Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 824: Gõ thiên môn, vị phi thăng giả đầu tiên (3)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Đột nhiên.
Sắc mặt Bá Vương cùng Lục Cửu Liên đột nhiên biến đổi.
Vẻ khó tin dường như tràn ngập trong con ngươi của hai người họ.
Chợt ngẩng đầu lên.
Nhìn về phía không trung cửu thiên.
Đám người Đường Nhất Mặc, Nhiếp Trường Khanh vốn tâm tình thoải mái cũng khẽ biến.
Bởi vì bọn họ cảm nhận được thần sắc của Bá Vương cùng Lục Cửu Liên hiện lên vẻ kinh ngạc.
Điều quan trọng nhất là, giữa trời đất bỗng dưng nổi lên uy áp khổng lồ!
Như thể một thế giới rộng lớn có một không hai xé toạc những rào cản giữa thiên địa, xuất hiện trên đầu họ, khiến họ không cách nào thở được vì áp lực!
Loại cảm giác này, trước nay chưa từng có!
Bạch Thanh Điểu đứng giữa biển lửa, tiểu phượng vừa đến tiểu phượng cửu, chín đầu nhỏ bảo vệ quanh nàng.
Trong đôi mắt tựa hồ có hỏa diễm của Bạch Thanh Điểu từ từ ngẩng đầu lên.
Nhìn áp lực thâm trầm trên bầu trời.
Nàng……tựa hồ thấy được cái gì đó!
Rầm rầm!
Bá Vương cùng Lục Cửu Liên động rồi, hai vị tu hành tiến vào thiên nhân cảnh, đỡ lấy uy áp đáng sợ xông lên trời cao.
“Thời điểm chúng ta nhập thiên nhân cảnh phá cảnh, cũng không có dị tượng bực này!”
Bá Vương ngưng trọng nói.
“Đây rốt cuộc là cái gì?”
Bá Vương hít một hơi thật sâu.
“Có lẽ, chỉ có Lục thiếu chủ Bạch Ngọc Kinh biết được……đáng tiếc, bây giờ Lục thiếu chủ thần bí khó lường, phảng phất như đã biến mất giữa trời đất.”
Lục Cửu Liên nhìn chằm chằm, trong lúc mơ hồ, hắn cảm thấy một cỗ hấp dẫn cực lớn, sự hấp dẫn đó khiến hắn không ngừng đi về phía trước.
Những đám mây dày bắt đầu liên tục kéo xuống, liên tục kéo xuống……
Toàn bộ Ngũ Hoàng, trong thời khắc này, tựa hồ đều cảm nhận được áp lực khí cơ đang tràn ngập.
Váy dài màu hỏa diễm của Bạch Thanh Điểu bay tán loạn.
Chín đầu phượng hoàng bay trong gió, nhìn quanh cơ thể nàng.
Nàng từng bước từng bước, như thể đang leo lên một chiếc thang, đi về phía bầu trời trên cao.
Theo Bạch Thanh Điểu ngày một bước đến.
Những đám mây đen dày, dường như bị một con dao lớn cắt ra vậy.
Có hàng ngàn tia sáng chiếu xuống.
Mơ hồ, như thể một cánh cửa thần tiên hiện ra.
Tất cả mọi người đều đang quan sát, nhưng đồng tử đột nhiên nhíu chặt.
……
Ngàn dặm bên ngoài cửu ngục bí cảnh, một nơi vô cùng đẹp đẽ, thiên cơ các đang ẩn nấp tại đó.
Đây là một ngọn núi hoang vắng, trong vòng bán kính một trăm dặm, không có người ở.
Sau khi bước lên phiến đá xanh phủ đầy rêu, trên đỉnh núi hiện ra thiên cơ các, thác nước ào ạt đổ từ trên trời giáng xuống, giống như những ống dẫn dải ngân hà.
Ở thác nước đó, có một lão giả đang thả câu trong hồ nước.
Sóng gió cuộn trào, áo bào trên người lão giả không ngừng tung bay.
Bên cạnh lão giả đó.
Từng môn đồ của thiên cơ các ngồi xếp bằng.
Mạc Thiên Ngữ mở ngực lộ bụng, cầm chùm nho nhàn nhã ăn.
Đột nhiên.
Trên bầu trời, những đám mây giông u ám cuộn trào.
Lữ Mộc Đối và Mạc Thiên Ngữ không khỏi nở nụ cười.
“Thiên địa dị tượng, từ hôm nay, Ngũ Hoàng lại có nhiều hơn một vị thiên nhân.”
Mạc Thiên Ngữ nuốt một quả nho, nhổ hạt ra, rồi mỉm cười.
“Chuyện thật đáng mừng a.”
Rầm ầm ầm!
Đột nhiên.
Thân mình Lữ Mộc Đối và Mạc Thiên Ngữ đồng thời cứng đờ.
Hai người ngẩng đầu lên một cách ngờ vực, chỉ cảm thấy một cỗ khí cơ áp lực nặng nề bao phủ trời đất.
Ánh mắt Mạc Thiên Ngữ lóe lên, bốn miếng đồng bảo trong tay hiện lên, cũng đồng dạng bắt đầu thôi diễn.
Lữ Mộc Đối gõ vào thanh tre, cũng đồng dạng bắt đầu thôi diễn.
“Ngũ Hoàng nhập đại thế, đây còn là phi thăng chi môn, sau cánh cổng, có một thế giới rộng lớn, làm phi thăng chi địa, có được tiên khí nồng đậm, thiên nhân Ngũ Hoàng vào trong đó, có thể tiếp tục tu hành phá cảnh.”
Ngay tại lúc Lữ Mộc Đối muốn thôi diễn, một giọng nói bí ẩn cuồn cuộn vang lên bên tai hắn.
“Công……công tử?!”
Thân hình Lữ Mộc Đối run lên, rồi đột nhiên quỳ rạp xuống trên mặt đất.
“Cửa này, liền gọi là “thiên môn” đi.”
Giọng của Lục Phiên dần yên ắng.
Thân hình Lữ Mộc Đối lại run một hồi.
Một bên, Mạc Thiên Ngữ che miệng, giữa ngón tay phun máu, hai mắt sáng ngời.
“Đại hung hiện ra a!”
Lữ Mộc Đối đứng lên, liếc mắt nhìn hắn.
Đại hung cái rắm!
Tay run lên, giấy huyền hoàng, bút lông sói đột nhiên xuất hiện.
Nắm đấm vỗ ngực, ho ra một bát máu đỏ tươi.
Bút lông sói nhuộm huyết mực, đề bút đạo thiên cơ!
Mạc Thiên Ngữ thấy Lữ Mộc Đối vậy mà lấy máu thân mình làm tin truyền thiên hạ, nhất thời hít sâu một hơi, tin tức này, nhất định càn quét thiên hạ.
“Cửa này, chính là phi thăng chi môn, tên gọi thiên môn……”
“Sau thiên môn, là những thiên nhân Ngũ Hoàng, cũng chính là con đường tu hành đã bị đứt!”
……
Bạch Thanh Điểu phong hoa tuyệt đại, váy dài hỏa diễm sắc bay lên.
Trên đầu nàng, một cánh cổng hàng ngàn trượng nổi lên.
Đây là cánh cổng mỹ lệ đến bực nào a!
Bá Vương cùng Lục Cửu Liên cũng chỉ hỉ có thể khó khăn trực tiếp nhìn thẳng, mà những người bên dưới chưa tiến vào thiên nhân, thậm chí đến nhìn thẳng còn không dám nhìn.
Thoáng nghe, họ nghe thấy tiếng gầm rú của dị thú.
Có long ngâm, có phượng gáy, có kỳ lân gầm, có huyền vũ rít tận trời……
“Tam hoa tụ thiên nhân, một bước có thể đăng tiên.”
Chín đầu phượng hoàng chung quanh Bạch Thanh Điểu nhìn xung quanh, từng bước từng bước đến trước thiên môn.
Rầm !
Quanh thân Lục Cửu Liên phóng ra thanh liên.
Ma khí của Bá Vương ngập trời, lưng đeo khiên búa.
Hai người cũng nhích tới gần thiên môn.
Cánh cổng đóng chặt, nhưng cánh cổng cao quý, thần bí, tràn ngập huyền ảo đó, lại đánh thẳng vào tinh thần của họ.
Mờ nhạt, sau cánh cửa, tựa hồ có tiên khí nồng đậm bắt đầu khởi động.
Bạch Thanh Điểu lúc này tựa như cửu thiên thần nữ, liếc nhìn Lục Cửu Liên cùng Bá Vương.
Hai người lui về phía sau, khẽ vuốt cằm.
Cánh cổng này hiển nhiên là vì Bạch Thanh Điểu mà xuất hiện.
Cho nên bọn họ không nhúng tay vào.
Bạch Thanh Điểu giơ tay lên, gõ cửa.
Đông đông đông!
Thanh âm xa xôi nổ vang, sau đó, Bạch Thanh Điểu giơ tay lên, tiến đến cánh cửa, đẩy ra từ từ.
Cọt kẹt!
Tiên khí nồng hậu từ sau cách cửa mãnh liệt phun ra, lại để cho Bạch Thanh Điểu trong nháy mắt, phảng phất cảm nhận được ảo diệu huyền bí.
Có sức hút mãnh liệt, khiến nàng không khỏi rung động.
Nàng hiểu được, đằng sau cánh cổng, tuyệt đối là hoàn cảnh thích hợp cho thiên nhân tu hành!
Tiên khí mông lung xé ra, nàng thấy được, thấy được sau cánh cổng là một thế giới mỹ lệ……
Đó là……tiên giới ư?!
Chín đầu phượng hoàng hóa thành chín chú gà con, được nàng ôm vào trong ngực.
Bạch Thanh Điểu với sự tò mò, bước tới.
Bước qua ngưỡng cửa.
Bạch Thanh Điểu tựa hồ nhớ đến gì đó, trước khi đặt chân vào thiên môn, quay đầu nhìn nhân gian.
Nàng nhìn về hướng Giang Li, nhìn về hướng Xích Luyện.
Nhìn về phía mọi người Ngũ Hoàng.
Khuôn mặt nở nụ cười, vẻ đẹp vô song.
Quay người, cả thân nhập vào trong thiên môn.
Trở thành vị Ngũ Hoàng phi thăng giả đầu tiên.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận