Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 993: Đồ bất hiếu! Cút! (3)

1769 chữ
Đạm Đài Mạc Kiệt lau đi dòng máu vàng óng chạy ra từ khóe miệng, nhìn chằm chằm cái đỉnh nhỏ trong tay.
Cái đỉnh thứ bảy, con Hung thú thứ bảy cũng đã thuộc về hắn!
Đám hung thú này đều do khí tức của Đế binh Đại Đế biến thành, mà giọt máu vàng trong ngực hắn có khả năng khống chế đám hung thú này.
Hắn đang nắm giữ món vũ khí vô cùng lợi hại!
Sáu con Hung thú kia không thể nào so sánh với con Hung thú thứ bay Vân Cổ Điều này, nhưng cũng có thể coi là có chiến lực cấp Huyễn Tiên rồi!
Thiên hạ này, không ai có thể đấu lại và cản trở hắn nữa!
Ai cũng không thể cản được hắn, hắn chính là Nhân Hoàng của thế giới này!
Phải tiếp tục con Hung thú cuối cùng thôi.
Đạm Đài Mạc Kiệt nhắm mắt lại, cảm nhận sự tồn tại của Hung thú rất lâu rồi, nhưng đáng tiếc khí tức của con Hung thú thứ tám này lúc ẩn lúc hiện.
Trên mặt hắn toát ra vẻ nghi hoặc.
Đạm Đài Mạc Kiệt quay về hoàng cung.
Sau khi dưỡng thương, hắn tiếp tục cảm nhận khí tức xem con hung thú cuối cùng này rốt cục ở nơi
nao.
Trong mơ hồ, giọt máu vàng chỉ dẫn địa điểm cho hắn.
Ngày hôm sau, hắn đi tới Cửu Ngục bí cảnh.
Hắn chọn đường sâu nhất để đi, được một lúc thì giọt máu vàng rung động mạnh mẽ.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, thấy được phía cuối Cửu Ngục bí cảnh, có một cái vực to lớn, như muốn xé rách không gian nơi đây.
Bên cạnh vực sâu đó có một cái bia lạnh lẽo, xiêu xiêu vẹo vẹo được khắc hai chữ, Minh Thổ.
“Đây là lối vào Minh Thổ cửa vào… thế giới mà con người chết đi sẽ đi vào!”
“Thế giới của vong linh!”
Đạm Đài Mạc Kiệt nhớ rất rõ những thứ được ghi lại trong điển tịch.
“Đế Binh thứ tám ở Minh Thổ sao?”
Đạm Đài Mạc Kiệt hưng phấn lên, muốn đi qua cửa vào tiến vào Minh Thổ.
Nhưng mà, ngọn lửa đen kịt bùng cháy, khí thế khủng bố tràn ngập.
Đầu của một con hỏa diệm hung thú như một đầu của một con chó lớn nằm trước lối vào của Minh Thổ. Đó chỉ là con Hung thú đã chết thôi, không có thực thể.
Hắn cảm nhận được khí tức của Đại Đế lúc ẩn lúc hiện trên người con Hung thú này.
“Đây là con thứ tám Hung thú, Địa Ngục Hống!”
Đạm Đài Mạc Kiệt mừng rỡ, không nghĩ tới được đến không mất sức.
Hắn nhỏ ra vài giọt máu vàng, muốn thu phục đầu hung thú này.
Nhưng mà, giọt máu vàng bất bại hôm nay lại không có hiệu lực!
Địa Ngục Hống không những không hàng phục hắn mà còn phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa.
Sâu trong Minh Thổ, dường như có khí tức khủng bố tràn ngập.
Có thân ảnh khổng lồ, đứng lặng trong minh thổ.
Nghiệp lực dậy sóng cuộn trào ào ào như sông như biển!
“Bất hiếu tử tôn!”
“Dòng thứ ngu xuẩn!”
“Cút!”
âm thanh của sự tức giận, như muốn nổ tung đất trời.
Đạm Đài Mạc Kiệt trong lòng run lên, có mấy phần đến từ huyết mạch bên trên hoảng sợ cùng áp bách.
Hắn lập tức trốn chạy ra khỏi Cửu Ngục bí cảnh.
Huyền Tiên!
Trong Minh Thổ vậy mà cũng có Huyền Tiên!
Địa Ngục Hống bị chém giết, đây cũng là nguyên nhân mà Đạm Đài Mạc Kiệt không thể thu phục nó.
Trở về Đế Kinh.
Mặc dù Đạm Đài Mạc Kiệt tiếc nuối khi không thể thu phục được Địa Ngục Hống, chỉ thu phục được bảy con Hung thú, thế nhưng… bao nhiêu đấy cũng đủ rồi!
Đối phó với đám quân khởi nghĩa liên quân với yêu tộc, bao nhiêu đấy cũng đủ rồi!
Lịch Đại Huyền 640 năm.
Yêu tộc cùng quân khởi nghĩa liên quân tấn công ào ạt, Huyền Vũ Vệ và kim giáp thân vệ, còn có các thế lực tu hành đầu quân cho thần triều Đại Huyền liên tục bại lui.
Bách tính ai ai cũng vui mừng.
Đây chắc là lần đầu thần triều Đại Huyền thất thế bại trận mà dân chúng lại vô cùng mừng rỡ. Điều này cũng hiện rõ rằng sự bạo ngược, tàn ác của Đạm Đài Mạc Kiệt khiến dân chúng dần mất sự tin tưởng vào hắn.
Nhưng mà ảnh hưởng của Đạm Đài Mạc Kiệt vẫn rất sâu, mặc dù rất vui nhưng dân chúng vẫn không dám biểu lộ ra rõ ràng.
Giữa cung điện.
Có đại thần báo cáo chuyện tiền tuyến cho Đạm Đài Mạc Kiệt.
Tất cả hạ thần đều muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng xen lẫn hối hận của Đạm Đài Mạc Kiệt. Thế nhưng, bọn họ thất vọng rồi, Đạm Đài Mạc Kiệt chẳng những trên mặt không có chút lo lắng,
thậm chí toát ra bá khí chẳng thèm ngó tới.
“Một đám ô hợp thôi.
Sau đó, Đạm Đài Mạc Kiệt mệnh lệnh sáu vị kim giáp thân vệ, mang theo sáu cái đỉnh chứa Hung thú tuyệt thế đến tiền tuyến.
Sáu cái đỉnh nhỏ được bố trí lần lượt ở các thành phố lớn từ Tây Thành hướng về Đế Kinh, tạo ra sáu ải lớn.
Đỉnh của Vân Cổ Điếu thì tọa trấn Đế Kinh.
Rất nhiều hạ thần đều không rõ Đạm Đài Mạc Kiệt rốt cục đang làm gì.
Mà Đạm Đài Mạc Kiệt cũng không có nói rõ lí do, cười phất tay áo rời đi, trở về tẩm cung, bắt đầu luyện hóa giọt máu vàng.
Sau khi cùng nhau thu phục bảy con Hung thú, mối liên kết giữa Đạm Đài Mạc Kiệt và giọt máu vàng kia ngày càng bền chặt.
Đạm Đài Mạc Kiệt cảm giác mình trở nên càng ngày càng mạnh hơn, chạm đến xiềng xích của Triều Nguyên cảnh.
Dường như khoảnh khắc khi hắn thu phục đầy đủ bảy con Hung thú thì đã nhận được sự công
nhận của giọt máu vàng.
Giọt máu vàng không phải thứ bình thường, dường như có thể dễ dàng làm cho tu vi của hắn thăng bậc Nhập Thánh cảnh.
Rất nhiều tiên nhân Ngũ Hoàng tề tụ về đây.
Bá Vương, Đường Nhất Mặc và những người khác đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi.
Lữ Mộc Đối nhìn lên bầu trời, nhìn khí vận của nhân tộc nổi lên cuồn cuộn, trong lòng hơi hơi rung động, hắn trúc trượng gõ nhẹ, suy tính gì đấy.
“Yêu tộc cùng quân khởi nghĩa liên thủ, khí thế như chẻ tre, hơn nữa dân chúng ở khắp nơi phản kháng không mãnh liệt, chắc chỉ trong một thời gian ngắn nữa thì chúng sẽ đánh đến Đế Đô nhanh thôi”
“Trải qua tai kiếp của Thiên Đạo, số mệnh của thần triều Đại Huyền đã sắp tận… Đạm Đài Mạc Kiệt đã đi đến đường cùng rồi. Lữ Mộc Đối nói.
Với tu vi của bọn hắn, cũng không cần thiết phải tham chiến. Nhưng nếu tham chiến thì chỉ chỉ giết vài tu sĩ nhỏ nhoi, thậm chí còn ảnh hưởng đến khí vận của bản thân, thực sự là không có điểm nào tốt cả.
Bọn hắn chỉ cần quan sát sự kết thúc của trận chiến này.
Đợi đến khi khí vận của Nhân Hoàng Đạm Đài Mạc Kiệt sụp đổ, bọn hắn sẽ có thể trực tiếp ra tay, tru diệt bạo quân.
Đột nhiên, Lữ Mộc Đối đang gõ trượng trúc vào mặt đất bỗng nhiên dừng lại.
Trong lòng hiện ra một dự cảm xấu.
Hum?
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía tây.
Nơi đó, bên trong một tòa thành, khí tức Diệt Thế kinh khủng tỏa ra, khí tức bay giữa không trung dày đặc, cuồn cuộn như một cơn bão.
Quân khởi nghĩa khi nãy còn khí thế hào hùng, thừa thắng xông lên nhưng ngay lúc này thì… chạy tán loạn!
Các tiên nhân đang nhắm mắt tu hành, cảm nhận được thứ khí tức khủng khiếp kia lập tức đồng
loạt mở mắt.
Khí tức của Hung thú! Và khí tức của Hung thú Lục Anh!
Lục Phiên tựa vào Thiên Nhận Ỷ, đặt khủy tay trên tay ghế, một tay chống cằm.
Linh áp bàn cờ tỏa ra ánh sáng chói lọi.
Trên bàn cờ, các quân cờ rải rác khắp nơi.
Bàn cờ dày đặc, và tâm trí của những người xem nó dường như ở trạng thái thôi miên.
“Quả nhiên là Đế huyết, tiết kiệm không ít công sức cùng thời gian của bổn công tử, dưới sự trợ giúp của Đế huyết, sáu con Hung thú dễ dàng hình thành…
Nếu là Lục Phiên tự làm, sẽ tốn rất nhiều công sức, thời gian, sức lực và năng lượng.
“Hừm… Hơn nữa, để huyết này này dường như cũng không là đơn thuần chỉ là để huyết, mỗi một khí tức của Đế binh cổ đế đều vô cùng mẫn cảm, có thể mô phỏng một cách rõ ràng”
“Đạm Đài Mạc Kiệt sở dĩ có thể thu phục Hung thú bởi vì đế huyết này có khả năng mô phỏng ra khí tức của cổ đế chứ trong mấy cái Đế binh cổ đế kia..”
Lục Phiên nheo lại mắt, lấy một quân cờ nhẹ nhàng đặt lên bàn cờ.
“Hoặc có thể nói rằng… để huyết này, không chỉ là máu của một vị hoàng đế cổ đại nào đó?
Lục Phiên suy tư, khóe miệng cong lên.
Cũng không uổng công hắn sắp đặt thế trận như thế.
Nhưng mà không nghĩ ngợi nhiều, hắn lập tức tỉnh táo trở lại.
Nhìn bàn cờ, có sáu cái đỉnh nhỏ lờ mờ hiện ra, ẩn chứa khí vận dồi dào
“Lần này, Ngũ Hoàng nhất định sẽ sinh ra rất nhiều Huyền Tiên… Lục Phiên híp mắt cười cười. Lục Phiên cầm quân cờ khác ở trong tay, nhẹ nhàng đặt xuống.
“Ván cờ này, cũng nên kết thúc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận