Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 468: Đã là phàm nhân thì phải có giác ngộ của phàm nhân (2)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Sau đó, Lữ Mộc Đối từ từ mở mắt ra. . . Trong đôi mắt hắn có vài điều khác thường.
“Bá Vương chiến Nguyên Anh, cửu tử nhất sinh! Nghịch lại số mệnh chiến thắng Nguyên Anh! Thật đáng mừng!”
Lữ Mộc Đối cười một tiếng, lộ ra hàm răng cửa.
Hắn sai mỹ phụ mang giấy Huyền Hoàng tới, lấy máu gà bắt đầu viết trên giấy vàng.
Kể lại chiến tích của Bá Vương.
Dùng Thiên Cơ bồ câu đưa tin cho cả thiên hạ.
Tốc độ truyền tin của Thiên Cơ bồ câu cực nhanh, chỉ chốc lát đã truyền khắp thiên hạ.
Các đại thế gia, các thế lực lớn đều nhận được tin tức này.
Bá Vương thế mà thắng Nguyên Anh?
Tin tức này, làm thế nhân rung động.
Bá Vương vô địch, Thiên Tỏa cảnh có thể đọ sức cùng Nguyên Anh!
Đây là sáng tạo ra một cái kỳ tích a!
Nam Quận.
Đường Hiển Sinh xem tin tức Thiên Cơ bồ câu truyền tới, khuôn mặt hắn hơi run lên.
“Bá Vương. . . Vậy mà thắng rồi sao?”
Đường Hiển Sinh thật bất ngờ.
Bởi vì, ngay từ đầu, khi nghe tin Bá Vương bị Nguyên Anh cảnh tới giết, lúc đó hắn cảm thấy rất bi quan.
Hắn đoán rằng, Lục Phiên và Bạch Ngọc Kinh hẳn là sẽ không xuất thủ.
Bá Vương rất có thể sẽ trở thành vật hi sinh của trận chiến này, mở ra một thời đại mà Thiên Nguyên sẽ áp chế Ngũ Hoàng.
Thế nhưng, việc Bá Vương thắng lợi nằm ngoài suy đoán của Đường Hiển Sinh, hắn thở phào một hơi.
Bất kể nói thế nào, Bá Vương dù sao cũng là người của Ngũ Hoàng đại lục.
Là nhân vật đại biểu cho Ngũ Hoàng.
“Ngũ Hoàng, Thiên Nguyên. . .”
Đường Hiển Sinh đi lại tưới hoa, những giọt nước óng ánh rơi xuống không ngừng.
Cạnh tranh với nhau, cùng nhau tiến bộ sao?
Đường Hiển Sinh cảm thán cười cười, tầm mắt của Lục thiếu chủ, hắn theo không kịp a.
Bắc Quận.
Thái Lĩnh, Vấn Thiên phong.
Đạm Đài Huyền xem tờ tin tức trong tay, nắm chặt tay lại.
Mặc dù hắn và Bá Vương là đối thủ cạnh tranh, tuy nhiên. . . Nếu Bá Vương thật sự bị cường giả Nguyên Anh cảnh giết hại, Đạm Đài Huyền cũng sẽ có cảm giác đau buồn, thỏ chết hồ bi a.
Hiện tại kết cục này là rất tốt rồi, ít nhất. . . Trận chiến này của Bá Vương đã nâng cao khí thế cho Ngũ Hoàng.
Mặc dù Đạm Đài Huyền biết rằng, tại những ngày tiếp theo, tu hành giả Thiên Nguyên sẽ không chút kiêng kỵ bắt đầu thể hiện ra sự bá đạo của bọn hắn.
Thế nhưng, ít nhất tất cả những điều này cho thấy, Ngũ Hoàng vẫn còn có lực hoàn thủ!
Nơi xa.
Tiết Đào nhanh chóng đi tới.
“Vương thượng!”
Tiết Đào chắp tay, khuôn mặt có mấy phần hưng phấn.
“Đã tìm được tung tích ‘Hắc Long giáo’, Lưu Nguyên Hạo mang theo thế lực còn lại của Hắc Long giáo, dự định trốn qua Thiên Hàm quan, rời khỏi cương vực, tiến vào hoang mạc bao la. . .”
Tiết Đào nói.
Đạm Đài Huyền không khỏi nhíu mày lại.
“Lưu Nguyên Hạo nghĩ hay thật, nếu để hắn tiến vào hoang mạc bao la, vậy thì có thể mặc sức tung hoành rồi. . .”
“Tuy nhiên, trong hoang mạc bao la, bởi vì thiên địa thay đổi, đã sinh ra một đám sinh vật rất là mạnh mẽ. . . Lại thêm vương quốc Mã Đốn đã từng bị chúng ta đánh lui, tháng ngày tiếp theo của Hắc Long giáo có thể sẽ rất khổ.”
“Thế nhưng. . . Với thủ đoạn của Lưu Nguyên Hạo, rất có thể sẽ áp chế được đám sinh vật kia, thậm chí khống chế Mã Đốn vương quốc, đến lúc đó sẽ có thể trở thành một cái phiền toái không nhỏ.”
Đạm Đài Huyền dạo bước tại đỉnh Thái Lĩnh.
Gió nhẹ chầm chậm thổi qua.
“Tiết Đào!”
Bỗng nhiên, Đạm Đài Huyền mở miệng.
“Có mạt tướng!”
Tiết Đào nghiêm túc khom người.
“Suất lĩnh một ngàn Huyền Vũ vệ, đi tiêu diệt Hắc Long giáo cho bổn vương! Quyết không thể để bọn chúng đi qua Thiên Hàm quan!”
Đạm Đài Huyền hạ lệnh.
“Một ngàn Huyền Vũ vệ, có nắm chắc bắt được Lưu Nguyên Hạo hay không!?”
Đạm Đài Huyền nói.
Mắt Tiết Đào sáng lên, làm Đại thống lĩnh của Huyền Vũ vệ, hắn có tự tin!
“Có!”
. . .
Ở một sơn cốc hoang vu tại Bắc Quận.
Nơi thế lực còn sót lại của Hắc Long giáo đang trốn.
“Giáo chủ. . . Binh mã của Đại Huyền quốc đang toàn lực vây quét chúng ta, chúng ta đang rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, một khi chúng ta bị phát hiện, sẽ bị đại quân truy sát, cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ không thể tới được Thiên Hàm quan.”
Một Hắc Long vệ đội mũ rộng vành nói chuyện với Lưu Nguyên Hạo.
Đống lửa bập bùng.
Lưu Nguyên Hạo chắp tay, nhìn ngọn lửa đang cháy, sắc mặt lạnh lùng, không có bất cứ cảm xúc gì.
Những chuyện xảy ra đến hiện tại, đích thật là nằm ngoài dự liệu của hắn.
Đại Huyền quốc truy lung gắt gao như vậy, dường như muốn giết chết hắn Hắc Long giáo bọn hắn, đây cũng chuyện khiến Lưu Nguyên Hạo khó hiểu.
Hắn nghĩ mãi không hiểu, sao Đại Huyền quốc lại nhất định muốn truy cùng diệt tận như vậy chứ?
“Bản giáo chủ chưa bao giờ trêu chọc Đại Huyền. . . Đạm Đài Huyền uống lộn thuốc sao!?”
Lưu Nguyên Hạo toàn thân bốc lên ngọn lửa trắng bệch lạnh lẽo.
Tức giận nói.
Bá Vương là kẻ địch của Đại Huyền, hắn đối phó với Bá Vương, Đại Huyền hẳn sẽ vui vẻ đứng nhìn mới phải, thế nhưng, Đạm Đài Huyền lại ra tay giúp Bá Vương.
Hiện tại, hắn còn sai binh lính truy sát không cho Hắc Long giáo thoát khỏi Thiên Hàm quan.
“Hay cho một tên Đạm Đài Huyền. . .”
Lưu Nguyên Hạo vỗ tay mà cười.
“Giáo chủ. . . Làm sao bây giờ?”
“Cư tiếp tục như vậy, chúng ta không sớm thì muộn sẽ bị vây nhốt mà chết.”
Hắc Long vệ nói.
“Chó gấp còn nhảy tường đây. . . Đạm Đài Huyền quá tự tin.”
Lưu Nguyên Hạo giơ tay lên, ngọn lửa màu trắng bệch tỏa ra sự lạnh lẽo..
Hắn đứng lên, ánh mắt nhìn xung quanh.
Bên dưới, toàn bộ giáo chúng Hắc Long giáo đều trông mong nhìn hắn.
Hắn giơ tay lên, chỉ vào một vị Hắc Long vệ.
“Ngươi mang theo giáo chúng ra ngoài phá vây tiến về hướng Thiên Hàm quan. . .”
“Còn về ngươi, cùng bản giáo chủ đi một nơi. . .”
Lưu Nguyên Hạo nói.
Hắc Long vệ khẽ giật mình, “Giáo chủ. . . Muốn làm gì?”
Lưu Nguyên Hạo nhìn về phía ngoài sơn cốc, tia nắng ban mai phía cuối trời đang chậm rãi chiếu rọi màn đêm u ám.
“Đạm Đài Huyền quá tự tin. . . Hắn nghĩ hắn là Bá Vương sao?”
“Bá Vương có tu vi cái thế, thế nhưng. . . Đạm Đài Huyền có sao?”
“Một phàm nhân không có được tiên duyên, dù cho được gọi là Bắc Huyền vương thì cũng vẫn chỉ là phàm nhân. . .”
“Bây giờ. . . Là thời đại của tu hành giả! Đã là phàm nhân thì phải có giác ngộ của phàm nhân!”
Trong đôi mắt Lưu Nguyên Hạo loé lên sát ý lạnh như băng.
Hắc Long vệ cùng với giáo chúng Hắc Long giáo giật mình thở gấp.
Bọn hắn cảm thấy ý nghĩ của Lưu Nguyên Hạo thật điên cuồng.
“Ngươi đi với ta ám sát Bắc Huyền vương!”
Lưu Nguyên Hạo nhìn về phía một vị Hắc Long vệ, nheo lại mắt, nói.
Hắn vừa nói xong.
Trong sơn cốc đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.
Sau đó. . . Tiếng hít thở nặng nề liên tục vang lên.
Ám sát Bắc Huyền vương. . .
Giáo chủ thật điên rồi!
Hắn muốn Ngũ Hoàng đại rơi vào cơn loạn lạc a!
Tuy nhiên, nghĩ lại.
Bắc Huyền vương dường như. . . Cũng không phải là không thể ám sát a!?
. . .
Bên ngoài Dãy Ngọa Long.
Ở trong mảnh đất của Cửu Hoàng viện.
Dưới chân núi.
Linh khí hóa thành sương mù chầm chậm bao quanh ngọn núi.
Một chiếc xe ngựa đang chậm chậm đi tới.
Tiếng chân ngựa lộc cộc.
Sau đó, trong xe ngựa, Bạch Thanh Điểu đầu đội Tiểu Phượng Nhất từ bên trong chui ra.
Xích Luyện và Giang Li theo sát phía sau.
Giang Li thật sự rung động, trận chiến giữa Bá Vương và Chu Hải Sinh, đã làm cho hắn hiểu được một đạo lý trong giới tu hành, thực lực mới là căn bản.
Trở lại Cửu Hoàng viện, Bạch Thanh Điểu rất vui vẻ, Cửu Hoàng viện chính là nhà nàng, là nơi nàng cảm thấy yên ổn.
Tháng ngày nàng ở Cửu Hoàng viện, cho gà ăn, nấu canh gà, tu hành. . . Nàng cảm thấy vô cùng thoải mái và vui vẻ, vô ưu vô lo, thời gian này chính là những tháng ngày nàng luôn mơ ước.
“Giang thúc, chúng ta mau trở lại Cửu Hoàng viện, Thanh Điểu sẽ nấu canh gà cho ngươi uống.”
Bạch Thanh Điểu hoạt bát, nói với Giang Li.
Giang Li nghe vậy, không khỏi cười cười.
Xích Luyện cũng hé miệng cười nhẹ.
“Xích Luyện tỷ cũng phải uống nha!”
Bạch Thanh Điểu chân thành nói.
Xích Luyện khẽ giật mình, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Thiếu đi những tiếng chém chém giết giết, thiếu đi cuộc sống chinh chiến sa trường, cuộc sống như vậy. . . Dường như cũng rất tốt a.
Tuy nhiên, Xích Luyện lại nhìn Giang Li, khuôn mặt Giang Li mỉm cười mang theo vài phần sâu lắng.
Bạch Thanh Điểu không cảm nhận được, thế nhưng Xích Luyện vốn rất mẫn cảm, nàng theo đuổi Giang Li nhiều năm như vậy, làm sao lại không cảm nhận được cơ chứ?
Bỗng nhiên.
Bước chân của Giang Li ngừng lại.
Tiểu Phượng Nhất trên đầu Bạch Thanh Điểu cũng ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn về phía xa.
Giang Li nhìn tới, phát hiện ở nơi xa. . . Đúng là có một bóng người còng lưng, nắm lấy gậy trúc, chầm chậm đi tới.
“Cự Tử?”
Giang Li ngây ngẩn cả người.
Khóe mắt dày của Mặc Bắc Khách run lên, khuôn mặt nhăn nheo của hắn nở một nụ cười, nhìn Giang Li, ông buông gậy trúc xuống, phủi phủi bụi trên người, chắp tay nói:
“Giang tướng quân, đã lâu không gặp.”
Dưới chân núi.
Hai người nhìn nhau, một cơn gió màu xanh lá thổi qua, cuốn bay lớp sương mù màu trắng.
Bạch Thanh Điểu nhìn hai người, nụ cười vui vẻ trên mặt nàng từ từ tan biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận