Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 312: Dưới Bất Chu phong, Trúc Lung độ kiếp (2)

Người dịch: Duy Cường
“Lần này ta cũng hạ quyết tâm rất lớn mới dám đi, hiện nay, thiên hạ đại biến, thời đại tu hành thượng cổ trở về, ai cũng không biết tương lai sẽ có hay không Thiên Ngoại Tà Ma buông xuống, thời đại thượng cổ, tu hành giới rực rỡ như vậy, vô số cường giả cũng không chống đỡ nổi Thiên Ngoại Tà Ma, chúng ta nếu không nỗ lực tu hành, rất có thể cũng sẽ không ngăn được.”
“Cho nên, ta muốn vào cấm vực, không chỉ là vì thăm dò, cũng là vì… Tìm kiếm áp lực, tăng cường thực lực.”
Nhiếp Trường Khanh nói ra mục đích mà hắn muốn đi cấm vực.
“Thiên Ngoại Tà Ma sao?”
Đường Nhất Mặc im lặng, đối với Thiên Ngoại Tà Ma, hắn cũng không hiểu bao nhiêu, thế nhưng… Lần trước ở Nam Man, vị cường giả có thể điều khiển bùn đất kia, mang lại cho hắn ấn tượng rất sâu sắc, đến nay cũng không thể xóa nhòa.
Mãi sau này hắn mới biết được, tên kia, lại chính là Thiên Ngoại Tà Ma.
Mà lại, Thiên Ngoại Tà Ma mạnh mẽ như vậy, có rất nhiều.
Đó là nguyên nhân dẫn đến thời đại tu hành thượng cổ bị hủy diệt.
“Tương lai… Thật sự nguy hiểm như vậy sao?”
Ánh mắt của Đường Nhất Mặc hơi lóe lên.
Nhiếp Trường Khanh nhìn thoáng qua bầu trời, lắc đầu, bàn tay rơi vào trên chuôi đao, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Ai có thể biết được… Có lẽ Thiên Ngoại Tà Ma sẽ không buông xuống, cũng có thể có, chúng ta không xác định được, cũng không thể đánh cược… Ta chỉ hy vọng có thể mạnh lên, ít nhất, trong tương lai, lúc Thiên Ngoại Tà Ma buông xuống, có thể hướng về phía tà ma vung đao, mà không phải… Dẫm vào vết xe đổ của thời đại tu hành thượng cổ, hủy diệt trong khúc bi ca.”
“Chúng ta mạnh lên, vì bảo vệ mảnh đất dưới chân, vì trong tương lai, mảnh đất này không chảy xuôi máu tươi của những người mà chúng ta quan tâm.”
Nhiếp Trường Khanh nói một tràng dài, sau đó thở ra một hơi.
Hắn chỉ muốn chống lên một mảnh bầu trời yên bình cho Nhiếp Song, cho Như nhi, không buồn không lo mà thôi.
Lúc này, Đường Nhất Mặc cũng rơi vào trong yên lặng.
Hắn chợt nhớ tới bên trong nơi Thành Tiên địa, nhớ tới mong ước ban đầu khi hắn cầu tiên duyên.
Không phải là vì bảo vệ người mà hắn mong muốn bảo vệ, mới bước vào con đường tu hành sao?
“Ta đã hiểu.”
Nội tâm của Đường Nhất Mặc trở nên nặng trĩu, chậm rãi thốt lên.
“Nhiếp đại ca, đi theo ta.”
Đường Nhất Mặc quay người, đi ở phía trước dẫn đường, vị trí của cấm vực cách Long Môn cũng không quá xa.
Sau một hồi cưỡi ngựa đi khoảng một canh giờ, đã tới mục đích.
Hiện giờ, xung quanh cấm vực đã bị quân doanh phong tỏa.
Nam Phủ quân tọa trấn nơi này, ngoài ra, còn có mấy vạn đại quân của Nam Quận.
Phòng ngừa nguy hiểm từ bên trong cấm vực xông ra, không kịp trợ giúp.
Tuy nhiên, dường như sinh linh ở một đầu khác của cấm vực bị cái gì hạn chế, không cách nào buông xuống thế giới này.
Thế nhưng, Đường Nhất Mặc cũng không dám chủ quan, bởi vì hắn không biết có thể có ngoài ý muốn xảy ra hay không.
Trong bóng đêm, Nhiếp Trường Khanh đi lại trong quân doanh, không ít người nhìn thấy hắn, trên mặt đều toát ra vẻ cung kính.
Quân doanh, vốn là một chỗ chỉ tôn trọng cường giả.
Nhiếp Trường Khanh chính là đại tu hành giả Thiên Tỏa cảnh, so với Đường thống lĩnh của bọn hắn còn mạnh hơn, đương nhiên nên nhận được sự tôn kính của bọn hắn.
Mặt khác, bọn hắn còn nghe nói, Nhiếp Trường Khanh muốn độc thân xông vào cấm vực, điều này càng làm cho bọn hắn thêm kính nể.
Nhiếp Trường Khanh gật đầu về nhóm binh sĩ Nam Quận.
Cuối cùng, hắn đi tới trước bức tường không khí vặn vẹo.
Thiên Tỏa cảnh đã sinh ra linh thức, lúc này, linh thức của hắn tràn ra, trong mơ hồ, dường như có chút rung động.
Bức tường không khí này mang đến cho hắn áp lực rất lớn.
Sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng, thở ra một hơi thật dài.
Thực lực càng mạnh, càng có thể cảm nhận được bức tường không khí này đáng sợ.
Nhiếp Trường Khanh không lập tức bước vào bên trong.
Hắn dừng lại tại chỗ, điều chỉnh trạng thái của bản thân, hắn không biết chờ đợi hắn là những gì, cho nên muốn dùng trạng thái tốt nhất đi đối mặt.
Tin tức Nhiếp Trường Khanh muốn xông cấm vực, rất nhanh liền truyền bá trong phạm vi Nam Quận.
Không ít cường giả nghe được tin tức, dồn dập rời núi.
Thiên Đãng sơn, Đạo các.
Tạ Vận Linh mặc một thân đạo bào, trong bóng đêm rời khỏi sơn môn.
Lý Tam Tuế hơi do dự một chút, thân hình cũng nhanh chóng lướt ra, theo sát phía sau.
Chung Nam sơn, Kiếm các.
Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu cùng Tây Môn Tiên Chi cũng trước sau rời núi.
Bọn hắn đi Nam Quận cấm vực.
Không ít môn phái trong giang hồ, cũng tới tấp hướng về Nam Quận, trong một thời gian ngắn, nơi đây trở nên cực kỳ náo nhiệt.
Vị Thiên Tỏa cảnh đầu tiên trong thiên hạ, muốn xông vào cấm vực tràn ngập bí hiểm.
Cả thế gian đều hiếu kỳ, xen lẫn chờ mong.
Tạ Vận Linh mang theo Lý Tam Tuế đi tới Nam Quận cấm vực.
Đường Nhất Mặc nhìn thấy Lý Tam Tuế, lập tức sờ lên mũi, sắc mặt có chút xấu hổ, thái độ của Tạ Vận Linh hơi có vẻ ôn hòa, Đường Nhất Mặc mặc dù khiêu chiến Đạo các, nhưng cũng không có ác ý, chỉ là vì bức bách chính mình đột phá cực hạn.
Tạ Vận Linh đã nhìn thấu mục đích của hắn, cho nên kỳ thật cũng không tức giận.
Dù sao, Đường Nhất Mặc mỗi lần tới, đều bị Lý Tam Tuế đánh cho mặt mũi bầm dập, tính ra, Đạo các… Cũng không lỗ lã gì.
“Tiểu Nhiếp, phù lục này ngươi cầm lấy…
“Đây là Ngũ Hành phù, chính là khi thiên địa biến hóa, lão hủ lĩnh ngộ thuộc tính vẽ ra.”
“Tổng cộng năm tờ, có năm môn thuật pháp, bao gồm Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ… Năm loại thuộc tính.”
Tạ Vận Linh nói.
“Hy vọng đối với ngươi có chỗ trợ giúp.”
Nhiếp Trường Khanh vội vàng tiếp nhận, chân thành cảm tạ.
“Nhớ kỹ, nhất định phải sống sót… Thiên Ngoại Tà Ma, lão hủ cũng biết một chút, thiên hạ cần những người thiên phú trác tuyệt như các ngươi.”
Tạ Vận Linh vỗ vỗ tay của Nhiếp Trường Khanh, lời nói cực kỳ thấm thía.
Nhiếp Trường Khanh nghiêm túc gật đầu.
Hắn nhất định sẽ tiếp tục sống, rất nhiều người đều chờ đợi hắn trở về.
Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu không có lời gì có thể nói, hắn nhìn xem Nhiếp Trường Khanh, chỉ có thể cùng Nhiếp Trường Khanh trao đổi một chút kiếm ý.
Hắn có thể đem ra được cũng chỉ có kiếm ý.
Trùng hợp, Nhiếp Trường Khanh cũng lĩnh ngộ ra đao ý, kiếm ý cùng đao ý tuy khác nhau, nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu, có lẽ có thể cho Nhiếp Trường Khanh một ít dẫn dắt.
. . .
Bất Chu phong.
Bởi vì thiên địa biến hóa, Bất Chu phong trở nên cao hơn rất nhiều, càng thêm nguy nga cùng đồ sộ, phảng phất như một cây trụ chống trời, chống đỡ toàn bộ thiên địa.
Lý Tam Tư xếp bằng dưới Bất Chu phong, hắn đang vận chuyển linh khí, nồng độ linh khí ở đây cực kỳ đậm đặc, so với Hồ Tâm đảo đều không hề thua kém, có thể được xưng tụng là động thiên phúc địa.
Dù sao, Bất Chu phong tồn tại một chỗ Long Môn.
Lý Tam Tư nỗ lực tu hành, cuối cùng cũng hoàn thành rèn luyện ngũ tạng.
Hắn rất cố gắng.
Mặc dù bản thân là vị Thể Tàng cảnh thứ nhất, nhưng mà… Hiện nay, đã lạc hậu với không ít người, Nhiếp Trường Khanh đều đã trở thành Thiên Tỏa, mà hắn, ngay cả thuộc tính đều không sinh ra.
Thanh ngưu nằm bên cạnh Lý Tam Tư, trong mũi trâu thỉnh thoảng lại thở ra một luồng hơi nóng.
Bỗng nhiên.
Thanh ngưu ngẩng đầu, trong đôi mắt toát ra vẻ kinh khủng, toàn thân run rẩy.
Ánh trăng như nước.
Trên những bậc thang bằng đá xanh của Bất Chu phong, có một bóng người chậm rãi cất bước đi xuống, từng bước một, không nhanh không chậm.
Đó là thân ảnh của một thiếu nữ, tay cầm một ống sao, ghé vào bên môi, nhẹ nhàng thổi, tiếng sao du dương quanh quẩn trong bóng đêm.
Lý Tam Tư đang chìm đắm trong tu hành, chợt mở mắt ra.
Ngẩng đầu, nhìn về trên triền núi.
Thân ảnh của Trúc Lung giống như đạp trên ánh trăng hạ xuống.
Lý Tam Tư nhìn nàng, thân hình đứng lên, nhưng mà…
Trên thân của Trúc Lung, lại bắn ra một luồng khí tức mạnh mẽ, ầm ầm!
Toàn bộ Bất Chu phong phảng phất như bị động đất, run rẩy kịch liệt.
Khí tức kia, làm cho Thể Tàng cảnh Lý Tam Tư đều không thể động đậy được một ngón tay…
Hai mắt của Trúc Lung nhắm chặt, hàng mi dài hơi hơi rung động.
Tiếng sáo dừng lại.
Đôi môi đào của Trúc Lung khẽ nhếch lên, nói: “Ngươi quá yếu.”
Lý Tam Tư ngơ ngác, không nghĩ tới, câu nói đầu tiên của Trúc Lung lại có sức sát thương nặng nề như vậy.
Bầu không khí chợt trở nên trầm mặc đáng sợ.
Hắn… Rất yếu sao?
Ngũ tạng viên mãn, thuộc về nhóm tu hành giả cao cấp nhất đương thời… Tuy so ra kém đám người Bá Vương, Nhiếp Trường Khanh, nhưng cũng không thể gọi là yếu chứ.
Nhưng mà, trước mặt Trúc Lung, trước mặt luồng khí tức khủng bố này.
Lý Tam Tư có cảm giác mình nhỏ bé như sâu kiến.
Hắn… Hình như quả thật rất yếu.
Còn có, tối nay Trúc Lung xuống núi, chính là vì nói với hắn câu này sao?
Ầm ầm!
Trên bầu trời, có mây đen kéo tới.
Lý Tam Tư chợt ngẩng đầu nhìn lên.
Trái tim dường như bị một bàn tay to lớn bóp chặt.
Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy, từ trên chín tầng trời, có sấm sét chói mắt phủ xuống.
Thì ra, tối nay, Trúc Lung độ kiếp.
Chỉ thấy, đôi mắt vốn luôn luôn nhắm chặt của thiếu nữ mở ra, hai con mắt một đen, một trắng như mở ra cảnh cửa của thế giới.
Trong khoảnh khắc, sấm chớp đầy trời chợt tan biến, không để lại một chút dấu vết.
Thiếu nữ liếc mắt, lôi kiếp tiêu tan, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, đưa ống sáo lên môi, tiếng sáo khoan thai dìu dặt nổi lên, thân ảnh đã về tới trên đỉnh Bất Chu phong cao ngất.
Thiên Tỏa kiếp, đối với Trúc Lung mà nói, giống như gió mát thổi vào mặt, không gây nên một chút gợn sóng.
Lý Tam Tư lặng người tại chỗ, trên mặt hiển lộ rõ vẻ thất vọng mất mát…
Hồi lâu sau.
Hắn mới thở ra một hơi, cười cười, cũng không nhụt chí.
Ánh mắt nhìn thật sâu trên đỉnh Bất Chu phong, thân hình ngồi ngay ngắn trên lưng trâu, cầm lấy kiếm gỗ, quay người rời đi.
Lý Tam Tư cưỡi thanh ngưu, một đường hướng về phía bắc, không chút do dự hướng về cấm vực của Bắc Quận đi tới.
Hắn cần áp lực, cần đột phá.
Đã như vậy.
Liền đi xông xáo một lần cấm vực tràn đầy bí hiểm.
Tại thời khắc sinh tử… Mài giũa bản thân.
Lần này đi, chỉ vì mạnh lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận