạo ra một tấm gương tròn.
Từng sợi từng sợi bản nguyên Ngũ Hoàng bị Lục Phiên thu vào trong gương, trong gương tròn, liền hiện ra hình ảnh thu nhỏ của Ngũ Hoàng tiểu thế giới.
Lục Phiên trở về hiện thực, gương tròn cũng theo về hiện thực.
Đỡ lấy gương tròn trong tay, nhẹ nhàng ném ra, gương tròn liền xuất hiện trước mặt Ngưng Chiêu cùng Nghê Ngọc.
“Ưm… Nếu các ngươi tu hành xong, có thể thông qua gương tròn này để quan sát những gì diễn ra ở Ngũ Hoàng.”
“Tránh bị cô lập với thế giới.”
Lục Phiên nói.
Ngưng Chiêu cùng Nghê Ngọc đang bàn tán xôn xao liền ngơ ra.
Lục Phiên cười cười.
Tựa người trên Thiên Nhận Y, vuốt nhẹ U Huyền bản chỉ, lấy linh áp kỳ bàn ra, bắt đầu bày bố cục diện.
Ngưng Chiêu cùng Nghê Ngọc liếc mắt nhìn nhau.
Liền bưng lấy gương tròn, tò mò nghiên cứu.
Thực lực của Ngưng Chiêu mạnh hơn Nghê Ngọc rất nhiều, bởi vì nàng đã sinh ra linh thức.
Sau khi linh thức tràn vào trong gương, đôi mắt Ngưng Chiêu liền sáng lên, nàng phát hiện sau khi linh thức nối liền với gương tròn, nàng liền có thể thấy được vô số các hình ảnh mới lạ.
Nghê Ngọc duỗi dài cả cổ, Tiểu Ứng Long cũng tò mò nhìn theo.
Bề mặt gương tròn gợn sóng như mặt nước, hóa thành những hình ảnh quên thuộc.
Đế Kinh, Ngự Hoa viên.
Hình ảnh bên trong gương tròn, chính là trong Ngự Hoa viên của đế kinh, cảnh tượng Bá Vương một rìu bổ ra.
Nghê Ngọc và Ngưng Chiêu nhìn nhìn nhau, trong đôi mắt đều hiện ra sự kinh ngạc.
Các nàng không dám ngờ tới, mảnh gương tròn này, lại có thể phản chiếu ra hình ảnh của những nơi khác.
“Không hổ là công tử… Thủ đoạn quá là thần kỳ.”
Nghê Ngọc ca ngợi.
Phía trên lầu các.
Lục Phiên đang bày bố thế cờ, nghe vậy, môi khẽ cười cười.
“Các ngươi hoàn thành xong phần luyện tập mỗi ngày là có thể sử dụng ‘Thông Thiên kính’, nếu không hoàn thành kế hoạch, cho dù là có linh thức thôi động cũng không nhìn được.”
Lục Phiên nói.
Ngưng Chiêu mím môi cười, trong mắt tràn đầy tự tin.
Tự giác, đều này nàng vẫn có thể làm được.
Nghê Ngọc thì gật đầu lia lịa như con gà con.
Tiểu Ứng Long thì nghiêng nghiêng đầu, giả ngốc.
Chờ thêm một chút, thấy Lục Phiên không nói tiếp gì thêm, các nàng mới tập trung vào “Thông Thiên kính” tiếp.
Chỉ mới nhìn, Nghê Ngọc cùng Ngưng Chiêu đều tinh thần hưng phấn.
Cảnh tượng bên trong, Bá Vương đang đại chiến cùng một vị cường giả xa lạ.
...
Oanh!
Cây rìu của Bá Vương là do ma khí ngưng tụ mà thành, tuy rằng không phải vũ khí thực, thế nhưng uy năng cũng không yếu.
Một rìu bổ ra, dường như muốn đem không khí bổ nát ra.
Mà không ít người đều chú ý trận chiến tới này.
Bọn người Chung Nam, Phong Nhất Lâu, Tiêu Nguyệt Nhi trên Nhân bảng đều đang quan sát.
Bọn hắn biết được Chu Lưu đánh với Bá Vương một trận, cố tình tới bí cảnh dãy Ngọa Long để xem chiến.
Chu Lưu có thể thắng không?
Bọn hắn cũng không nói đươc
Sau Kim Đan ngũ chuyển, thực lực mỗi một chuyển đều tăng lên đáng kể.
Thế nhưng, Bá Vương lại cũng không yếu, dù sao, Bá Vương cũng là người đã lĩnh ngộ ra tam đẳng danh sách đạo ý.
Cho nên, trận chiến này, vô cùng bắt mắt.
Đến mức, trận chiến giữa Hắc Long giáo cùng Hạng Gia quân, cũng không còn quan trọng nữa.
Đối với, đám thiên tài Nhân bảng Chung Nam mà nói, trận chiến bình thường giữa Trúc Cơ cùng Ngưng Khí cảnh, căn bản là không thể lọt vào mắt của bọn hắn.
Dù cho trận chiến này sẽ quyết định thế diện của thiên hạ, bọn hắn cũng chẳng thèm để ý tới.
Bên dưới.
Tiết Đào vung vẩy ngân thương, đánh với Lưu Nguyên Hạo.
Hứa Sở ráng nhịn lấy thương thế, cũng múa may đại thiết cầu đầy gai, cùng Tiết Đào liên thủ.
Đương nhiên, hai người liên thủ, đấu với Lưu Nguyên Hạo cũng không chiếm được ưu thế.
Hàn Hỏa đạo ý cùa Lưu Nguyên Hạo, lại thêm tu vi vốn có của hắn, khiến cho Tiết Đào cùng Hứa Sở cực kỳ chật vật.
Nhưng, hai người thân là thống lĩnh của quân đội tu hành giả, cũng không phải người bình thường gì.
Cho dù là ở thế yếu, vẫn nhờ vào ý chí bất khuất, vùng vẫy dưới tay Lưu Nguyên Hạo.
Nhưng trận đấu của Bá Vương cùng Chu Lưu mới là trận quyết định.
Oanh!
Phía trên Ngự Hoa viên, khí tức đáng sợ va chạm vào nhau, âm thanh chấn động nổ vang.
Trong tay Chu Lưu xuất hiện một thanh kiếm, hắn là tu hành giả dùng kiếm, trên thực tế, các tu hành giả dùng kiếm cực kỳ nhiều.
Kim Đan trên đỉnh đầu phát sáng rực rỡ, khí tức của Chu Lưu cũng bùng nổ đến cực hạn, áo quần bay phất phới, đôi mắt sáng rực.
“Kiếm của Chu Lưu, vẫn có chút đặc biệt…”
Tiêu Nguyệt Nhi nở nụ cười.
“Nhân bảng thứ mười, cũng không phải là kẻ yếu, hắn mặc dù xuất thân từ một tiểu môn phái, nhưng thanh kiếm trong tay, lại giết ra uy danh hiển hách.”
“Cả Đỗ thành chủ cũng cực kỳ tán thưởng hắn, từng muốn cho hắn vào Võ Đế thành, đáng tiếc… Hắn lại cự tuyệt.”
Phong Nhất Lâu xếp bằng ở trên nóc nhà, nhìn trận đấu nơi xa, nói.
“Tên Bá Vương Hạng Thiếu Vân này, thực lực cũng chỉ tam chuyển Kim Đan, tam chuyển đánh với thất chuyển… Chậc chậc chậc.”
“Nói thật, giống đang mơ.”
Chung Nam nheo lại mắt.
Sau đó, trở nên yên lặng.
Bọn hắn không nói gì nữa, bắt đầu quan sát trận chiến tiếp.
Bá Vương một tay cầm khiên, một tay cầm rìu, tựa như một con dã thú, cơ bắp vạm vỡ đều được ma khí quấn lấy.
Suy nghĩ thông suốt, Bá Vương đã đột phá vào Thiên Tỏa cảnh, nên sức chiến đấu cũng trở nên vô cùng cường hãn.
Chu Lưu thì lại vô cùng tự tại, cẩm bào tung bay, kiếm trong tay, múa lượn không hề có kẻ hở, khẽ chạm vào chiếc rìu của Bá Vương, lại tựa như bốn lạng đầy ngàn cân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận