Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 273: Tại sao ngươi cướp đi thiên kiếp của ta? (1)

Người dịch: Duy Cường
Ánh mắt của Lục Phiên rơi vào trên cột Truyền Đạo đài.
Cả ngươi rơi vào trong suy nghĩ.
Có bốn lần kinh nghiệm sử dụng Truyền Đạo đài, hắn cũng mày mò ra một ít quy luật, mỗi khi Lục Phiên đột phá một tầng luyện khí, công năng kéo người của Truyền Đạo đài, có thể mở ra một lần.
Đương nhiên, lúc bình thường lợi dụng trận pháp trong Truyền Đạo đài, xây dựng cùng sáng tạo bí cảnh, suy tính một ít sự vật, công pháp, thật ra là không có gì hạn chế.
Ngón tay của hắn gõ nhẹ trên tay vịn do Phượng Linh kiếm biến thành.
Lục Phiên suy tư một lát, sau đó nở nụ cười nhàn nhạt.
Hắn cũng không lập tức vận dụng chức năng kéo người của Truyền Đạo đài.
Mà là nhìn về một phần thưởng đạt được trước đó.
“Ban thưởng một lần Thiên Đạo lôi phạt…”
“Lấy lôi phạt làm ban thưởng, có chút thú vị.”
Lục Phiên cười khẽ.
Đối với sấm sét, Lục Phiên cực kỳ cẩn thận, trước đó khi chưa đột phá luyện khí tầng bốn, Lục Phiên cảm thấy không quá an toàn, nên chưa từng vận dụng.
Bây giờ, bước vào luyện khí tầng bốn, là lúc nên trải nghiệm một chút mùi vị của Thiên Đạo lôi phạt, xem cảm giác như thế nào.
Sau đó, tinh thần của hắn khẽ động, chìm vào bên trong cột ban thưởng.
Một hàng thông báo của hệ thống lập tức hiện lên.
“Ban thưởng tương đối nguy hiểm, yêu cầu xác nhận chắc chắn sử dụng?”
Lục Phiên khẽ giật mình, hệ thống thế nhưng mà lặp đi lặp lại nhiều lần xác nhận, xem ra, phần thưởng này thực sự có khả năng gặp được nguy hiểm.
Tuy nhiên, nếu đã xác định muốn trải nghiệm, Lục Phiên không có lý do gì để lùi bước.
Cho nên, trong lòng một lần nữa lựa chọn xác nhận.
Kỳ thực, trong lòng Lục Phiên cũng có chút tò mò, tại sao lại lấy lôi phạt trở thành phần thưởng, phần thưởng này so với ban thưởng của việc xây dựng bản nguyên có gì khác nhau?
“Xác nhận ban thưởng, bắt đầu cấp cho. Đếm ngược, ba, hai, một…”
Dòng thông báo của hệ thống nổi lên trước mắt hắn.
Còn có mấy chữ số đếm ngược.
Cuối cùng khi đếm đến “một.”
Trước mắt Lục Phiên bỗng nhiên tối đen, phảng phất có một vòng xoáy khổng lồ, hấp dẫn tinh thần của hắn, linh thức dường như bị một luồng sức mạnh kéo đi, chìm vào trong bóng tối vô biên.
“Lần trải nghiệm Thiên Đạo lôi phạt này, sẽ diễn ra khi cao thủ của đỉnh cấp trung võ thế giới độ kiếp.”
Trong bóng tối, dòng thông báo của hệ thống nổi lên.
Lúc này, Lục Phiên cảm thấy hắc ám trước mắt tan biến, khi tất cả trở lại bình thường, hắn phát hiện thân thể của mình đang ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế trúc, bị bốn bà lão giơ lên, phong cảnh hai bên trôi qua cực nhanh, bên tai có cuồng phong đang rít gào.
Lông mày của Lục Phiên hơi nhảy lên.
Hắn đánh giá bốn bà lão một chút, chỉ thấy cả bốn người đều mặc y phục màu trắng, vẻ mặt nghiêm túc, giơ kiệu vụt nhanh, mỗi lúc nhảy lên, thân hình đều nhanh như một tia chớp.
“Là đỉnh cấp trung võ thế giới sao?”
Lục Phiên thầm thì một phen.
Bốn bà lão khiêng kiệu chính là bốn vị Kim Đan cảnh, không sai… Đích thực là bốn vị kiệu phu Kim Đan cảnh!
Khoảng cách một lần nhún nhảy là mười dặm, không biết nhanh hơn bao nhiêu lần so với tuấn mã phi nước đại.
Tuy nhiên, làm cho Lục Phiên ngạc nhiên là tầng mây dày đặc đang tụ tập trên đỉnh đầu.
Hắn ngẩng đầu, nhìn từng đám mây đen u ám, chỉ cảm thấy có một luồng áp lực nặng nề đang đè xuống, giống như có một bàn tay khổng lồ đang ép chặt trên ngực mình vậy.
“Là vị diện bản nguyên của thế giới này… Cũng có thể nói là… Thiên Đạo.”
Ánh mắt của Lục Phiên ngưng lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, trong đôi mắt có từng đường cong đang nhảy lên, trong mơ hồ, phảng phất có thể nhìn xuyên qua tầng mây, thấy được vị diện bản nguyên khổng lồ như một viên tinh cầu, phát ra ánh sáng chói mắt.
Nếu như nói trước đó, thế giới bản nguyên của tên Kim Đan lão quái tay bắt lan hoa chỉ là đom đóm, thì thế giới bản nguyên trước mắt có thể xem là mặt trăng.
Chênh lệch quá xa.
Đây là uy thế của đỉnh cấp trung võ thế giới sao?
Khóe miệng của Lục Phiên hơi nhếch lên, biểu lộ hứng thú.
Hắn phải mất bao nhiêu thời gian, mới có thể chế tạo Ngũ Hoàng đại lục thành thế giới trung võ như trước mắt?
Nghĩ kỹ lại, thật có chút chờ mong.
“Thiên Hư công tử, thiên hạ đệ nhất Thương Vương Đỗ Long Dương, hôm nay sẽ độ kiếp ở trên đỉnh Võ Đế thành, cao thủ khắp thiên hạ đều đã đến đông đủ, chúng ta nếu còn chần chừ, e rằng sẽ bỏ lỡ trận thịnh hội này.”
Một bà lão khiêng kiệu nói với Lục Phiên.
Lục Phiên lấy lại tinh thần, dựa lưng vào kiệu, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Thản nhiên nói: “Ngươi đang thúc giục ta?”
Ánh mắt của Lục Phiên liếc nhìn người vừa lên tiếng.
Làm cho toàn bộ tinh thần và thể xác của bà lão trở nên lạnh lẽo, hoảng hốt không thôi: “Công tử… Lão nô biết sai! Công tử tha mạng!”
Lục Phiên có vẻ hơi ngạc nhiên.
Được lắm, xem ra vị Thiên Hư công tử này cũng không phải người tốt lành gì.
“Tranh thủ thời gian nhanh chóng tiến về Võ Đế thành.”
Lục Phiên nói.
“Vâng.”
Bốn vị kiệu phu Kim Đan cảnh hoảng hốt gật đầu, giơ kiệu, thân hình nhún nhảy một cái, giống như quỷ mị, nhanh chóng biến mất ngay tại chỗ.
Kim Đan cảnh làm kiệu phu, cảm giác này quả thật có chút kích thích.
Lục Phiên cười cười.
Mặt khác, tốc độ lại rất nhanh, một lần nhảy lên là mười dặm, có thể nói là nhanh như bay.
“Đây là một cái thế giới chân thật…”
“Nói cách khác, hiện nay ta xem như là đoạt xá? Hoặc là tạm thời đoạt xá?”
Thân hình của Lục Phiên dựa vào trên ghế, cả người lâm vào trong trầm tư.
Hắn cảm thụ nồng độ thiên địa linh khí của thế giới này, bất chợt có chút cảm khái, bởi vì nồng độ linh khí không hề thua kém Hồ Tâm đảo.
Phải biết, đây chỉ là một vùng đất bình thường của thế giới này.
Nếu như là rơi vào những chỗ có nồng độ linh khí đậm đặc như động thiên phúc địa thì sao, sẽ còn khủng bố đến mức nào?
Đây là đỉnh cấp trung võ thế giới sao?
Lục Phiên như có điều suy nghĩ, lần này trải nghiệm Thiên Đạo lôi phạt, có thể nói không hề đơn giản, khiến cho hắn sơ bộ dòm ngó một chút nền tảng của đỉnh cấp trung võ thế giới.
Đỉnh cấp trung võ đã như thế, vậy… Cao võ thế giới còn đến mức nào?
Lục Phiên hít sâu một hơi.
Hắn cảm thấy nhiệm vụ chế tạo Ngũ Hoàng đại lục thành cao võ, thậm chí siêu huyền huyễn thế giới, quả thật gánh nặng đường xa.
Ngay lúc Lục Phiên đang trầm tư.
Bốn bà lão khiêng kiệu bỗng nhiên dừng lại.
Lục Phiên hồi phục tinh thần, ngắm nhìn bốn phía, chợt phát hiện, thân thể không còn ở trong thành trì, mà đã ở trên một gò núi thấp.
“Công tử, Đỗ Long Dương độ kiếp, Võ Đế thành đề phòng nghiêm ngặt, chúng ta không vào được, chỉ có thể ở chỗ này nhìn xem.”
Một bà lão nói.
Lục Phiên hơi nhướng mày, sau đó gật đầu nói, “Được.”
Nghe hắn đồng ý, bốn bà lão liền hạ kiệu.
Sau đó xếp thành một hàng ngang, đứng sau lưng Lục Phiên, hai bà lão lấy ra hai cái kèn, một người lấy ra đàn tỳ bà, người còn lại lấy ra một cái túi vải…
Sau một khắc.
Tiếng kèn nổi lên, tỳ bà văng vẳng.
Bà lão cầm túi vải, từ bên trong lấy ra một nắm cánh hoa, màu sắc tươi tắn, không biết xuất xứ từ loại hoa gì, tung lên trời.
Lục Phiên:”...”
Hắn rất muốn hỏi thăm hệ thống, hiện tại đổi vai có được hay không?
Tuy nhiên, hai đầu lông mày của Lục Phiên chợt cau lại.
Chỉ thấy bốn phía, có từng luồng khí tức đáng sợ bắn ra.
“Ha ha ha! Thiên Hư công tử vậy mà cũng tới Võ Đế thành, hắn không sợ bị Đỗ Long Dương dùng một thương tiễn hắn chầu trời?”
“Thiên Hư công tử cùng Võ Đế thành chính là tử địch, Đỗ Long Dương độ kiếp, Thiên Hư cung sao có thể không khẩn trương? Một khi Đỗ Long Dương độ kiếp thành công, có thể thương phá hư không, lúc đó e rằng Thiên Hư cung cũng xong đời.”
“Nói giống như Võ Đế thành cùng Khổ Phật tự của ngươi không cừu không oán.”
Từng luồng khí tức mạnh mẽ phun trào, linh thức chấn động tản ra âm thanh không ngừng truyền tới.
Lục Phiên ngồi trên ghế dựa, nhìn về bốn phía.
Phương tây, có một hòa thượng thân trên để trần, trên cổ mang theo một chuỗi phật châu, mỗi viên châu to bằng nắm đấm.
Phương đông, có một vị nữ tử quyến rũ, dáng người quý phái đang quan sát khắp nơi.
Phương bắc, có một vị đao khách cụt một tay, cầm một thanh trường đao so với người bình thường còn cao hơn…
Trong lòng Lục Phiên run lên, những người này đều rất mạnh, ít nhất, nếu là Lục Phiên không hóa thân làm ma, khả năng thật sự không phải là đối thủ.
Có chút thú vị.
Ánh mắt của Lục Phiên nheo lại.
Không chỉ là những người này, bên ngoài tòa thành trì cao ngất, phảng phất như được xây dựng ở trong mây, còn có nhiều luồng khí tức đan xen tung hoành, chứng tỏ có không ít cao thủ đang che giấu.
Ở tòa vọng gác trên đỉnh tường thành.
Có một thân ảnh mặc áo đen đang yên lặng đứng đấy.
Bóng người cầm một cây trường thương màu đen, khí tức toàn thân hòa hợp, dường như đang tụ thế.
Khi nhìn thấy thân ảnh này, ánh mắt của Lục Phiên hơi nheo lại.
Trong lúc mơ hồ, Lục Phiên phảng phất có thể nhìn thấy trong mi tâm của người nọ, có một bóng người nhỏ bé đang ngồi xếp bằng, hai tay giơ lên trời, ánh mắt trừng lớn.
Tu vi của người này, cực mạnh!
Ầm ầm!
Phía trên bầu trời.
Tầng mây dường như bị mực nhuộm đen, không ngừng quay cuồng.
Bên trong có sấm sét đang ấp ủ, khí thế mạnh mẽ tỏa ra, dường như muốn hủy thiên diệt địa.
Đây là bản nguyên vị diện ngưng tụ ra lôi phạt, quả thật là mạnh hơn quá nhiều so với lôi phạt của Ngũ Hoàng đại lục.
Thân hình của Lục Phiên dựa vào ghế, ngón tay theo thói quen gõ gõ vào thành ghế.
Sau lưng, bốn bà lão còn đang chăm chú thổi kèn, khảy tỳ bà.
Cánh hoa bên trong túi vải của bà lão dường như vô cùng vô tận, không ngừng tung ra, rơi xuống.
“Ngừng lại đi.”
Lục Phiên quét mắt liếc nhìn bốn bà lão, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận