Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 580: Thiếu nữ này là… Bá chủ vị diện? (1)

Dịch: Mèo Rừng
Long huyết vẩy khung trời.
Nương theo lấy những mảnh long lân màu xanh, là tiếng long ngâm thê thảm đến nỗi chấn động cả thiên địa.
Con tim của mỗi người, cũng không khỏi bị bi thương bao phủ theo.
Thiên địa đồng bi*, Nhật Nguyệt ảm đạm!
(Thiên địa đồng bi: Trời đất cùng buồn)
Trên Chiến trường màu máu, nội tâm của mỗi một vị tu hành giả đều cảm thấy đau buồn vô cùng. Thân thể to lớn của Thanh Long bị đổ máu, hắn bay ngược trở lại từ thiên ngoại, long lân bị vỡ nát từng mảnh từng mảnh một.
Hắn thật là thê thảm làm sao!
Tuy nhiên, Thanh Long vẫn không hề từ bỏ!
Hắn dùng hết toàn lực, nhô ra long trảo, hắn thân là Thiên Long chủng, nên có được sự kiêu ngạo chỉ thuộc về chính mình.
Hắn… Phản kích!
Tới đây!
Đánh ta này!
Thanh Long dương như đang reo hò.
Sau đó, trên Chiến trường màu máu, trong mắt rất nhiều tu hành giả đều hiện ra vẻ bi phẫn.
Thanh Long thẳng tiến không lùi, nương theo tiếng rên rỉ, bay ngược trở lại.
Phanh phanh phanh!
Long thân khổng lồ, đung đưa trái phải, nổ tung thành một đóa rồi lại một đóa sương máu!
Sắc mặt của đám người Nhiếp Trường Khanh hơi đổi, toát ra vẻ khẩn trương.
Tiểu Ứng Long mập mạp nằm trên đỉnh đầu của Nghê Ngọc cũng không khỏi ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn chuyển động, nhìn lấy Thanh Long đang rú thảm, từng mảnh từng mảnh long lân sụp đổ, thậm chí cả gân rồng đều phải bị rút mất.
Hắn thở hổn hển một tiếng, sau đó lại nằm xuống.
Kẻ thông minh như hắn, thoáng cái đã nhìn thấu tất cả.
Chiến trường màu máu, tựa như có một trận mưa máu trút xuống.
Đạm Đài Huyền nhìn xem Thanh Long dường như dẫn đến hiện tượng thiên địa đồng bi, không khỏi trợn mắt hốc mồm.
Ở trong di tích tiên nhân mười năm.
Thanh Long không chỉ có thực lực mạnh hơn, mà kỹ năng diễn xuất cũng càng ngày càng tinh xảo.
Huyết dịch thành mưa, long lân vỡ nát này.
Tất cả đều y như thật.
Thánh tử Thanh Linh ngồi ngay ngắn trong linh chu có chút ngơ ngác.
Không đúng, Thanh Long chiến đấu qua loa với hắn lúc trước, hắn cảm giác thực lực của Thanh Long không yếu như vậy mới phải.
Mặc dù tên Xuất Khiếu cảnh này mạnh, thế nhưng muốn đánh Thanh Long thê thảm như vậy, lại có chút khó khăn.
Cái này… Đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Tựa hồ nghĩ đến gì đó, sắc mặt của thánh tử Thanh Long trở nên cổ quái.
Chẳng lẽ… Thanh Long này, cố ý diễn thê thảm như vậy, để nhận được sự đồng tình, nhằm đào thoát trận chiến kế tiếp?
Chậc chậc, thánh tử Thanh Linh không khỏi gật đầu, hắn… Đã học được.
Rất nhiều Thánh tử Thánh nữ đều lộ ra vẻ hưng phấn.
Thánh tử Bắc Cung vẫn lạc, để cho bọn hắn cảm thấy áp lực cực lớn.
Thế nhưng, cường giả Xuất Khiếu cảnh ra tay, một chiêu liền đánh đổ máu Thanh Long, chuyện này đồng thời còn tăng cường khí thế của bọn hắn.
Đương nhiên, những Thánh tử Thánh nữ này không biết.
Tên Xuất Khiếu cảnh ra tay kia, giờ phút này cũng trở nên yên lặng.
Thanh Long không yếu, thân là Thiên Long chủng, lớp phòng ngự của thân thể còn mạnh hơn rất nhiều so với Phân Thần cảnh thông thường.
Nếu muốn dùng một kích đánh Thanh Long trọng thương, thậm chí cả long lân cũng sụp đổ thành khúc.
Thì hắn phải ra tay toàn lực mới được.
Nhưng mà, vừa rồi hắn không có làm bất cứ chuyện gì cả.
“Chẳng lẽ… Lão phu đã trở nên mạnh như vậy sao?”
Tên Xuất Khiếu cảnh này nhìn thoáng qua cánh tay của mình, thần tâm có chút hốt hoảng.
Ngay sau đó, khóe miệng của hắn run lên một cái.
“Không đúng!”
“Vừa rồi căn bản là lão phu không có đánh trúng hắn!”
Bộ dáng đổ máu kia của Thanh Long, là giả vờ!
Tên Xuất Khiếu cảnh này giận dữ!
Hắn vượt ngang trời mà truy sát đến.
Phúc Thiên trận xoay chuyển, mông lung tựa như mưa bụi Giang Nam, thân thể của Thanh Long đi vào bên trong Phúc Thiên trận, tựa như nhấc lên sóng to gió lớn.
Tuy nhiên, có Phúc Thiên trận thần bí bảo vệ, tên Xuất Khiếu cảnh đang phẫn nộ truy sát lấy cũng không có dám tiếp tục đi vào.
Thế cục đột nhiên biến hóa, để cho bầu không khí giữa toàn bộ hư vô đều trở nên ngưng trọng.
Nơi xa.
Những Lưu Lạc giả run lẩy bẩy.
Xuất Khiếu cảnh, rất nhiều Xuất Khiếu cảnh…
Xuất Khiếu cảnh chỉ thế giới cao võ mới có thể sản sinh ra, lại không nghĩ đến, lại tập trung nhiều người ở nơi này như vậy.
Những Lưu Lạc giả này thở mạnh cũng không dám, sợ sơ sẩy một cái, liền sẽ bị những Xuất Khiếu cảnh kia chú ý mà đánh chết.
Thế nhưng, thứ để cho những Lưu Lạc giả này kinh hãi hơn, vẫn là thánh tử Bắc Cung bỏ mình.
Đây chính là Thánh tử thế giới cao võ thất diễn.
Vậy mà chết ở trong tay một thế giới còn chưa có bước vào cao võ.
Đây tuyệt đối sẽ dẫn đến chấn động!
Tựa như có một dòng dõi quan to hiển quý, chết ở trong một cái thôn nghèo khó lạc hậu, cái thôn này, e rằng phải bị tai họa ngập đầu.
Lửa giận lôi đình của đại năng thế giới cao võ thất diễn, cùng với cường giả cấp Thánh Chủ, cũng đủ để hủy diệt tất cả.
Những Lưu Lạc giả vốn cho rằng chỉ cần núp ở phía sau là sẽ húp được chút nước, nhưng giờ đã không còn bất kỳ tâm tư nào nữa rồi, rất nhiều người đều bắt đầu quay người bỏ trốn.
Nhiều Xuất Khiếu cảnh như vậy… Cái thế giới này, lần này thật tiêu đời!
Mặc dù, Ngũ Hoàng cứ một lần rồi lại một lần đánh vỡ tam quan của bọn hắn, xuất hiện hàng loạt thiên tài có thể chiến đấu với nhóm Thánh tử Thánh nữ.
Thế nhưng, Ngũ Hoàng dù sao cũng chỉ là một thế giới cao võ tân tấn.
Chiến trường màu máu, hoa sen nở rộ được hình thành từ năng lượng bàng bạc, tựa như một đóa Thanh Liên ra nước nhưng không nhiễm bùn vậy.
Thiếu nữ nhắm mắt, lông mi khẽ run.
Nàng giơ tay lên, lòng bàn tay trắng noãn ấy, có một giọt long huyết ấm áp rắc vào trên đó.
Bên tai, tựa hồ truyền đến tiếng hét thảm bi thương của Thanh Long.
Quả thảm rồi…
Giống như bị rút gân lột da vậy.
Chân mày to của Trúc Lung cau lại, trên khuôn mặt đẹp đẽ của nàng, không nhìn ra vẻ vui giận.
Lục Cửu Liên giơ tay lên, một giọt long huyết bị hắn bắt lấy.
Khẽ thở dài một hơi, trong ánh mắt của hắn mang theo vài phần phức tạp.
“Là ma nữ Bất Chu phong!”
Có tu hành giả Thiên Nguyên dị vực, nhận ra Trúc Lung xuất hiện.
Tu hành bên trong di tích tiên nhân mười năm, Trúc Lung tựa hồ không có chút biến hóa nào quá lớn, bộ dáng vẫn như cũ là thiếu nữ ôn nhã.
Thế nhưng, tu hành giả Thiên Nguyên đều hiểu rõ, dưới phần ôn nhã này, chính là cực kỳ đáng sợ.
Đây là một đại ma nữ giết người không chớp mắt!
Còn về Lục Cửu Liên, thì lại không có bao nhiêu người nhận biết.
Dù sao, Lục Cửu Liên cũng chỉ là một học sinh tương đối có thiên phú trong Đại Huyền học cung mà thôi.
Nhiều tu hành giả không nhận ra cũng bình thường.
“Đó là Cửu Liên?”
Đạm Đài Huyền nhận ra Lục Cửu Liên, không khỏi khẽ giật mình.
Học sinh ưu tú nhất Đại Huyền học cung, hắn há có thể không nhận ra. Vào trong di tích tiên nhân một năm, tu hành mười năm, không biết tên học sinh ưu tú nhất lịch sử này, đã trưởng thành đến trình độ như thế nào.
Bá Vương lại một lần nữa gắn đầu lại, trong đôi mắt sắc bén mang theo vẻ sắc sảo.
Hắn đi ra phế tích.
Những giọt máu giương vẩy của Thanh Long, khiến cho khí tức giữa thiên địa càng ngày càng nghiêm nghị cùng lạnh lùng.
Tựa hồ… Phải khổ chiến.
Đám người Nhiếp Trường Khanh, Phong Nhất Lâu dồn dập rơi xuống đất.
Ngưng Chiêu váy trắng bồng bềnh, tuy đã đại chiến một phen, nhưng nàng tựa hồ không có chập trùng quá lớn.
Nghê Ngọc cõng nồi đen, lặng lẽ meo meo chạy đến, đưa cho Ngưng Chiêu một viên đan dược.
Từng vị tu hành giả Ngũ Hoàng đều dồn dập hội tụ lại.
Tư Mã Thanh Sam vác lấy rương sách, hắn càng ngày càng ôn nhuận.
Ở bên cạnh hắn, đồ đệ An Diệu Ngũ che ô, giống như tiểu thư khuê các trong mưa bụi Giang Nam.
Mạc Thiên Ngữ hở ngực lộ bụng, nắm lấy đồng bảo, tựa như cười mà không phải cười.
Khổng Nam Phi mặc một bộ nho sam lôi thôi, trút rượu vào trong miệng.
Thiên ngoại.
Một tên rồi lại một tên Xuất Khiếu cảnh lơ lửng.
Khí thế đáng sợ đan xen tung hoành, tựa hồ hoàn toàn bao phủ Ngũ Hoàng lại vậy.
Ba đường lưu quang lóe lên.
Ba người có Dương Thần Xuất Khiếu là Nữ Đế, Diệp Thủ Đao, Đỗ Long Dương hiện ra. Trên đỉnh đầu có mảnh vỡ chuông cổ, bọn hắn ngăn ở bên ngoài Ngũ Hoàng, mặt mũi tràn đầy ngưng trọng.
Có quả nhiều kẻ địch Dương Thần cảnh.
Bọn hắn cảm thấy vô cùng áp lực.
Mưa máu giương vẩy.
Thanh Long rơi xuống đất, hóa thành bộ dáng thiếu niên, thiếu niên có sắc mặt trắng bệch, bờ môi phát tím, thậm chí còn đang run rẩy.
Hắn che ngực, thanh sam nhuốm máu, bước nào bước nấy đều thất tha thất thểu.
Một đường lưu quang lóe lên.
Trúc Lung tan biến tựa như thuấn di, lúc xuất hiện lại, là ở bên người Thanh Long.
Cảm thụ được khí tức mất đi tinh thần của Thanh Long.
Tiểu đệ của mình… Lại bị người khi dễ.
Áp bách trên người Trúc Lung càng ngày càng kinh khủng.
Trong hư vô, trên đại lục băng lãnh mà tĩnh lặng.
Thân thể tiều tụy của Tề Lục Giáp ngồi xếp bằng, hắn có đôi phần nghi ngờ, đôi mắt thâm thúy như hố đen lóe lên, rơi trên thân Trúc Lung.
Nguyên Thần của hắn, đang hơi rung động.
Hồi lâu sau, Tề Lục Giáp áp chế nỗi rung động trong nội tâm xuống, lại lần nữa trở nên yên lặng.
Xem ra… Vẫn chưa đến thời điểm hắn nên động thủ.
Đôi mắt thâm thúy của hắn quan sát lấy bản nguyên đã hướng tới viên mãn, cơ hồ phải lập tức phải bước vào cấp độ cao võ của Ngũ Hoàng đại lục.
Lão giả chậm rãi thở ra một hơi, quan sát lấy hư vô vô ngần.
Những Xuất Khiếu cảnh này cũng chỉ là tràng diện nhỏ mà thôi, đại khủng bố chân chính còn chưa có tiến đến đâu.
Hắn không có buông lỏng, có từng đường trận văn nhỏ như một con rắn nhỏ, không ngừng quấn quanh lấy xung quanh thân thể của hắn.
. . .
“Giết!”
Xuất Khiếu cảnh bao trùm lấy áo giáp u mịch, toát ra vẻ lạnh lẽo.
Xung quanh thân thể của hắn, cờ nhỏ trôi nổi, trong miệng phát ra tiếng quát chói tai.
Oanh!
Thanh tử Bắc Cung vẫn lạc, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, nếu như hắn cứ như vậy mà trở về, Thánh Chủ Bắc Cung nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Cho nên, hắn chỉ có thể hủy diệt cái thế giới này, lấy công chuộc tội!
Xuất Khiếu cảnh xung quanh cũng không có từ chối, dồn dập ra tay.
Lửa giận từ thế giới cao võ thất diễn, cũng không phải cứ tiếp nhận là được. Nếu như bọn hắn không hiện rõ thái độ của mình, đến lúc đó, rất có thể sẽ bị lửa giận của Thánh Chủ Bắc Cung liên lụy.
Rầm rầm rầm!
Cầu vồng sắc bén xuyên qua bầu trời.
Trong nháy mắt, có muôn vàn hào quang chuyển động, hắc ám trong hư vô, vào khoảnh khắc này, trở nên cực kỳ lóa mắt.
Tựa như từ đêm tối hóa thành ban ngày!
Ba người Đỗ Long Dương, Diệp Thủ Đao cùng Nữ Đế gầm nhẹ.
Dương Thần Xuất Khiếu ngồi ngay ngắn trên Đạo Liên chợt cất bước.
Sau lưng ba người có hư ảnh khổng lồ hiện ra, chuông cổ rung động, sóng chuông khuếch tán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận