Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 504: Hai vị đại năng thế giới cao võ đánh cờ (2)

Dịch: Mèo Rừng
Nụ cười của hắn rất sáng lạn.
“Nhưng mà dám diệt Phật chủng, chọc Tôn giả, cái thế giới này liền không cần thiết phải tồn tại.”
Lời nói vừa ra, thanh niên ngẩng đầu, nhìn về phía Ngũ Hoàng đại lục cùng với hai cái đại lục tản ra khí tức đè nén cực kỳ mạnh mẽ.
“Kim Thân đại lục cùng Bàn Nhược đại lục… Ba cái đại lục trung võ cao cấp nhất do Tôn giả chưởng quản đều đến đông đủ a.”
Thanh niên tắc lưỡi không thôi, sau đó, lập tức hóa thành âm thanh cười to thoải mái.
“Xem ra cần phải động thủ trước bọn hắn, chỉ có như vậy… Mới có thể thu được chỗ tốt lớn hơn.”
Hủy diệt một cái thế giới trung võ đỉnh cấp, hiển nhiên là có rất nhiều chỗ tốt.
Trước tiên không nói đến mỏ linh thạch, bảo vật… Tài nguyên tu hành.
Thậm chí, kể cả linh khí do thế giới bị hủy diệt tản ra cũng có giá trị phi phàm, nếu như hấp thu được, thì có thể tăng lên nồng độ linh khí của thế giới mình, phản hồi để cho thế giới bản nguyên trở nên mạnh hơn.
Từ trong suy nghĩ của thanh niên này, liền có thể nhận ra, hiển nhiên, chuyện hủy diệt thế giới như vậy, bọn hắn đã làm không ít.
Hư vô quá lớn.
Diễn hóa vô số năm tháng, thế giới trung võ sinh ra rất nhiều.
Có một số thế giới trung võ bị cường giả thế giới cao võ nắm giữ, thế nhưng, cũng có cái không bị.
Những thế giới trung võ hoang dại không có bị nắm giữ như vậy, liền sẽ trở thành miếng mồi ngon trong mắt các phương.
Mặc dù thiên địa sinh ra quy tắc, những thế giới này có được lực lượng bảo hộ.
Thế nhưng, lực lượng bảo hộ thế giới, chỉ có hạn chế thế giới cao võ xâm nhập thế giới trung võ mà thôi, đối với các cường giả ở thế giới cùng cấp độ mà nói, loại lực lượng bảo hộ này không có quá lớn lực hạn chế.
Ba vị cường giả đối mặt mà cười ở trong hư vô.
Linh thức của bọn hắn rất mạnh mẽ, trong lúc va chạm lẫn nhau, đều tựa như dẫn đến sóng gợn kinh thiên vậy.
Sau đó, linh thức của ba người phân biệt quay về, trở nên yên lặng.
Cự ly cách xa, lẫn nhau đều không có cùng nhau tiếp xúc.
Giờ khắc này, thân phận của bọn hắn là người cạnh tranh.
Một khi Ngũ Hoàng bị hủy diệt, vậy thì bọn hắn liền là những người tranh đoạt tài nguyên.
Cho nên, không cần thiết có vẻ mặt tốt.
Còn về liên hợp lại.
Lúc cần thiết thì có thể lựa chọn, thế nhưng…
Hủy diệt một cái thế giới vừa mới vào đỉnh cấp trung võ, cần gì liên hợp lại?
Thanh niên ngồi ngay ngắn trong hư vô, la bàn trong tay không ngừng xoay tròn, chữ viết màu hoàng kim trên đó tản ra vẻ sáng chói.
“Thế giới đỉnh cấp trung võ, nhiều nhất chỉ tồn tại Anh Biến cảnh, chỉ có đột phá Anh Biến cảnh, bước vào Phân Thần, mới được tính là chí cường trung võ, sở hữu tư cách chạm đến thế giới cao võ…”
“Trước tiên dò xét một vài cường giả của thế giới này đi.”
Thanh niên rất cẩn thận.
Dù sao, “Hư Vô Thiên” là quá lớn, dựng dục ra vô số thế giới.
Người nào cũng không thể xác định là khi nào sẽ đột nhiên lật thuyền trong mương.
Phật chủng bị diệt ở Ngũ Hoàng, cho nên bọn hắn cũng không thể xác định ở sau lưng cái thế giới này, có đại năng từ thế giới cao võ cho nó làm chỗ dựa hay không.
Linh thức tràn vào bên trong la bàn.
Ông…
La bàn bắt đầu xoay quanh, biến lớn.
Kim quang sáng chói, một cái chữ “Vạn” hiện lên rồi chiếu rọi mà ra từ bên trong la bàn, la bàn to lớn, tựa như hóa thành một viên ngôi sao màu vàng óng vậy.
Ánh vàng rủ xuống, hào quang quét về phía Ngũ Hoàng, tựa như tia laser, chậm rãi quét từ góc này đến góc khác của đại lục.
Đằng xa.
Kim Thân đại lúc của tên đại hán có khí huyết cường thịnh.
Tên tráng hán nhếch miệng cười một tiếng, hắn nắm quyền, đánh ra một tia khí huyết đỏ tươi về phía Ngũ Hoàng đại lục.
Hòa thượng từ Bàn Nhược đại lục, sắc mặt lạnh nhạt, vung ra một cái kim bát.
Vầng sáng mà kim bát rủ xuống, giống như là muốn bao phủ hoàn toàn Ngũ Hoàng.
Bọn hắn cũng đều giống như thanh niên, lựa chọn cẩn thận dò xét nội tình của Ngũ Hoàng.
Trải qua thời gian xấp xỉ một nén hương.
La bàn của thanh niên khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Khí huyết của tráng hán bắn trở về.
Hào quang của kim bát trong tay hòa thượng cũng bắt đầu thu lại.
Tuy nhiên, vầng sáng chói lòa phản chiếu ở bên trong la bàn, lại xuất hiện ra một hình ảnh để cho thanh niên hơi hơi giật mình.
Trong hình ảnh, Đỗ Long Dương nhắm mắt đứng lặng trên đảo nhỏ, linh thức nở rộ, đảo nhỏ tựa như hóa thành đài sen, từng mảnh cánh sen nở rộ ở bốn phía.
Trên bầu trời, có lôi đình phun trào.
Cùng lúc đó.
Bên trong khí huyết mà tráng hán triệu hồi lại, cùng với bên trong kim bát của hòa thượng, cũng đều hiện ra hình ảnh cánh sen nở rộ.
Ngay sau đó.
Ba người dồn dập mở mắt, trong đôi mắt có vầng sáng sắc bén phun trào.
Linh thức như hoa, đây là…
“Phân Thần cảnh!?”
Thanh niên có chút rung động, cũng có chút khó tin.
“Đây chỉ là thế giới mới vào đỉnh cấp trung võ, vậy mà sinh ra Phân Thần cảnh… Bá chủ vị diện này, hiển nhiên là kỳ tài ngút trời!”
Thanh niên cảm khái.
“Tuy nhiên, đáng tiếc… Chẳng qua chỉ là một tên mới vào Phân Thần, còn đang độ kiếp, mặc dù đáng giá chú ý, thế nhưng, cũng không thể cứu vớt được cái thế giới này.”
Thanh niên khẽ cười rộ lên.
Hắn đã dùng la bàn kiểm tra qua, cái thế giới này… Ngoại trừ cái tên vừa đột phá Phân Thần cảnh ra, thì không còn Phân Thần cảnh nào khác.
“Có ba tên Anh Biến, Nguyên Anh không đến ba mươi… Cái thế giới này, quả nhiên là yếu ớt.”
“Ngoại trừ tên Phân Thần cảnh kia có thể chú ý đôi chút, còn lại đều là rác rưởi… Có thể dễ dàng giải quyết.”
Thanh niên nhếch miệng lộ ra nụ cười tỏa nắng.
Thăm dò hoàn tất, hắn thu hồi la bàn lại, vỗ tay phát ra tiếng.
Ngay lập tức.
Hắn cấp tốc nhích người, tranh buông xuống cái thế giới này trước bọn người tráng hán.
Dù cho người đầu tiên tiếp xúc đến, cần phải phản kháng lực lượng cắn trả của thế giới.
Thế nhưng, vì tranh đoạt tài nguyên, hắn ăn chút khổ cũng không sao!
Oanh!
Thanh niên động.
Cất bước mà ra, hóa thành một đường kim mang lao ra đại lục.
Đằng xa.
Đám người tráng hán đều hơi biến sắc, vậy mà bị cái tên này vượt trước.
Sau đó, bọn hắn không do dự nữa, dồn dập lao ra đại lục của riêng phần mình.
Thùng thùng!
Tiếng nổ vang trong hư vô, một đường sáng màu máu cùng với một đường sáng màu trắng, phóng tới Ngũ Hoàng.
. . .
Trong đôi mắt của Lục Phiên phản chiếu ra thủ đoạn của ba tên cường giả kia.
“La bàn, khí huyết, kim bát…”
Đây là thủ đoạn mà các cường giả dung để dò xét nội tình của Ngũ Hoàng sao?
Lục Phiên nhíu mày, không khỏi có hơi lo lắng.
“Bản công tử mạnh như vậy, một khi bị dò xét ra, bọn hắn có xách đại lục lên mà bỏ chạy hay không?”
Lục Phiên dựa vào Thiên Nhận Y, hai đầu long mi mang theo vài phần sầu lo.
Thế nhưng, sự thật chứng minh, hắn suy nghĩ nhiều.
Ở bên trong sự dò xét của la bàn, khí huyết cùng kim bát, Lục Phiên kỳ thật chỉ là một tên Ngưng Khí cảnh bình thường không có gì đặc biệt.
Cho nên cường giả của ba cái thế giới này, trốn là không thể nào trốn.
“A… Động thân rồi.”
“Quả quyết như vậy, đây là xem thường bản công tử sao?”
Lông mi của Lục Phiên nhảy lên.
Hắn còn đang lo lắng, những người này còn chạy trốn đây, kết quả, đảo mắt liền động thủ.
Không có chút lưỡng lự nào.
Lục Phiên mỉm cười.
Thần tâm khẽ động.
Một giọt Thần Ma huyết trôi nổi ở trong lòng bàn tay của hắn.
Phúc Thiên kiếm bồng bềnh ở trước người, sau đó, hắn đem giọt Thần Ma huyết này, nhỏ lên trên Phúc Thiên kiếm.
Linh khí phun trào.
“Phúc Thiên trận, khởi!”
Lục Phiên, nói.
Hắn cong ngón búng ra, Phúc Thiên kiếm liền trôi lên, tản ra gợn sóng huyền bí đến cực hạn.
Địa giai trận pháp, khởi động!
Ầm ầm!
Xung quanh Ngũ Hoàng đại lục, tám quả ngọc phù nổi lơ lửng, toát ra gợn sóng sáng chói, không ngừng khuếch tán, đồng thời còn có sương mù mông lung bắt đầu phun trào…
Sương khói mông lung rất nhanh liền phát tán ra toàn bộ đại lục, tựa như là một tấm lụa mỏng mờ ảo, bao bọc đại lục lại vậy.
Linh thức của Lục Phiên khống chế trận pháp.
Hắn cảm ứng được ba cái khí tức mạnh mẽ đang liên tục bay lượn đến.
Một là ánh vàng, một là ánh đỏ, một là vệt trắng.
Ánh vàng một ngựa đi đầu.
Lông mi của Lục Phiên nhảy lên, mỉm cười.
Đã ngươi không kịp chờ đợi như thế, vậy thì ta liền thành toàn ngươi…
Thần tâm phun trào.
Tốc độ bao trùm của Phúc Thiên trận chậm lại một nhịp.
Sau đó, cái kim quang kia mang theo cảm xúc vui sướng, nhanh như tia chớp, xuyên qua trận pháp, xông vào bên trong vách ngăn ẩn chứa lực lượng bảo hộ thế giới.
Oanh!
Ánh đỏ cùng vệt trắng cũng cấp tốc chạy đến, thế nhưng lại bị đâm vào bên trên trận pháp vừa được Lục Phiên triệt để khởi động.
Phúc Thiên trận bắt đầu vận chuyển.
Không thể phá vỡ, vững như bàn thạch!
Phốc phốc!
Hai tiếng kinh sợ nổ tung ở trong hư vô.
Huyết quang tán đi, trên thân thể cơ bắp giăng đầy người của tráng hán, lại phủ đầy vết thương, huyết dịch nặng nề mà tràn ngập lực lượng có tính chất bạo tác chảy xuôi ra.
Hòa thượng cũng bay ngược lại, khóe miệng tràn đầy máu tươi.
Hai người liếc nhau một cái, trong đôi mắt lóe lên vẻ chấn động.
“Phòng ngự của trận pháp này thật mạnh!!”
“Sau lưng cái thế giới này, hiển nhiên là có thế giới cao võ làm chỗ dựa…”
Tráng hán cùng phật tang hít sâu một hơi.
Điều này có ý nghĩa gì…
Có ý nghĩa, bọn hắn có thể là đã trở thành quân cờ mặc cho hai đại năng cao võ đánh.
Tuy nhiên…
Tráng hàn cùng phật tăng quay đầu nhìn về phía kim quang đã sớm tan biến không còn tung tích gì kia…
Da mặt của hai người hơi hơi run lên.
Tên kia… Làm sao bây giờ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận