Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 235: Cửu Hoàng… Đệ nhị biến! (2)

Dịch: Tiểu Du
Tiểu tháp trôi nổi trong lòng bàn tay của Lục Phiên, tản ra ánh sáng trắng.
“Công tử… Đây là. .” Lữ Động Huyền há to miệng.
Nhưng Lục Phiên không trả lời hắn.
Chỉ nhẹ nhàng ném tiểu tháp đi, tiểu tháp lập tức xoay tròn bay ra.
Ầm ầm!
Âm thanh như sét đánh, bạch ngọc tiểu tháp xoay tròn không ngừng biến lớn, càng ngày càng to ra, nháy mắt đã che khuất mặt trời.
Tầng mây đen nghị đang bay đều bị tiểu tháp xé rách.
Đỉnh tháp thậm chí còn đâm tới mấy tầng sau!
Đông!
Âm thanh không khí bị đè nén rít lên.
Bạch ngọc tiểu tháp liền hạ xuống.
Mà Lục Phiên thì lại khẽ động tâm thần, cuốn theo Lữ Động Huyền, nháy mắt biến mất trên Tây Sơn.
Bạch ngọc tiểu tháp hung hăng đập vào đỉnh Tây Sơn, cả tòa Tây Sơn tựa như một con sư tử đang ngủ say đột nhiên thức tỉnh, phát ra tiếng gào thét kinh thiên động địa.
Toàn bộ người trong Bắc Lạc thành đều kinh sợ.
Mặc kệ là bình dân hay tu hành giả đều ngẩng đầu, nhìn về phía Tây Sơn.
Liền thấy trên đỉnh Tây Sơn nổi lên một tòa bạch ngọc tháp, cao vút trong mây, có mây mù trôi nổi ở nửa tháp.
“Đó là cái gì?!”
“Oa… Một tòa tháp thật là cao!”
“Thật đáng sợ, ta chỉ nhìn thôi nhưng đã cảm thấy khó thở.
. . .
Bên trong Bắc Lạc thành sôi trào, tự nhiên hiện ra một tòa tháp, điều này giống như tàn tích của tiên nhân, khiến người Bắc Lạc thành chấn động.
Trên đảo Hồ Tâm.
Nhiếp Trường Khanh cùng với Ngưng Chiêu bỗng mở choàng mắt ra.
Cảnh Việt ngừng luyện kiếm lại, trong nồi của Nghê Ngọc phát ra một tiếng “Bành”, bốc lên khói đen, lại lần nữa luyện chế thất bại “Thể đan”.
Thế nhưng, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía tây, chỗ ấy… Có một tòa bạch ngọc tháp cao ngất đứng đó.
Mấy người liếc nhau một cái, lại liên tưởng tới Lục Phiên và Lữ Động Huyền vừa rời khỏi Hồ Tâm đảo, hô hấp đều ngưng trệ.
Sau đó, mọi người trên Hồ Tâm đảo đều vội vã đạp nước rời đi.
Bên bờ Bắc Lạc hồ, nhiều tu hành giả đều kinh hãi.
Thế nhưng càng khiến bọn hắn kinh hãi là nhóm đệ tử Bạch Ngọc Kinh đều lướt sóng đến.
Lần đầu tiên bọn hắn thấy nhiều đệ tử Bạch Ngọc Kinh như vậy.
Chỉ thấy những đệ tử Bạch Ngọc Kinh này tời khỏi Hồ Tâm đảo, đi thẳng tới Tây Sơn, chỗ ấy có bạch ngọc cự tháp, hấp dẫn mọi người.
Mà dưới Tây Sơn.
Lữ Động Huyền ngây người.
Bởi vì hắn đã tận mắt nhìn thấy, tòa bạch ngọc tháp cao vút tầm mây trước mắt này trước đó chỉ là một tòa tiểu tháp lung linh trong tay của Lục Phiên.
Thủ đoạn này của công tử…
Tựa như tiên nhân!
. . .
Đế Kinh.
Ngự Hoa viên.
Hắc Long mở rộng miệng, bất động, nó nhìn chằm chằm con gà con lông xù màu vàng trên đầu Giang Li.
Giang Li thì sững sờ, hình ảnh này khá quen thuộc với hắn, khiến hắn nhớ tới Bạch Thanh Điểu.
Gà con đã ở đây, Bạch Thanh Điểu chắc cũng ở quanh đây thôi!
Giang Li cũng không thấy kỳ quái gì, lấy tính cách của Bạch Thanh Điểu, biết hắn bị giam giữ, không tự mình đi cướp ngục là đã rất kiềm chế rồi.
Xuất hiện một con gà con khiến mọi người trong Ngự Hoa viên đều ngây người.
Vũ Văn Tú thì càng nhíu mày.
Gà này tới từ đâu?
Bỗng nhiên.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, liền thấy… Chỗ ấy bỗng xuất hiện một vệt lửa.
Một tiếng phượng gáy to rõ bỗng vang lên.
Hắc Long nghe thấy, liền ngửa đầu rống to một tiếng.
Trên đỉnh đầu.
Hai con chim lớn bốc lửa bay trên đó.
Trên lưng chim là thân ảnh Bạch Thanh Điểu, nàng mặc áo vải nhà nông, nhìn qua thì rất mộc mạc.
Thế nhưng trên mặt của nàng lại tràng đầy phẫn nộ.
Đây là con Hắc Long chó chết gì… Mà cũng muốn ăn Giang thúc!
“Tiểu Phượng Nhất, đánh cho ta!”
Bạch Thanh Điểu nuốt một viên Tụ Khí đan, hô lên trên không trung.
Tiểu Phượng Nhị cùng với Tiểu Phượng Tam hạ xuống.
Mang theo Bạch Thanh Điểu cùng với La Thành hạ xuống.
Hai người liền trắng trợn đáp xuống Ngự Hoa viên.
Nhìn từng tên Hắc Giáp quân mặc giáp đen, mặt La Thành đen lại.
Bạch Thanh Điểu nói muốn cướp ngục, thế nhưng thời điểm bọn hắn chạy đến, Giang Li đã bị dời đến Ngự Hoa viên.
Bọn hắn cũng chỉ có thể đi Ngự Hoa viên.
Chỉ là, nếu dùng cách thông thường là giết vào tới Ngự Hoa viên, tới khi vào được thì thi thể Giang Li cũng đã lạnh rồi.
Thế nên bọn hắn chỉ có thể dùng chút thủ đoạn, giáng xuống từ trên trời.
Mà giờ đây…
Hình như hơi phiền phức.
La Thành đã cảm nhận được Đế Kinh đã điều động tinh binh Đại Chu với Hắc Long vệ…
Bọn hắn chỉ có ba người, cộng thêm ba con gà con có chút sức chiến đấu, muốn thoát khỏi là rất khó khăn.
Tiểu Phượng Nhất trên đầu Giang Li nghe Bạch Thanh Điểu nói.
Liền đứng thẳng người lên, cánh gà vung lên, hăng hái phát ra một tiếng gáy to rõ.
Sau đó, bỗng hiện ra ánh lửa.
Tiểu Phượng Nhất hóa thành Hỏa Hoàng được bao phủ trong hỏa diễm nóng rực.
Vảy rồng dường như cũng co lại.
Sau đó, đuôi rồng đột nhiên vung tới.
Ba!
Tiểu Phượng Nhất biến thành Hỏa Hoàng liền bị Hắc Long quất một đuôi bay ngược ra.
Sắc mặt Bạch Thanh Điểu lập tức biến đổi.
Liền thấy con Hắc Long kia được khói đen nồng nặc bao phủ, đôi mắt nó đỏ rực, thân thể uốn lượn như một con rắn.
Tiểu Phượng Nhất mặc dù đã hóa thành Hỏa Hoàng, thế nhưng ở trước mặt Hắc Long thì không còn chút khí thế nào nữa.
Xử lý sao đây?
Bạch Thanh Điểu hơi mất bình tĩnh.
Hắc Long này… Oa… Hung thật!
La Thành ngưng trọng rút đao, Hắc Long vệ xung quanh khiến cho hắn cảm thấy rất áp lực, đặc biệt là mấy tên Hắc Long thân vệ kia thì càng đáng sợ hơn, tựa như là phân thân của Hắc Long vậy.
Giang Li cũng đứng dậy, ba người tập trung lại.
“Thanh Điểu, khống chế Hỏa Hoàng của ngươi, chúng ta chuẩn bị phá vòng vây.”
Giang Li bình tĩnh nói.
Hắn dù sao cũng đánh trận cả một đời, rất nhanh liền tỉnh táo trở lại, đưa ra đối sách tốt nhất.
“Tới như thế nào, thì đi như thế đó!”
Giang Li nói.
Vì mục tiêu hôm nay chỉ là bay ra khỏi Hoàng thành.
Thế nhưng khi bay lên rất dễ trở thành bia ngắm di động, cũng rất nguy hiểm, nhưng so với bị bao vây thì tốt hơn nhiều.
Xa xa.
Hắc Long gào thét, lỗ mũi tỏa ra hơi nước lạnh lẽo.
Tuyết bay đầy trời đều bị thổi tan.
Móng vuốt trên mặt đất bỗng phát lực, thân thể lập tức hóa thành một dải lụa đen bay về phía Tiểu Phượng Nhất, Tiểu Phượng Nhất lập tức phẫn nộ kêu một tiếng, không lùi lại mà còn va chạm trực tiếp.
Oanh!
Tia lửa bắn ra bốn phía, lân giáp sắc bén của Hắc Long va chạm với Tiểu Phượng Nhất, cào một cái lên thân thể Tiểu Phượng Nhất, khiến cho Tiểu Phượng Nhất bị đánh bay, đập vào trong nền tuyết trắng.
Bạch Thanh Điểu đau lòng.
Hắc Long mạnh hơn Tiểu Phượng Nhất.
Giang Li với La Thành cũng điên cuồng chiến đấu, đẩy lui Hắc Long vệ.
Vũ Văn Tú ở xa nhìn chằm chằm vào cuộc chiến.
Hắn thấy được La Thành, đôi mắt liền lóe lên.
“Bắc Lạc thành?”
Nếu thật sự là người Bắc Lạc thành, thì càng không thể để cho bọn hắn rời đi…
Một khi rời đi, chuyện này sẽ đến tai Bạch Ngọc Kinh, đến lúc đó… Bạch Ngọc Kinh ra tay, đối với hắn mà nói, thế cục sẽ trở nên tệ hơn nữa.
“Giết!”
Thế nên, Vũ Văn Tú phất áo, ra lệnh.
“Một người cũng không để lại!”
Hắc Long vệ xung quanh lại xông đến, giơ vũ khí sắc bén lên chém vào La Thành với Giang Li.
La Thành gào to, vận chuyển long huyết.
Mà Bạch Thanh Điểu thì khống chế bà con Hỏa Hoàng đánh với Hắc Long.
Nàng không ngừng nhai đan dược, bổ sung linh khí tiêu hao.
May là nhờ có Tụ Khí đan của Nghê Ngọc, nếu không… Căn bản nàng khó gánh nổi.
Hắc Long rất mạnh, áp chế ba Hỏa Hoàng của Bạch Thanh Điểu.
Vả lại, Hắc Long này đã trở thành Thiên Long chủng, tương đương với Thể Tàng cảnh, thực lực cực kỳ cường đại, cho dù ba con Hỏa Hoàng của Bạch Thanh Điểu đã thức tỉnh hỏa thuộc tính vẫn không phải là đối thủ của nó.
Sắc mặt Bạch Thanh Điểu trắng bệch, nàng nhìn bốn phía, liền hiểu rõ, nàng không thể thất bại, một khi bại…
Nàng, La Thành với Giang Li đều sẽ chết ở nơi này.
Nàng cắn răng, 《 Cửu Hoàng biến 》 không ngừng vận chuyển trong đầu.
Sắc mặt của nàng trắng bệch, miệng mũi đầy máu, trong mắt cũng có máu chảy ra.
Máu tươi chảy xuống nhộm đỏ xiêm y của nàng, nàng không ngừng nhai đan dược.
Theo sự vận chuyển của 《 Cửu Hoàng biến 》, lúc ở trong chiến trường Bắc Quận, cảm giác lúc đánh với Tây Nhung Vương một trận. . . Hiện ra!
Là loại cảm giác muốn thuế biến!
Ở trên chiến trường Bắc Quận, bởi vì Tây Nhung Vương kịp thời rút lui, khiến cho nàng không thể đột phá, mà giờ đây…
Oanh!
Cuối cùng cũng phá vỡ được cái xiềng xích kia.
Tầm mắt Bạch Thanh Điểu liền trở nên mông lung, chỉ nghe được âm thanh gáy to.
Trên đỉnh đầu của nàng xuất hiện một vòng xoáy linh khí, ấm áp bao trùm thân thể đang ngã xuống đất của nàng.
“《 Cửu Hoàng biến 》. . . Đệ nhị biến!”
Cuối cùng Bạch Thanh Điểu khẽ kêu lên một tiếng.
Liền thấy Tiểu Phượng Nhất trong chiến trường đột nhiên cất tiếng gáy sắc bén.
Từng cây hỏa vũ sinh ra trên người của nó, khí tức cũng dâng cao!
Giương cánh bay nhanh.
Móng vuốt sắc bén hung hăn cào một đường đẫm máu trên thân thể Hắc Long!
Bạn cần đăng nhập để bình luận