Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 491: Lầu nhỏ thính phong vân, Nhân bảng chấn thiên hạ (1)

Người dịch: Duy Cường
Trong mật thất tĩnh mịch, ánh nến chập chờn lay động.
Ánh sáng xé rách bóng tối, chiếu rọi lên bóng người mặc áo trắng, ngồi xe lăn, trên gương mặt còn mang theo vài phần lười biếng cùng thoải mái.
Bóng người xuất hiện không hề có một chút dấu hiệu báo trước.
Lúc này, Đỗ Long Dương chỉ cảm thấy toàn thân chợt trở nên lạnh lẽo, không nhịn được rùng mình một cái, lấy tu vi nửa bước Tam Thần cảnh của hắn, vậy mà hoàn toàn không cảm ứng được Lục Phiên xuất hiện lúc nào.
Rốt cuộc, thực lực của Lục Phiên mạnh đến mức nào.
“Lục. . . Lục công tử.”
Đỗ Long Dương miễn cưỡng nở một nụ cười.
Hắn đứng người lên, hướng về phía Lục Phiên chắp tay.
Mục đích của Lục Phiên là cái gì? Chẳng lẽ Bạch Ngọc Kinh muốn xuất thế?
Trong nội tâm của Đỗ Long Dương, các loại ý nghĩ thi nhau nổi lên.
Thân hình của Lục Phiên dựa vào xe lăn, ánh mắt sâu thẳm, phảng phất có một mảnh tinh hải chiếu rọi trong mắt hắn, thần thái lạnh nhạt nhìn Đỗ Long Dương, khóe miệng hơi nhếch lên, như cười như không.
Bộ dáng cổ quái của Lục Phiên, làm cho Đỗ Long Dương có một loại cảm giác cực kỳ mất tự nhiên.
“Vừa rồi ngươi đem một hư ảnh phân thân xuất hiện trên Bất Chu phong, đối với thiếu nữ kia xuất thủ?”
Lục Phiên dựa vào xe lăn, nói.
Đỗ Long Dương hơi ngẩn ra, không nghĩ tới, mục đích mà Lục Phiên xuất hiện, lại là hỏi về vấn đề này.
Thiếu nữ kia rất mạnh, một hơi giết hai mươi bảy vị cường giả Nguyên Anh cảnh, trong đó thậm chí còn có một vị Anh Biến cảnh.
Hắn không thể nào ngồi yên không để ý đến.
Đỗ Long Dương cười cười, “Thì ra Lục thiếu chủ vì chuyện này mà đến.”
“Việc này… Là tại hạ không đúng, không thể nghiêm khắc quản lý các thế lực trên Thiên Nguyên vực, để cho bọn hắn có chút không kiêng kị, có chút bành trướng quá mức.”
Đỗ Long Dương nói.
Thái độ của hắn rất mềm mỏng, xem như xin lỗi, hắn nghĩ rằng Lục Phiên là vì Ngũ Hoàng đại lục bị chèn ép mà đến tìm một lời giải thích.
Thế nhưng, Lục Phiên lại vẫn lắc đầu như cũ.
“Ta tới tìm ngươi, không phải là vì những chuyện này.”
“Ta muốn hỏi ngươi là, có phải ngươi đã đối với thiếu nữ kia ra tay hay không?.”
Lục Phiên nói.
Bắp thịt trên mặt Đỗ Long Dương hơi co giật một chút.
Hắn có thể không thừa nhận sao?
Thực sự hắn đã xuất thủ với Trúc Lung, muốn ngăn cản nàng để bảo vệ những Nguyên Anh cảnh đó.
“Nghe nói ngươi lấy lớn hiếp nhỏ?”
“Nghe nói ngươi khí thế vô song, không ai bì kịp?”
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, ngón tay không ngừng gõ nhẹ trên tay vịn xe lăn, tiếng đinh đinh đinh thanh thúy không ngừng quanh quẩn trong mật thất.
Khóe miệng của Đỗ Long Dương không tự chủ được giật một cái, có chút im lặng không biết phải trả lời như thế nào.
Hắn ỷ lớn hiếp nhỏ lúc nào?
Hắn khí thế vô song lúc nào?
Đừng vu oan cho hắn.
Sức mạnh kỳ dị của Trúc Lung cực kỳ mạnh mẽ, thương ý của hắn trực tiếp bị nàng làm cho sụp đổ.
Người bị thiệt thòi… Là hắn!
“Lục công tử, tin tức của ngươi có chỗ nhầm lẫn… Tại hạ chưa hề ỷ lớn hiếp nhỏ.”
Đỗ Long Dương chặn lại nói.
Động tác của Lục Phiên lập tức ngừng lại, hai đầu lông mày hơi nhướng lên, quét mắt liếc nhìn Đỗ Long Dương.
“Ngươi… Cho rằng bản công tử đang vu oan cho ngươi?”
Đỗ Long Dương khẽ giật mình.
Hắn nhớ tới tính tình của Lục Phiên, vẻ mặt lập tức hơi cứng lại.
“Thiếu nữ kia chỉ là một đứa bé, ngươi khi dễ nàng, lương tâm không áy náy sao?”
Lục Phiên nói.
Đỗ Long Dương im lặng, không biết phải tiếp lời như thế nào.
Chỉ là đứa bé?
Uy áp phảng phất như diệt thế, một cái đuôi quất chết một vị Nguyên Anh cảnh, ngươi nói với ta nàng chẳng qua chỉ là một đứa bé?
“Ngươi cũng đừng quá lo lắng, bản công tử chỉ là nhìn ngươi cùng với thiếu nữ kia chiến đấu rất sôi động, có chút ngứa tay, cho nên, tìm ngươi so chiêu một chút.”
Lục Phiên nói.
Lời nói vừa xong, thân ảnh bỗng nhiên mơ hồ, tan biến ngay tại chỗ.
Khuôn mặt của Đỗ Long Dương tràn đầy vẻ đắng chát.
Nói xong liền đi, đây là. . . Không cho từ chối?
Trong mật thất vô cùng tĩnh mịch.
Sau một lúc, Đỗ Long Dương hít một hơi thật sâu, cầm lấy thanh trường thương màu đen, đã như vậy, vậy liền chỉ có thể một trận chiến.
Đêm tối.
Đỗ Long Dương ra khỏi mật thất, bay lên trời, hóa thành một luồng ánh sáng màu đen, trong nháy mắt đã tan biến trong trời đêm.
Bên ngoài Đông Dương quận, vô tận Hãn Hải.
Sóng lớn sôi trào, vỗ vào đá ngầm, tung lên từng đóa bọt nước màu trắng, sau đó lại rơi xuống hòa vào nước biển, chuẩn bị cho đợt sóng tiếp theo.
Thiếu niên áo trắng ngồi ngay ngắn trên xe lăn, gương mặt bình thản không một chút biểu hiện, tựa như một bức tượng điêu khắc.
Đỗ Long Dương đạp lên bọt nước tiến tới.
Từng bước một, tinh khí thần điều động đến cực hạn.
“Lục công tử. . .”
Đỗ Long Dương một tay cầm thương, đạo ý phun trào, khí thế bốc lên, phảng phất như thần ma xuất thế.
Thanh âm vang vọng trong thiên địa, ngay cả tiếng sóng cũng khó mà lấn át được tiếng nói chuyện của hắn.
Lục Phiên gật đầu, ngón tay vuốt nhẹ lên U Huyền ban chỉ đang đeo trên ngón tay cái, linh áp kỳ bàn liền đột nhiên xuất hiện, trôi lơ lửng trước mặt của hắn.
“Trước khi luận bàn, tại hạ có thể hỏi một vấn đề hay không?”
Đỗ Long Dương một tay cầm thương, mũi thương chỉ vào mặt biển, nhíu mày hỏi.
Lục Phiên cười cười.
Từ trong hộp cờ màu trắng, kẹp lên một quân cờ.
“Thiếu nữ mà ngươi khi dễ… Là hậu bối nhà ta.”
Lục Phiên nói.
Lời nói hạ xuống.
Con ngươi của Đỗ Long Dương chợt co rút lại.
Rốt cuộc hắn đã rõ ràng, tại sao Lục Phiên lại đột nhiên xuất hiện.
Đây là. . .
Đánh nhỏ tới già!?
Này mẹ nó. . .
Chờ chút, hắn căn bản cũng không có đối với Trúc Lung làm cái gì!
Hắn mới là người bị thiệt thòi.
Oanh!
Lời nói vừa xong.
Lục Phiên chầm chậm hạ cờ.
Lạch cạch.
Khi quân cờ vừa tiếp xúc với bàn cờ, một luồng gợn sóng vô hình tràn ra, vào lúc này, dường như thiên địa cũng bị đình trệ trong chốc lát.
Toàn bộ Hãn Hải vốn đang huyên náo, lập tức rơi vào trong tĩnh mịch, tựa như là một thác nước đang ào ạt phun trào, đột nhiên khô cạn.
Vô tận áp lực khuếch tán ra, dồn dập ép về phía Đỗ Long Dương.
Ánh mắt của Đỗ Long Dương cực kỳ ngưng trọng, con ngươi co rụt lại.
Mũi thương đang chỉ vào mặt biển, đột nhiên vung ra.
Bành!
Mặt biển bị xé nứt, dưới mũi thương của Đỗ Long Dương, một con rồng nước thành hình, thân thể xoay tròn, gào thét bay ra.
Đỗ Long Dương đem tu vi Anh Biến cảnh thi triển ra cực kỳ nhuần nhuyễn.
Nhưng mà.
Lục Phiên lại lần nữa hạ xuống một quân cờ.
Giữa thiên địa, dường như có một bàn tay khổng lồ hạ xuống.
Đông!
Nước biển nổ tung.
Con rồng nước do trường thương cuốn lên, trong nháy mắt nổ tung, chia năm xẻ bảy.
Đỗ Long Dương cảm giác, phảng phất như toàn bộ bầu trời đều sụp xuống.
Thân thể tựa như một viên đạn pháo, bị bắn vào mặt biển, tạo nên một đám bọt nước, sau đó không ngừng chìm xuống, nhanh chóng rơi vào đáy biển.
Hắn. . . Quả thực quá thảm.
Khi Đỗ Long Dương từ trong nước biển lao ra, lại bị Lục Phiên dùng khí thế chèn ép, thân thể tiếp tục rơi vào đáy biển.
Thậm chí, Đỗ Long Dương liền cơ hội xuất thủ đều không có.
Đây là một trận đơn phương nghiền ép.
Một ngày này.
Toàn bộ bách tính của Đông Dương Quận, đều nghe được Hãn Hải gầm thét, phảng phất đang phát sinh địa chấn, từng cột sóng lớn không ngừng bốc lên, bọt nước trắng xóa một góc trời.
Nửa ngày sau.
Đỗ Long Dương cực kỳ gian nan từ trong nước biển bò lên, toàn thân ướt đẫm.
Mặc dù bề ngoài vô cùng chật vật, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc này, Lục Phiên cũng ngừng tay, không tiếp tục động thủ với hắn, Đỗ Long Dương có chút nhẹ nhõm, thở phào một hơi, đồng thời một cảm giác thất bại không gì sánh kịp dâng lên trong lòng.
Khoảng cách. . . Càng lúc càng lớn.
Trước kia đối đầu với Lục Phiên, hắn còn có thể chiến một trận.
Mà bây giờ.
Hắn chỉ có thể bị ngược đãi.
Trong nội tâm của Đỗ Long Dương vô cùng kinh hãi, rốt cuộc thực lực của Lục Phiên mạnh đến mức nào?
Âm Thần Đạo Liên, hoặc là càng mạnh mẽ hơn, Dương Thần Cửu Bộ?
Thậm chí là hợp hai làm một…Nguyên Thần Hợp Nhất cảnh?
Bất kể là cảnh giới gì, Đỗ Long Dương có cảm giác khoảng cách giữa mình và Lục công tử càng ngày càng xa.
Trên gương mặt của hắn, chỗ xanh chỗ tím, thần sắc có chút chán nản ngồi bệt trên mặt biển, khoát tay áo, không đánh nữa…
Muốn đánh tiếp, vậy đánh chết hắn đi.
Lục Phiên cũng không tiếp tục động thủ.
Hắn hướng về phía Đỗ Long Dương vẫy vẫy tay, Đỗ Long Dương có chút do dự đi tới.
Lục Phiên chậm rãi rót cho Đỗ Long Dương một chén rượu.
Đánh một trận, cho một viên mứt táo.
Hai người trên mặt biển, uống rượu đánh cờ.
Đương nhiên, nếu như trên gương mặt của Đỗ Long Dương thiếu đi những vết thương kia, có lẽ quả thực sẽ có mấy phần khí thế của tiên nhân đắc đạo.
Trong lần đánh cờ này.
Ánh mắt của Đỗ Long Dương mơ hồ có ánh sáng đang lóe lên.
Vốn dĩ những nghi hoặc khó hiểu trong lúc tu hành, vậy mà trong lúc đánh cờ, lại có cảm giác hoàn toàn thông suốt.
Khi hắn từ trong trạng thái cảm ngộ tỉnh lại.
Liền phát hiện Lục Phiên đã biến mất từ lúc nào.
Trên gương mặt sưng vù của Đỗ Long Dương mang theo vài phần xúc động.
Xem ra, lần này cũng không uổng công bị đánh.
Hướng về phía những tia nắng ban mai vừa ló ra khỏi đường chân trời, Đỗ Long Dương hơi khom người, thần sắc mang theo ý cảm kích.
Hắn đem trường thương giắt trên lưng, hai tay buông thõng.
Theo Hãn Hải đi bộ về trên bờ.
Âm Thần cảnh. . . Hắn cũng sắp đạt tới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận