Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 950: Dùng Tiên Nhân chi thân, nghịch cổ đế (2)

Edit: Long Hoàng
“Hô…”
“Phải làm cái gì đây a?”
Mạc Thiên Ngữ thật sự rất hối hận, vì sao lại tính ra một quẻ như vậy.
Một quẻ đại cát, để cho người ta tuyệt vọng.
Rầm rầm rầm!
Tiếng gào thét kinh khủng vang vọng, trùng trùng điệp điệp truyền ra từ bên trong Nam Vực.
Toàn bộ Nam Vực đại địa đều đang rung chuyển, con hung thú Lục Anh cao vạn trượng kia, giữa sáu cái đầu toát ra khí lực vô cùng kinh khủng.
Cự thạch sụp đổ, sơn hà vỡ nát.
Một mỗi cái đầu đều ẩn chứa một loại đạo ý, phun ra lực lượng kỳ dị.
Có lực lượng ăn mòn, cũng có hàn lực đóng băng.
Đám người Bá Vương chống cự vô cùng khó khăn.
Thậm chí thỉnh thoảng vài vị Chân Tiên còn bị thương.
Oanh!
Bỗng dưng, thiên địa rung chuyển một hồi.
Thần tâm của Mạc Thiên Ngũ rung lên, loáng thoáng hắn như nghe được tiếng quân cờ hạ xuống.
Hắn mãnh liệt quay đầu, hướng về bốn phía nhìn thật kỹ.
Là ai? !
Thanh âm hạ cờ này, rốt cuộc là ai, lại để hắn có cảm giác lạnh hết cả người như vậy? !
Rống!
Hung sát chi khí cuồn cuộn, tràn lan tứ phương.
Bành bành!
Thanh âm bạo hưởng, nổ tung vang vọng không ngớt, hư không nứt toác ra.
Miệng mũi của Bá Vương chảy máu, giống như một khỏa cầu bị đánh bay, tạo thành một khe rãnh rất dài trên mặt đất.
Đường Nhất Mặc hóa thân thành cự nhân màu tím, bắp thịt lồ lộ, nhưng vẫn bị đánh bay, một cánh tay triệt để gãy nát.
Trong hư không.
Sắc mặt của Tư Mã Thanh Sam trắng bệch.
Trong miệng hắn ho ra máu, thấm đẫm trên trang giấy, con ngươi ảm đạm.
Huyền Tiên cấp Hung thú… Quá mạnh.
Hạo nhiên chính khí như trường hà của Mạnh Hạo Nhiên cũng vị đụng cho tan nát.
“Thực lực của hung thú Lục Anh lại tăng lên rồi! Chống không nổi nữa, tất cả mọi người đều ra tay!”
Nơi xa, Nhiếp Trường Khanh đang nghỉ ngơi điều tức thì tầm mắt ngưng tụ, vác lấy Trảm Long lập tức lao ra.
Nhiếp Song bạo rống, toàn thân bộc phát ra kim quang sáng chói, tựa như có dị tưởng hiển hiện.
Thôi động thánh vương thể đến cực hạn.
Đường Quả quát chói tai, Thần Vương thể không nhiễm bụi trần, khống chế một thanh phi kiếm chém về phía đầu của Lục Anh.
Âm thanh nổ tung, tiếng quát chói tai, vang vọng không dứt ở Nam Vực chiến trường.
Nhưng mà…
Nhưng mà đám Chân Tiên của Ngũ Hoàng, từng người đều bị đánh cho phun máu, khí tức ảm đạm, còn Lục Anh thì càng đánh càng hăng!
Thế cục trở nên bị động vô cùng.
Bên ngoài phòng tuyến Nam Vực, hơn trăm vạn đại quân liên minh của Yêu tộc vương đình cùng với Đại Huyền thần triều, đều toát ra vẻ mặt sợ hãi.
Đám Tiên Nhân của Ngũ Hoàng đều bại, đám đại quân như bọn họ lại lấy gì ra để mà ngăn cản công phạt của Lục Anh đây? !
Thế nhưng, bọn hắn đều chưa từng lui bước.
Thân là đại quân, bọn hắn vốn nên ở tiền tuyến.
Cho dù đám chân tiên của Ngũ Hoàng thật sự bại, bọn họ vẫn như cũ muốn dốc hết sức để ngăn cản.
Trên thực tế, bọn hắn cũng rất rõ ràng, nếu như đám Tiên Nhân thật sự bại, bọn họ có muốn trốn cũng chẳng có chỗ mà trốn?
Sau cùng vẫn sẽ bị Lục Anh tiêu diệt mà thôi!
Trên đỉnh núi.
Từng vị tu giả của Ngũ Hoàng đều lộ ra vẻ mặt đau thương.
Bọn hắn đã tận lực, nhưng mà, đối thủ thật sự quá mạnh.
“Ngũ Hoàng phát triển đến hiện tại thật sự rất khó khăn, nhưng tên cổ đế đáng ra nên yên diệt từ vô số năm về trước kia, vì sao lại muốn hủy hoại Ngũ Hoàng ta đến như vậy? !”
Một vị Tiên Nhân của Ngũ Hoàng không cam tâm, ngửa mặt hét, tựa như đang chất vấn thương thiên.
Thật không có cơ hội sao?
Trên đỉnh núi.
Mạc Thiên Ngữ đứng lặng, thân thể lung la lung lay.
Hắn nhìn ra xa hướng phương xa, dùng thực lực tiên nhân hiện tại của hắn, thị lực rất mạnh, tự nhiên là thấy được trăm vạn đại quân liên minh đứng ở biên giới chiến trường, cũng thấy được bọn họ đang sợ hãi.
Nhưng dù vậy, bọn hắn không có lùi bước, vẫn tiếp tục tử thủ.
“Bố cục của Đại Đế? Haha. . . thật sự là đáng chê cười!”
“Bố trí ra cục thế, ẩn chứa hung thú viễn cổ, để cho Ngũ Hoàng tao ngộ đại kiếp diệt thế, một khi đại thế buông xuống, liệu có bao nhiêu sinh mạng phải chết đi, sinh linh đồ thán a!”
“Thiên Môn, Minh Thổ, Ngũ Hoàng đều có Hung thú… Tất cả những thứ này đều là do đại đế sắp đặt!”
Trong đôi mắt của Mạc Thiên Ngữ toát ra thần sắc buồn bã.
Hắn nắm chặt nắm đấm.
Từ bỏ sao?
Ngũ Hoàng gian nan lắm mới có thể phát triển hưng thịnh đến nhường này, chẳng lẽ cứ như vậy mà từ bỏ, bị hủy diệt hay sao?
Mạc Thiên Ngữ cắn răng, hắn đứng lặng tại đỉnh núi, lộ ra không cam tâm.
Nhìn xem đám người Bá Vương ho ra máu, nhìn xem đám Chân Tiên Ngũ Hoàng khí tức uể oải.
Mạc Thiên Ngữ bỗng ngửa mặt lên trời thét dài, nhìn chằm chằm về hung thú Lục Anh.
“Ta Mạc Thiên Ngữ xuất đạo đến nay, độc quẻ thiên hạ, ở trên đạo tính quẻ này, người có thể đánh bại Mạc Thiên Ngữ ta, chỉ có thể là chính ta!”
Trong đôi mắt của Mạc Thiên Ngữ toát ra thần sắc điên cuồng.
Lữ Mộc Đối không hiểu rõ những lời này, chỉ cảm thấy những lời này của Mạc Thiên Ngữ lại có loại vừa giống như đang trang bức, lại vô cùng bá khí.
Thế nhưng, Khổng Nam Phi vừa mới ngưng tụ ra hạo nhiên chính khí trường hà muốn đi đối kháng Lục Anh, thì như nghĩ đến điều gì đó.
“Lão Mạc! Đừng làm chuyện điên rồ!”
“Chúng ta vẫn còn có thể chiến tiếp được!”
Khổng Nam Phi một thân nho sam lôi thôi, quẹt vội vết máu trên khóe miệng, gấp gáp nói.
Mạc Thiên Ngữ đứng lặng tại đỉnh núi, lại là hơi lắc đầu.
Khi vừa nói ra những lời kia, vậy mà từ trong cõi u minh, hắn sinh ra cảm ứng.
“Cổ đại đế, dùng thương sinh làm quân cờ, thiên địa làm ván cờ…”
“Sinh linh Ngũ Hoàng, thánh cảnh của thánh tộc thượng giới, tất cả đều là quân cờ của cổ đại đế mà thôi.”
“Nếu như dùng phương thức bình thường không thể phá cục. . . vậy chỉ có thể dùng biện pháp phi thường.”
Thân thể Mạc Thiên Ngữ thẳng tắp, tựa như một gốc Thanh Tùng.
Hắn nhìn chằm chằm hướng Đông Hải.
“Trên thực tế, Lục Thiếu Chủ hẳn là có cách phá cục khác…”
“Nhưng là, chúng ta không chờ nổi a.”
“Lục thiếu chủ dù sao cũng là người, không phải thần… Thiên Ngoại có thánh cảnh đột kích, bên trong lại có hung thú họa loạn, giờ phút này Lục thiếu chủ bế tử quan cầu đột phá, hẳn là cảm thấy chỉ khi đột phá cảnh giới mới có thể vượt qua tử cục lần này đi.”
Mạc Thiên Ngữ đứng vững vàng, nỉ non.
“Đã như vậy, liền để Mạc Thiên Ngữ ta phá hủy một góc bàn cờ, giúp đỡ Lục thiếu chủ chiếm được thời cơ phá cục đi…”
“Đây chẳng phải là lý do mà trời ban cho ta Nghịch Mệnh đạo ý hay sao?”
“Mạc Thiên Ngữ ta, ngày hôm nay, muốn nghịch chuyển vận mệnh chắc chắn bị hủy diệt của Ngũ Hoàng!”
Mạc Thiên Ngữ toát ra nụ cười có mấy phần điên cuồng.
Oanh!
Hắn cầm ba cái đồng bảo trong tay, xoạt xoạt xoạt xoạt…
Trên đồng bảo trải đầy vết rách.
Bành bành bành!
Thanh âm sụp đổ nổ tung.
Ba cái đồng bảo, đúng là nổ nát vụn giữa trời.
Đau đớn kịch liệt, áp lực kinh khủng, từ trên trời giáng xuống!
Oanh!
Ở bên trên bầu trời của Ngũ Hoàng vậy mà hiện ra vòng xoáy khí vận.
Loáng thoáng ở giữa, phảng phất như tạo thành một khỏa tinh thần.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận