Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 208: Thật là đúng dịp, ngươi cũng tới. (1)

Dịch: Mèo Rừng.
Lục Phiên vẫn cảm thấy bản thân mình là một người có tính tình tốt.
Nhưng, tốt tính là một chuyện, bao che khuyết điểm lại là một chuyện khác.
Nhiếp Song là một hài tử đầu to đã quỳ gối trước mặt Lục Phiên ở dưới đêm mưa vào lúc trước, cầu hắn xuất thủ để cứu Nhiếp Trường Khanh.
Nhưng bây giờ chắc cũng đã trở thành tu hành giả có thể gánh vác một phương.
Cho tới hiện tại, Lục Phiên đều nhìn vào mắt việc Nhiếp Song nỗ lực cùng gian khổ tu hành ở trên Hồ Tâm đảo.
So với bộ dáng lười biếng của nha đầu Nghê Ngọc ba ngày đánh cá hai người phơi lưới kia, thì Nhiếp Song lại đại biểu cho khắc khổ.
Hài tử chăm chỉ, ai mà không thương?
Nhiếp Song mới là tên nhóc Lục Phiên coi trọng nhất.
Cho nên, lúc Nhiếp Song bị Tây Nhung Vương đánh một quyền thổ huyết cùng hôn mê ở trong chiến trường Bắc Quận, Lục Phiên há có thể không làm gì.
Trên Bắc Lạc hồ.
Áp lực đáng sợ cơ hồ bị ngưng tụ thành thực chất.
Linh hồn của nam tử tóc vàng đang quỳ sát trên mặt hồ, động cũng không dám động, lão quái Kim Đan cảnh nổi giận, tuyệt đối không phải thứ mà Thể Tàng cảnh có thể chống cự.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, không để ý tới nam tử tóc vàng cùng phật tăng.
Tay hắn kẹp vào một quân cờ.
Trên Linh áp kỳ ban, phảng phất có sông núi được phản chiếu lấy.
Nam tử tóc vàng cùng với phật tăng, và linh thức phân thân của tên bá chủ vị diện thế giới trung võ bị phong khốn kia đều trở nên kinh hãi.
Cái bàn cờ này… là một loại vũ khí thần bí?
Lạch cạch.
Lục Phiên hạ một quân cờ xuống.
Ngay sau đó, tựa như có một gợn sóng vô hình, tràn ngập khắp cả trời đất.
Lục Phiên bạch y phấp phới, có vẻ như bị gió thổi không ngừng, tóc mai cũng bay tứ tung, quét qua khuôn mặt môi hồng răng trắng của hắn, lộ ra mấy phàn an nhàn.
. . .
Bắc Quận, bên ngoài Thiên Hàm quan.
Tây Nhung Vương nhìn lấy thảo nguyên vô tận cùng với tuyết lớn đầy trời đã gần như đóng dày một lớp áo bông.
Hắn ngồi ngay ngắn ở trên ghế dựa do mấy tên dũng sĩ Tây Nhung nâng lên, chân của bọn hắn bị lún sâu vào trong lớp tuyết dày, mỗi một bước di chuyển đều cực kỳ gian nan.
Sau lưng còn có đại quân Tây Nhung xếp thành hàng dài đằng đẵng mà đi theo, bọn hắn rút lui từ Thiên Hàm quan, tạm thời chỉnh đốn lại.
Người Tây Nhung đối với chiến tranh cũng không cảm thấy kinh ngạc gì.
Đối với người Tây Nhung, một khi mùa đông phủ xuống bông tuyết đầu tiên, chính là khoảnh khắc cao điểm để bùng nổ chiến tranh.
Mỗi một năm, Tây Nhung Vương đều sẽ suất lĩnh đại quân tiến đánh Bắc Quận, muốn công phá phòng thủ của Bắc Quận, sau khi tiến vào quan ải, chính là đại địa bao la màu mỡ.
Một khi vào được những nơi đó, ngay lập tức sẽ có vô số lương thực chờ đợi bọn hắn.
Cả một mùa đông bọn hắn đều không cần phải lo lắng không có đủ lương thực để ăn.
Tuy nhiên, Thiên Hàm quan rất khó công phá, mỗi năm đại quân Tây Nhung cơ hồ đều để lại vô số thi thể.
Mặc dù chiến tranh cực kỳ tàn khốc, nhưng mà, đối với Tây Nhung Vương, chiến tranh này bắt buộc phải thực hiện.
Chiến thắng là tốt nhất, có thể được đầy đủ lương thực, an vui cả một mùa đông.
Còn nếu bại thì cũng chả sao, chết đi không ít người, vậy thì lương thực cũng sẽ tiết kiệm đi rất nhiều.
Mà năm nay, các bộ thủ lĩnh Tây Nhung đều không cảm thấy bình thường.
Tây Nhung Vương hiệu triệu tất cả người Nhung tề tụ lại, đại quân hơn mười vạn người tiến đánh Thiên Hàm quan.
Loại quy mô này, trước đây chưa từng có.
Với lại, Tây Nhung Vương cho bọn hắn cảm giác vô cùng quái dị, để bọn hắn cảm nhận được sự đè nén.
Có một vài bộ lạc thủ lĩnh khác có ý kiến, vậy là bị Tây Nhung Vương vặn gãy cổ, thi thể bị thả vào bên trong gió tuyết đầy trời, đã sớm bị tuyết lớn mờ mịt che phủ hoàn toàn, cực kỳ lạnh lẽo, muốn đi tìm cũng không tìm được.
Những thủ lĩnh còn lại giận mà không dám nói gì, Tây Nhung Vương độc đoán, nắm giữ binh quyền đại quân Tây Nhung.
Bất kỳ tên thủ lĩnh nào, cũng không thể chống lại với Tây Nhung Vương.
Đáng sợ nhất… Là võ lực của Tây Nhung Vương, căn bản chính là mạnh mẽ đến nỗi khiến cho người ta sinh ra tuyệt vọng.
Tây Nhung Vương ngồi ngay ngắn ở trên chiếc ghế dựa được nhắc lên, đang suy tư gì đó.
Không công phá được Bắc Quận, Đạm Đài Huyền cùng Giang Li thật ra cũng không đáng để lo, mặc dù xưng là hào kiệt, thế nhưng… Cũng chỉ là phàm nhân mà thôi.
Thế nhưng những người viện trợ ở phía sau như Bạch Thanh Điểu, Nhiếp Song mới khiến cho hắn cảm thấy khó giải quyết.
Mặc dù chỉ là Ngưng Khi cảnh, thế nhưng… Thủ đoạn lại vô cùng quỷ dị.
Thiếu nữ điều khiển ba con Hỏa Hoàng, khiến cho hắn đánh tới sứt đầu mẻ trán, thế thì cũng đã đành.
Thế nhưng cái tên nam hài đầu to kia, vậy mà nương theo nghị lực kinh người cùng bản lãnh sắt đá, đánh hắn một quyền.
Tây Nhung Vương cảm khái không thôi.
Thế giới này, rất đẹp đẽ, hào kiệt cùng thiên kiêu nhiều lần xuất hiện, thật là khiến cho người ta hoài niệm.
Thế giới trước kia của hắn, cũng giống vậy.
Thế nhưng sau này, lại bị hủy diệt.
Hả?
Bỗng nhiên.
Không biết từ khi nào, tuyết lớn, ngừng.
Giữa đất trời, tồn tại một áp lực không gì sánh được, áp lực rất lớn, phảng phất như khiến cho người ta không thở nổi vậy.
Thần kinh của Tây Nhung Vương đột nhiên kéo căng lên, đó là một loại cảm giác nguy hiểm tràn ra từ sâu bên trong đáy lòng.
Tuấn mã trong đại quân Tây Nhung chợt hí lên, đây là một loại hoảng sợ khi gặp được đại khủng bố.
Thú vật, trời sinh có tính nhạy bén hơn người.
Tây Nhung Vương nhảy xuống từ bên trên chiếc ghế được nâng lên bởi dũng sĩ Tây Nhung.
Ầm ầm!
Trên bầu trời, tầng mây xoay tròn.
Sau tức khắc, gió tuyết đầy trời tựa hồ bị xé nứt, hóa thành một bàn tay khổng lồ.
Ngón giữa của bàn tay chồng lên ngón trỏ, giống như có người hạ cờ xuống dưới bàn cờ vậy.
“Người nào!?”
Trong lòng Tây Nhung Vương giật mình.
Đáy mắt ở sâu bên trong con ngươi không khỏi thít chặt lại.
Không có đối thoại, cũng không có bất kỳ lời nói nào.
Người đánh cờ dùng sông núi đất trời làm bàn cờ.
Trong khoảnh khắc đó, Tây Nhung Vương bạo phát ra toàn bộ lực lượng của mình, sức mạnh Trúc Cơ đỉnh phong bị hắn lộ ra vô cùng thuần thục.
Ầm ầm!
Bàn tay khổng lồ kia, dùng tư thái hạ cờ, chậm rãi rơi xuống.
Oanh!
Ngay tại lúc này, tuyết lớn trên mặt đất dưới áp lực to lớn, bị triệt để tách ra, lộ ra đất trần dưới đáy thảo nguyên.
Tất cả binh lính ở trong đại quân Tây Nhung đều bị áp lực làm cho quỳ sát trên mặt đất, trên khuôn mặt của rất nhiều thủ lĩnh bộ lạc đều toát ra vẻ hoảng sợ…
Xảy ra chuyện gì?
Bọn hắn đi chinh phạt mà không được sự cho phép từ thần … Cho nên chọc giận Thần Thảo Nguyên sao?
Toàn bộ đại quân Tây Nhung quỳ nằm ở giữa trời băng đất tuyết.
Thậm chí bọn hắn còn không dám động đậy.
Tây Nhung Vương rơi xuống mặt đất, khí tức Trúc Cơ đỉnh phong bùng nổ đến cực hạn.
Ở trong ánh mắt của rất nhiều thủ lĩnh, vua của bọn hắn… Phảng phất như đang chống lại với trời xanh!
Không phục thiên, không phục mệnh.
Người Tây Nhung cùng với các bộ thủ lĩnh Tây Nhung, nhìn lén xem.
Đùng!
Áp lực khổng lồ, giống như là đang muốn đè bạo phong tuyết vậy.
Tây Nhung Vương khiếp sợ, tròng mắt cơ hồ muốn rớt ra.
“Cỗ áp lục này…”
Tây Nhung Vương hít vào một hơi.
Hắn dùng lực lượng Trúc Cơ đỉnh phong, điên cuồng chống cự với phần áp lực này.
“Kim Đan cảnh… lão quái!?”
“Chủ nhân vị diện của cái thế giới này?”
Trong lòng Tây Nhung Vương chấn động, cực kỳ không thể tưởng tượng nổi.
Đây cùng lắm cũng chỉ là một thế giới đê võ, vì sao lại xuất hiện Kim Đan cảnh lão quái?
Thiên địa ở khoảnh khắc này tựa như hóa thành một cái lồng giam.
Trong đôi mắt của Tây Nhung Vương có một ngọn hỏa diễm màu nâu trắng đang nhảy.
Loáng thoáng hắn thấy được một bóng người mờ ảo.
Y ngồi ngay ngắn trên xe lăn, xắn tay áo kẹp một quân cờ, sau khi hạ cờ, đối phương tựa hồ nhận thấy được điều gì, chậm rãi ngẩng đầu lên, tròng mắt nhìn về phía hắn
Tây Nhung Vương cảm giác cả tâm thần của mình đều bị đánh bởi một cây chùy sắt cực kỳ nặng nề.
Miệng mũi chảy máu.
Trên khuôn mặt than cốc ấy bị bốc hơi.
Lộ ra khuôn mặt tro bụi.
Ngọn lửa màu trắng bệch, đốt cháy mà lên, triệt để bao phủ cái đầu của hắn lại.
Tây Nhung Vương không muốn chết…
Ngọn lửa màu trắng bệch hoàn toàn quỷ dị, trong nháy mắt nó xuất hiện, vậy mà khiến cho Tây Nhung Vương bạo phát ra được lực lượng để thoát khỏi áp lực.
Hắn hung hăn đạp một cước trên mặt đất.
Đại địa khẽ run rẩy.
Tây Nhung Vương hóa thành một đạo hắc mang, lao ra khỏi khu vực linh áp.
Hắn xông vào bên trong trời băng đất tuyết, lao vụt như điên ở dưới tuyết lớn, khiến cho vô số phong tuyết bị tách ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận