Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 406: Thiên hạ đệ nhất thương không tự tin (2)

Dịch: ming ming
Đỗ Long Dương ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào tấm đạo bia phía trên, bỗng nhiên, có luồng sóng kỳ dị từ trong Đạo bia phun trào ra, đem toàn bộ thần trí hắn đều hút vào trong đó.
...
Trên bầu trời từ từ rơi xuống những bông tuyết lạnh lẽo.
Rơi lên trên mặt Đỗ Dương Long, khiến Đỗ Long Dương trong lòng giật mình, mở bừng mắt ra.
Huyền cảnh sao?
Đã tu luyện tới Anh Biến cảnh, những huyền cảnh bình thường vốn không thể ảnh hưởng được tới hắn.
Chỉ cần nhìn một mắt là có thể nhìn ra.
Nhưng lần này, Đỗ Long Dương nhìn không ra.
Hắn phát hiện ra thân thể của mình đã bị teo nhỏ lại, cái cơ thể khôi ngô kia đã biến mất, thay vào đó là một cơ thể ốm yếu.
Xung quanh là Võ Đế thành, một Võ Đế thành đang rơi đầy tuyết, toát lên một vẻ đẹp cô đơn lạnh lẽo.
Bỗng nhiên, có người từ đằng xa chạy nhanh tới.
“Tiểu Đỗ, nhanh đi tới sân huấn luyện, hôm nay là ngày sát hạch đó!”
Người đó nắm lấy tay Đỗ Long Dương, kéo hắn đi về phía sân huấn luyện.
Đỗ Long Dương hơi hơi ngỡ ngàng, sân huấn luyện?
Sát hạch?
Tập trung quan sát, hắn phát hiện ra cảnh tượng trước mắt dường như có chút quen thuộc.
Rất nhiều hình ảnh non nớt quen thuộc, khiến cho lòng hắn không khỏi run lên.
Vô số những khuôn mặt thân quen mà sau khi hắn lớn đã phai nhạt đi, mà giờ đây, những khuôn mặt từ trong trí nhớ hắn lần nữa hiện ra.
Sát hạch bắt đầu.
Những hạng mục sát hạch quen thuộc, đây là truyền thống của Võ Đế thành.
Đã tới lượt của Đỗ Long Dương, nhưng mà lần này Đỗ Long Dương phát hiện, hắn lại sát hạch thất bại, đối thủ của hắn là một đệ tử, trường thương trong tay hắn bị đánh văng lên, rơi xuống phía xa kia.
Đỗ Long Dương có chút thất thần.
Bởi vì, hắn nhớ ra rồi, đây là lần đầu tiên mà ý chí luyện tập thương của hắn dao động.
Sau đó cảnh tượng tiếp tục chuyển động.
Đỗ Long Dương cảm thấy như mình đã trọng sinh thêm một lần nữa, tuy rằng sống lại, nhưng hắn chỉ như một con rối, căn bản không thể thay đổi bất cứ sự kiện nào trong đời.
Đỗ Long Dương sau khi sát hạch thất bại, trở thành đệ tử ngoại môn của Võ Đế thành, hắn nắm chặt thương trong tay, bắt đầu hành tẩu thiên hạ.
Hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, mặc dù cây thương trong tay đã cùng hắn kề vai chiến đấu rất lâu, nhưng… Đỗ Long Dương thật ra chưa bao giờ tin rằng thương của mình sẽ trở nên mạnh mẽ.
Hắn dùng cây thương trong tay giết qua yêu quái trong Yêu Vực.
Cũng từng trở về Võ Đế thành, dùng chính cây thương này, đánh bại đối thủ cũ, trở thành đệ tử áo bào tím của Võ Đế thành.
Nhưng, Đỗ Long Dương vẫn không tự tin vào thương của mình.
Hắn không ngừng luyện tập, không ngừng rèn luyện thương pháp, hắn muốn thương pháp của mình trở nên mạnh nhất, chỉ khi đó hắn mới có thể không tự ti nữa.
Và cuối cùng, hắn đã trở thành thiên hạ đệ nhất Thương Vương.
Thương của hắn, khiến cho kẻ thù vừa nghe thấy đã khiếp sợ.
Nhưng, Đỗ Long Dương lại phát hiện thương pháp của hắn khó có thể tiến bộ thêm nữa.
Bên dưới Đạo bia, Đỗ Long Dương sống lại một đời của mình, nhìn lại hình trình trưởng thành của thương pháp.
Cảm nhận của hắn về thương đã càng thêm nhạy bén.
Nhưng…
Đỗ Long Dương cũng phát hiện ra điểm thiếu sót của mình, đó là không tự tin.
Chính sự không tự tin đó làm cho thương đạo của Đỗ Long Dương không có được thành tụ lớn nào.
Cho dù hắn được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất thương, nhưng hắn vẫn không tự tin.
Có lẽ…
Hắn phải giải quyết vấn đề này ngay từ ngọn nguồn của nó.
Đỗ Long Dương hai mắt nhắm chặt lại.
Lúc mở mắt, trước mắt vẫn là cái hang động tuyết đang phủ đầy kia.
Những hình ảnh quen thuộc lần nữa hiện lên.
Trong mùa đông của Võ Đế thành.
Có người nắm lấy tay hắn, kéo chạy về phía sân huấn luyện, hôm nay là ngày sát hạch.
Đỗ Long Dương sắc mặt đầy nghiêm túc.
Hắn không ngăn cản những thứ này.
Nhưng, lần này, hắn lựa chọn chiến thắng sự chống cự trong nội tâm của mình.
Tuyết bay đầy trời.
Nhưng lần sát hạch này, cây thương trong tay Đỗ Long Dương, dường như đã phá vỡ vận mệnh bị sắp đặt kia, một thương đâm xuyên qua đối thủ của hắn.
Dường như có một đóm lửa đang nhen nhóm trong lòng hắn.
...
Bên ngoài.
Thời gian dần trôi qua.
Càng ngày càng nhiều người chạy đến tụ tập bên ngoài dãy Ngọa Long.
Bá Vương một mình đi tới, hắn nhìn dãy Ngọa Long đã thay đổi một diện mạo mới, hít sâu một hơi, chín cánh cửa Ngục Môn, khiến Bá Vương nhìn mà ngây người.
Nhưng, ánh mắt hắn rất nhanh đã bị Đạo bia thu hút đi.
Ánh nhìn của hắn hướng về bốn người Đỗ Long Dương đang ngồi xếp bằng bên dưới Đạo bia.
Hạng Gia quân chạy nhanh đến báo cáo, Bá Vương sau khi nghiêm túc nghe xong, hạ lệnh cho Hạng Gia quân bảo vệ tốt nơi này.
Mà trong lòng Bá Vương có chút kích động.
Hắn kẹt ở đỉnh phong Thể Tàng rất lâu rồi, thật ra Bá Vương trong lòng cũng hiểu rõ, hắn đáng lẽ ra phải đột phá từ lâu, cùng với Nhiếp Trường Khanh xông kích Thiên Tỏa.
Trở thành tu hành giả đỉnh cấp của thiên hạ.
Nhưng không biết vì sao, Bá Vương phát hiện ra khoảng thời gian này, hắn căn bản không hề tiến bộ.
Giống như dòng nước đang chảy êm tự nhiên bị chặn lại.
Hắn vốn háo mạnh, vì vậy mà đã phiền muộn rất lâu.
Một bước bước ra, tiến vào trong phạm vi đệ nhất ngục.
Bá Vương tuy rằng vẫn chưa đột phá Thể Tàng, nhưng thực lực của hắn không hề yếu.
Đệ nhất ngục đối với hắn mà nói, không hề có độ khó.
Một mạch đi vào trong, khi bước tới phạm vi uy áp của Ngục Môn thứ năm.
Áp lực cực kỳ lớn, mạnh tới mức Bá Vương không thể đứng thẳng lưng.
Bên ngoài, rất nhiều người thấy ngay cả Bá Vương đi vào cũng gian nan như vậy, đều không khỏi tặc lưỡi.
Bá Vương cũng cảm thấy có chút thất bại, không ngờ rằng hắn đi tới cửa thứ năm áp lực đã mạnh tới mức gần như chịu không nổi.
Càng không cần nói là tới gần Đạo bia.
Ngay lúc Bá Vương cảm thấy xém chút nữa bị áp lực thổi bay đi.
Hắn bóp nát Đạo Lệ.
Trong nháy mắt, áp lực trên người như bị tách rời ra.
Bá Vương ngồi dưới đất, mồ hôi ướt đẫm hết quần áo của hắn, thở hồng hộc.
Bá Vương lung la lung lay đứng dậy.
Hắn đi tới bên người Đỗ Long Dương, tìm một vị trí ngồi xuống.
Bên ngoài dãy Ngọa Long.
Đường Hiển Sinh nhìn Đường Nhất Mặc, vỗ vỗ vai hắn, nói: “Đi đi, cơ hội này chính là cho ngươi.”
“Ngươi mạnh, Nam Quận mạnh.”
Đường Hiển Sinh nói.
Đường Nhất Mặc ánh mắt lấp lánh, sau đó, khẽ gật đầu.
Hắn hướng về phía Đạo bia mà đi.
Bát Mạch ma công vận chuyển.
Hắn mới có thể gắng gượng được đến cửa thứ năm, cuối cùng cũng nhịn không nỗi mà bóp nát Đạo Lệ.
Bồ đoàn trước Đạo bia, đã ngày càng nhiều nguời ngồi đó.
...
Trên hồ bản nguyên, Hồ Tâm đảo.
Cơn gió nhàn hạ, nhẹ nhàng thổi qua, Lục Phiên tựa người vào lan can, thưởng thức rượu ngon.
Từng thân ảnh từ bên ngoài bay vụt vào.
Nhiếp Trường Khanh, Cảnh Việt, Nghê Ngọc, Ngưng Chiêu vân vân…
“Công tử…”
Đám người Nhiếp Trường Khanh hướng về phía Lục Phiên khom người.
Lục Phiên cũng khẽ gật đầu, hắn dường như cũng đoán ra được mục đích tìm hắn của đám người Nhiếp Trường Khanh.
“Các ngươi có phải là rất tò mò, tại sao ta không để lại tư cách tham ngộ Đạo bia cho các ngươi?”
Lục Phiên nói.
Mọi người gồm cả Nghê Ngọc đều tò mò không thôi.
“Đấu giá tư cách tham ngộ Đạo bia, là để cho thế nhân hiểu được sự quan trọng của linh thạch… Đương nhiên, muốn có được tư cách tham ngộ, cũng không phải là không có cách khác.”
Lục Phiên uống một ngụm rượu, nói.
“Bí cảnh xuất hiện ở dãy Ngọa Long lần này, gọi là ‘Cửu Ngục’ bí cảnh, Đạo bia là then chốt, thế nhưng, chín cánh Ngục Môn kia cũng không đơn giản.”
“Các ngươi có thể thông qua Ngục Môn để giành tư cách lĩnh ngộ Đạo bia.”
“Nếu có thể vượt qua hết chín cánh Ngục Môn, chắc chắn trăm phần trăm có thể giành được tư cách tham ngộ, đương nhiên, với thực lực hiện tại của các ngươi, việc này quá khó.”
“Trong lúc các ngươi xông pha Ngục Môn, nếu may mắn, tư cách tham ngộ có thể sẽ xuất hiện …”
“Tuy rằng so với việc trực tiếp giành mua tư cách sẽ khó hơn nhiều, nhưng, ít ra vẫn còn hy vọng.”
Lục Phiên từ từ nói: “Cho nên, nếu các ngươi muốn tham ngộ Đạo bia, vậy thì đi xông pha ‘Cửu Ngục’ đi.”
Đôi mắt đám người Nhiếp Trường Khanh đều khẽ sáng lên.
Bọn hắn cũng nghe ra rồi, cái bí cảnh này, có lẽ giống như Thí Luyện tháp, là một nơi để rèn luyện.
Lục Phiên nói xong, không giải thích gì thêm nữa.
Hắn ngồi tựa trên Thiên Nhận Y.
Bỗng nhiên.
Tâm trí hắn khẽ động, không khỏi ngước đầu, nhìn về phía dãy Ngoạ Long.
Vừa mới khi nãy.
Đạo bia trong vòng xoáy linh hồn của hắn, dường như có tia sáng loé lên.
Có một cỗ hàm ý kỳ lạ, xuất hiện trong đầu Lục Phiên, giống như là một đóa sen nở rộ.
Khiến Lục Phiên ngạc nhiên xong.
Không khỏi lộ ra vẻ hứng thú.
“Là ai? Nhanh như vậy mà đã lãnh ngộ ra danh sách đạo ý?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận