Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 329: Lý Tam Tư bị đoạt xá. (1)

Dịch: Mèo Rừng
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Trường Khanh có cảm giác đi mây về gió, mặc dù hắn bước vào Thiên Tỏa cảnh, nhưng lại muốn bay lượn thì tạm thời vẫn chưa được.
Xê dịch có lẽ có thể, thế nhưng, muốn bay lượn còn kém xa lắm.
Kim Đan cảnh, mượn nhờ một chút thủ đoạn đặc thù, tỉ như ngự kiếm phi hành, có lẽ có khả năng bay lượn, nhưng muốn chân chính lăng không cưỡi gió mà bay, nhất định phải tới Nguyên Anh cảnh.
Đợi cho trước mắt trở nên thư thái lại.
Nhiếp Trường Khanh phát hiện mình đi tới bên trong Võ Đế thành.
Thấy chính bản thân mình ở Võ Đế thành, nội tâm của Nhiếp Trường Khanh lập tức co rút lại, trầm xuống.
Dù sao, đệ tử Võ Đế thành truy sát hắn lâu như vậy, hiện tại thân hắn ở trong nội bộ Võ Đế thành, kết quả không cần nói cũng biết, hiển nhiên là vô cùng thể thảm.
“A di đà phật.”
“Thí chủ yên tâm, bần tăng mang ngươi đến đây, tất nhiên sẽ an toàn mang ngươi đi, nếu người nào ở Võ Đế thành dám giữ thí chủ lại, bần tăng đánh một quyền nổ đầu của hắn.”
Khổ hạnh tăng đưa chưởng ngang trước người, hơi hơi khom người nói.
Nhiếp Trường Khanh mới bắt đầu đánh giá khổ hạnh tăng, lại phát hiện, đối phương dường như mặc một bộ tăng bào cũ nát, chỗ tay áo đã bị xé toạc, lộ ra hai cái cánh tay bắp thịt rắn chắc, cùng với mỗi một viên phật châu to bằng nắm đấm ở trên cổ.
“Viên Thượng đại sư, chớ có hù vị tiểu huynh đệ này.”
Bỗng nhiên, có tiếng cười to truyền đến.
Linh thức của Nhiếp Trường Khanh chỉ cảm thấy một cỗ khí tức cường hãn đến đáng sợ bao phủ lấy.
Ngay sau đó, trước mắt hắn lập tức xuất hiện một nam tử vận hắc bào, vác lấy một thanh trường thương màu đen, khí tức ẩn chứa trong thanh trường thương kia cũng rất mạnh mẽ.
Vậy mà giống với “Trảm Long” trong tay hắn vậy, đều là linh cụ.
“Tại hạ Võ Đế thành thành chủ, Đỗ Long Dương.”
Nam tử nhìn về phía Nhiếp Trường Khanh, nói.
Võ Đế thành thành chủ?
Đại nhân vật a.
Nhiếp Trường Khanh hít sâu một hơi, bàn tay khoác lên trên Trảm Long ở phía bên hông.
“Không cần lo lắng, nếu muốn giết ngươi, sớm là đã có thể.”
“Một tên Kim Đan cảnh không ra gì, ở trong mắt Võ Đế thành, căn bản không là không có gì đặc biệt.”
Đỗ Long Dương thản nhiên nói.
Ngữ khí của hắn cho người ta có một loại cảm giác rất bá khí.
Loại cảm giác này, trong mắt của Nhiếp Trường Khanh, có chút giống Bá vương.
“Ngươi không dám… Bởi vì công tử từng nói, Võ Đế thành Nguyên Anh cảnh nếu dám ra tay… Hắn lập tức đồ diệt hết thảy Nguyên Anh ở Võ Đế thành.”
Nhiếp Trường Khanh một tay đeo đao, nhìn xem Đỗ Long Dương, nói.
Lời nói vừa ra, Đỗ Long Dương lập tức nheo mắt lại, khí tức đáng sợ bỗng nhiên vọt tới, tựa như có cả một ngọn núi cao áp xuống.
“Đỗ thành chủ.”
Tuy nhiên, thời điểm Đỗ Long Dương bắn ra khí thế.
Nhiếp Trường Khanh cũng chỉ hô hấp có hơi ngưng lại, rồi sau đó, Viên Thượng đại sư ở một bên liền sải bước ra, chặn tất cả áp lực thay cho Nhiếp Trường Khanh.
“Người này là do bần tăng mang đến, cũng không thể chết ở trước mặt bần tăng.”
Viên Thượng nói.
Khí tức trên người Đỗ Long Dương tán đi, toàn bộ Võ Đế thành dường như có khói mù được tản đi vậy.
Nhiếp Trường Khanh hít sâu một hơi, tên khổ hạnh tăng cùng Đỗ Long Dương này, đều là cao thủ cùng cấp bậc với công tử.
Không nghĩ tới đại bản doanh Thiên Ngoại Tà Ma này, vậy mà có nhiều nhân vật đáng sợ như vậy.
Khó trách thời điểm công tử biết tới cấm vực, sẽ lộ ra vẻ ngưng trọng.
Đỗ Long Dương nhìn xem Nhiếp Trường Khanh, nở nụ cười.
Trong đôi mắt mang theo vẻ tán thưởng.
“Thiên phú của ngươi rất cao, mặc dù thực lực tuy thấp, nhưng có thể sống sót khi bị rất nhiều nội môn đệ tử Võ Đế thành ta truy sát, đã hết sức không dễ dàng rồi.”
“Ngươi cũng không cần lo lắng, bổn tọa đã hạ lệnh, các đệ tử Võ Đế thành sẽ không tiếp tục truy sát ngươi.”
Đỗ Long Dương nói.
Nhiếp Trường Khanh nheo mắt lại, hắn vẫn vác đao như cũ, không có buông lỏng.
Đây là đánh một cây gậy sau đó lại cho một củ cà rốt?
“Ngươi có nguyện ý gia nhập Võ Đế thành ta?”
Đỗ Long Dương nhìn Nhiếp Trường Khanh, nói.
Mắt của Viên Thượng đại sư ngoài ý muốn mà nhìn xem Đỗ Long Dương, vốn cho rằng trong lòng Đỗ Long Dương giấu lấy tâm lý cừu hận Nhiếp Trường Khanh, nhưng lại không ngờ rằng, Đỗ Long Dương vậy mà còn muốn thu Nhiếp Trường Khanh làm môn hạ?
Tuy nhiên, thiên phú của Nhiếp Trường Khanh quả thực chính xác là không tệ, con đường của hắn tựa hồ không phải Kim Đan bình thường, với lại, căn cơ lại vô cùng cứng cáp, hẳn là đã linh ngộ thuộc tính ở Trúc Cơ cảnh.
Đệ tử như vậy, nếu có thể thu làm môn hạ, đối với một môn phái mà nói, hoàn toàn chính xác là rất trọng yếu.
Cho nên, Viên Thượng mở miệng.
“Nếu thí chủ nguyện gia nhập Khổ Phật tự ta, bần tầng nguyện ý truyền cho thí chủ mật tàng 《 Đại Phạm công 》của Khổ Phật tự.”
Đỗ Long Dương liếc mắt lườm Viên Thượng, nói: “Lão hòa thượng, ngươi muốn cướp người với Võ Đế thành ta?”
“Đỗ thành chủ, đoạt môn đồ bằng bản sự, ngươi chẳng lẽ muốn cùng bần tăng đọa sức một trận? Bần tăng nguyện ý một quyền đánh nổ đầu ngươi!”
Viên Thượng đại sư dựng đứng một chưởng lên, thản nhiên nói.
Đỗ Long Dương bị chọc tức, tuy nhiên, hắn cũng biết đây là tính tình của Viên thượng, cho nên vẫn lười so đo.
Nếu như thật sự đánh, dùng chí cương chí dương đạo của hai người, e rằng Võ Đế thành sẽ bị hủy diệt.
“Nơi chính sự đi.”
Đỗ Long Dương có chút buồn bực.
Nhiếp Trường Khanh một tay đeo đao, vẫn bảo trì cảnh giác như cũ.
“Thí chủ, ngươi có thể liên hệ đến quý công tử hay không?”
Viên Thượng nói.
Hắn miêu tả thoáng qua hình ảnh của Lục Phiên.
Lông mi của Nhiếp Trường Khanh nhảy lên, thì ra hai người này muốn liên lạc với công tử thông qua hắn.
Bọn hắn tìm công tử là có chuyện gì?
Thiên Ngoại Tà Mà cường hãn như này là chuẩn bị ra tay với công tử sao?
Hình ảnh mà hắn thấy được ở trong trung tâm cung điện, là hình ảnh vô số cường giả thời thượng cổ vẫn lạc khi đối kháng với Thiên Ngoại Tà Mà, mà bộ dáng của Thiên Ngoại Tà Ma ở trong đó, kỳ thật phần lớn không có khác chút nào so với nhân loại.
Đỗ Long Dương thấy Nhiếp Trường Khanh do dự, lập tức hiểu ra, Nhiếp Trường Khanh tuyệt đối có biện pháp liên hệ với Lục Phiên.
“Ngươi chớ có lo lắng, chúng ta chẳng qua là có một cái phiền phức muốn mời quý công tử.”
Đỗ Long Dương nói.
“Phiền phức gì?”
Nhiếp Trường Khanh nhíu mày.
Hắn không muốn lôi kéo công tử vào địa phương nguy hiểm này.
Viên Thượng cùng Đỗ Long Dương nghe được vấn đề này, cả hai liếc mắt nhìn nhau một cái, đều lộ ra mấy phần xoắn xuýt.
“Không nói, ta liền không liên hệ công tử nhà ta.”
Nhiếp Trường Khanh rất bình tĩnh, hiện tại hắn buông bỏ, cùng lắm là chết.
Ở trước mặt hai người này, hắn coi như muốn trốn cũng chưa chắc trốn được.
Viên Thượng thở dài, đôi mắt có hơi ngưng trọng nhìn về phía Nhiếp Trường Khanh.
“Thí chủ, thực lực của quý công tử rất là thần bí khó lường, chuyện này cần phải mời quý công tử mới có thể hoàn thành được.”
Viên Thượng nói.
Đỗ Long Dương cũng là có hơi xúc động, ngẩng đầu nhìn trời.
Bọn hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, ở dưới cái vòm trời này, bọn hắn lại có ngày phải đi cầu người ngoài.
Hoàn toàn chính xác, lai lịch của Lục Phiên, bọn hắn ít nhiều đoán được một chút, hẳn là từ một cái thế giới khác do Hư Không Chi Môn kết nối.
“Là cái gì?”
Nhiếp Trường Khanh không hề bị lay động, như cũ hỏi.
“Đồ tiên.”
Đỗ Long Dương mở miệng.
Lời nói vừa ra, Nhiếp Trường Khanh ngẩn ngơ.
Kình bạo như thế sao?
Đồ tiên!?
Đây là chuyện mà con người nên làm?
Thật cần phải cho công tử nhà mình cuốn vào bên trong chuyện đáng sợ này?
“Những tên Thiên Ngoại Tà Ma các ngươi, dựa vào cái gì cảm thấy công tử nhà ta sẽ trợ giúp tà ma các ngươi?”
Nhiếp Trường Khanh nói.
Thiên Ngoại Tà Ma.
Đỗ Long Dương cùng Viên Thượng đại sư đều sững sờ, liếc nhau một cái, không nghĩ tới lại có thể nghe được loại đề tài này từ trong miệng Nhiếp Trường Khanh.
Viên Thuọng nở nụ cười.
“Thì ra thí chủ một mực căm thù chúng ta như vậy, là bởi vì do Thiên Ngoại Tà Ma sao?”
“Xin thí chủ yên tâm, bần tăng dám lấy Nguyên Anh nổ tung làm đảm bảo, cường giả Thiên Nguyên đại lục chúng ta chưa bao giờ xâm nhập qua các thế giới khác. Mặc kệ là chính đạo, cũng hoặc là ma đạo, đều chưa từng làm qua, còn về yêu tộc thì cũng không có rõ ràng lắm, tuy nhiên Yêu tộc nương theo ‘Thiên yêu’ bị phong ấn ở bên trong Thiên Yêu tháp, hẳn là cũng không có khả năng này.”
“Ở bên trong điển dịch do Thiên Nguyên đại lục ghi chép, Thiên Nguyên đại lục đã từng bị tao ngộ qua xâm lấn. Cường giả đáng sợ như Tiên buông xuống, một quyền đứt đoạn sơn hà… Có rất nhiều cường giả chết mất, nghe đồn ‘Thiên yêu’ chính là người buông xuống khi đó, cũng hoặc cái mà thí chủ gọi là Thiên Ngoại Tà Mà, hẳn là yêu tộc nhỉ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận