Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 240: Thái độ của Bạch Ngọc Kinh (2)

“Vương thượng, Đại Huyền quốc phái Mặc Bắc Khách tự mình đi tới Bắc Lạc thành, chúng ta… Cũng cần phải điều động người đi tới Bắc Lạc thành hay không?”
Có mưu sĩ dò hỏi.
Nhưng mà, Bá Vương lại lắc đầu:
“Không cần thiết, Bắc Lạc thành sẽ không lẫn vào trận chiến này.”
Bá Vương rất hiểu rõ Bạch Ngọc Kinh, đối với vị thiếu niên ngồi ngay ngắn ở trên xe lăn kia, Bá Vương rất rõ ràng, mục đích của đối phương căn bản không phải là thiên hạ cùng giang sơn.
Nếu như thiếu niên kia muốn, thiên hạ… Dễ như trở bàn tay.
Nhưng thiếu niên kia lại không có ý nghĩ tranh bá thiên hạ.
Cho nên, Bắc Lạc thành cũng không thể vì Đại Chu mà xuất chiến.
Vì lẽ đó, không có cần thiết phái người đi về phía Bắc Lạc, thăm dò ý nghĩ của vị kia.
Trên phán đoán của việc này, Bá Vương hiểu rõ rất nhiều so với Mặc Bắc Khách.
“Toàn quân nghe lệnh, chuẩn bị nghỉ ngơi sơ qua, đợi lúc tờ mờ sáng… Công thành.”
Bá Vương hạ lệnh.
Võ tướng ở phía sau lưng dồn dập chắp tay lĩnh mệnh mà đi
Bá Vương quả nhiên vẫn là Bá Vương, phong cách lăng lệ trước sau như một, làm là xong việc.
Chỉ cần dẹp xong hộ thành, là có thể trực tiếp binh lâm bên dưới Đế Kinh.
Bất luận thứ gì lòe loẹt đều không có ích bằng thực tế.
. . .
Bắc Lạc thành, Tây Sơn.
Bên trong Thí Luyện tháp cao tới tầng mây, không thấy đỉnh.
Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh bước vào trong đó, tìm thấy được một cái bồ đoàn ở dưới đáy tháp, bọn hắn lập tức ngồi xếp bằng lên đó, thân thể cảm giác như bị bóp méo vậy, bọn hắn riêng phần mình xuất hiện ở một mảnh thế giới bát ngát nhưng không kém phần kì dị.
Cảnh tượng này giống như là một mảnh rừng rậm nguyên thủy, lít nha lít nhít, hiện tại Bắc Lạc thành đang ở trong thời tiết rét lạnh, tuyết bay đầy trời, nhưng ở nơi này, lại có thời tiết nóng bức.
“Thông qua năm tầng đầu trong ‘Thí Luyện tháp’, có thể nhận được một cơ hội cảm ngộ bản nguyên.”
Ngay trong nháy mắt Ngưng Chiêu bước vào bên trong cái thế giới kì dị, trong đầu của nàng bỗng nhiên có một âm thanh trào ra.
Ngưng Chiêu khẽ giật mình, ban đầu nàng còn tưởng đây là âm thanh từ công tử, tuy nhiên, rất nhanh thì nàng kịp phản ứng lại, đây căn bản không phải âm thanh của Lục Phiên.
“Cơ hội cảm ngộ bản nguyên.”
Ánh mắt của Ngưng Chiêu chợt lóe sáng lên.
Nàng đang ở một bước diễn hóa thuộc tính linh khí này lâu rồi, nếu như có cơ hội cảm ngộ bản nguyên, có lẽ… Rất nhanh thì nàng có thể đi đến trình độ diễn hóa ra thuộc tính linh khí.
Tiến tới cơ hội để trùng kích “Thiên Tỏa cảnh” mà công tử nói tới.
“Xin chú ý, mỗi một tầng trong ‘Thí Luyện tháp’ đều có ba cơ hội khiêu chiến, tử vong hai lần đầu có thể phục sinh, lần thứ ba, chính là chân chính tử vong.”
Âm thanh kia lại lần nữa vang lên trong đầu Ngưng Chiêu.
Khiến cho tâm thân của nàng lập tức co thắt lại.
Nàng thở ra một hơi, không do dự, cũng không kinh hoảng nữa, dứt khoát cất ra một bước.
Oanh!
Ngưng Chiêu đứng ở bên trên mặt đất rừng rậm nguyên thủy, bỗng nhiên cảm thấy được xung quanh rừng rậm truyền đến một trận rung động dữ dội, nàng giương Thiền Dực kiếm lên, linh khí phun trào, bên ngoài thân thể bao trùm bởi một lớp linh khí áo giáp.
Đợi cho chấn động tan biến, trong rừng rậm dần dần xuất hiện từng cái sinh linh quỷ dị.
Những sinh linh này đứng lặng ở trên đại thụ trong rừng rậm, mang theo mặt nạ màu đen, những cái mặt nạ này phảng phất như hợp làm một thể với máu thịt của sinh linh vậy, trung tâm mặt nạ chỉ có một cái lỗ hình tròn.
Tựa hồ thấy được Ngưng Chiêu dùng kiếm, những sinh linh này dồn dập giơ tay lên, ngưng tụ ra một thanh Thiền Dực kiếm màu đen.
“Một hai ba bốn năm…”
“Tổng cộng năm tên, khí tức đều là cửu đoạn Khí Đan.”
Ngưng Chiêu nhíu mày, cảm giác tựa hồ như đội hình này, đối với nàng mà nói, cũng không có bất kỳ áp lực gì.
Oanh!
Năm cái sinh linh ở trên đại thụ trong rừng rậm dồn dập lao ra, bên trong lỗ tròn trên chiếc mặt nạ dường như có một con mắt u lãnh nhìn chằm chằm vào Ngưng Chiêu.
Nó phát ra tiếng quỷ dị chấn động lòng người.
“Giết!”
Ngưng Chiêu giương Thiền Dực kiếm lên, hiển nhiên là không có chút do dự nào, xung phong mà ra.
Năm tên cửu đoạn Khí Đan cảnh, đối với nàng mà nói, áp lực nhỏ đến nỗi có thể bỏ qua không tính.
Kiếm quang lưu chuyển, chiến đấu không đến một lát, thì năm cái sinh linh này đều dồn dập bị Ngưng Chiêu chém giết, máu tươi đen tuyền giương vẩy, đổ lên đầy người Ngưng Chiêu.
Áo giáp linh khí xoay chuyển, đánh tan toàn bộ nhánh máu tươi đen tuyền này.
“Không có bao nhiêu độ khó cả.”
Ngưng Chiêu hất hất cái cằm trắng noãn.
Sau một khắc, dưới chân nàng có một cái trận pháp màu trắng phun trào ra, linh khí mà nàng tiêu hao, dưới cái trận pháp này, khôi phục như lúc ban đầu, bên trong trận pháp màu trắng chợt hiện lên cầu thang mờ ảo, thông với tầng thứ hai.
Mà thân hình của Ngưng Chiêu cũng chậm rãi sải bước, đi lên tầng hai Thí Luyện tháp.
Đây cũng là rừng rậm nguyên thủy.
Tuy nhiên, lần này xuất hiện… là mười cái sinh linh quỷ dị.
Con ngươi dưới mặt nạ u lãnh của mười tên sinh linh này tản ra sát ý, khiến cho lông tơ trên cái cổ trắng noãn của Ngưng Chiêu không khỏi dựng thẳng lên.
Một trận chiến này, so với trận chiến ở tầng đầu tiên, khó khăn hơn đôi phần, mặc dù cũng là cửu đoạn Khí Đan, nhưng việc phối hợp ăn ý giữa mười người này, lại vượt xa tầng thứ nhất.
Thế nhưng cuối cùng, Ngưng Chiêu vẫn thắng.
Trận pháp màu trắng hiện ra, Ngưng Chiêu bước lên cầu thang leo lên tầng ba.
Tầng này, sinh linh quỷ dị không có nhiều, vẫn là mười tên, thế nhưng… Tu vị lại đều bước vào Khí Đan đỉnh phong.
Ngưng Chiêu dùng thực lực Thể Tàng thối luyện xong ngũ tạng, gian nan chiến đấu.
Một trận chiến này, gian nan hơn rất nhiều so với tầng thứ nhất và tầng thứ hai, Ngưng Chiêu toàn thân nhuốm máu, linh khí áo giáp đều bị đánh đổ.
Nhưng mà…
Cũng chỉ vẻn vẹn chém được tám tên sinh linh quỷ dị.
Thiên Dực kiếm màu đen mỏng như cánh ve xẹt lên chiếc cổ trắng noãn của Ngưng Chiêu…
Khiến cho trước mặt nàng bỗng nhiên trở nên tối sầm, một cảm giác đau đớn kịch liệt tập kích toàn thân nàng.
Nàng… Bại.
Cũng chỉ tầng thứ ba, đối thủ chẳng qua là mười tên Khí Đan đỉnh phong, nàng đã bại.
Ngưng Chiêu mở mắt ra, trên trán tràn đầy mồ hồi, nàng phát hiện mình vẫn còn đang xếp bằng ở phía bên trên bồ đoán ở đáy tháp.
Nàng lại nhìn về phía một bên khác, trận pháp dưới thân Nhiếp Trường Khanh bỗng lấp lánh, hắn vẫn còn chiến đấu.
Mà trên đỉnh đầu Nhiếp Trường Khanh, lại nổi lên một con số “ba”, hiển nhiên, Nhiếp Trường Khanh cùng với nàng đều đang xông tầng ba.
Bỗng nhiên.
Thân thể của Ngưng Chiêu run lên.
Nàng thấy được, con số trên đỉnh đầu Nhiếp Trường Khanh bỗng nhiên thay đổi, từ “ba” biến thành “bốn”.
Nhiếp Trường Khanh xông qua tầng thứ ba, bước vào tầng thứ tư!
Tuy nhiên, chiến đấu trong tầng thứ tư cũng không có diễn qua quá lâu.
Nhiếp Trường Khanh lập tức bại, con số trên đỉnh đầu bị tán loạn, hắn mở mắt ra.
Trong đôi mắt tràn ngập vẻ không cam lòng cùng phức tạp.
Hai người bọn họ đứng lên từ phía trên bồ đoàn, không có lựa chọn chiến đấu tiếp, bởi vì, Thí Luyện tháp đã nhắc nhở, mỗi một tầng đều chỉ có cơ hội ba lần, tử vong lần thứ ba chính là tử vong chân chính.
Bọn hắn hết sức trận quý cơ hội này, dự định đi ra ngoài để chăm chú nghiên cứu cùng cùng thể ngộ lần kinh nghiệm chiến đấu này.
Hai người bọn họ đều không ngốc, hiển nhiên là đã phát hiện chỗ đáng sợ cùng lợi hại ở Thí Luyện tháp này.
Đợi cho hai người đi ra Bạch Ngọc tháp.
Tất cả mọi người chờ đợi bọn hắn ở phía bên ngoài đều mong mỏi nhìn sang.
Lục Phiên dựa lưng vào xe lăn, thấy Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh đi ra, sắc mặt lạnh nhạt.
“Công tử…”
Sắc mặt của Ngưng Chiêu có chút đắng chát, nàng chỉ mới xông vào tầng ba thì đã bại, nàng đã từng xem thực lực chiến đấu của mình là cực kỳ cường đại.
Thế nhưng, lại không nghĩ tới, thì ra chỉ cần mười vị Khí Đan cảnh, là có thể giết chết nàng.
Thế nhưng nàng đã thối luyện xong ngũ tạng a, mặc kệ là lực lượng, hoặc là tốc độ, đều đã vượt xa Khí Đan đỉnh phong.
“Trận chiến của ngươi, ta đã biết… Ngươi đối với việc khống chế lực lượng quá kém so với lão Nhiếp, trở về tổng kết thất bại lần này cho tốt, tìm ra chỗ thiếu sót.”
Lục Phiên nói.
Ngưng Chiêu khom người gật đầu.
Cảm xúc của Nhiếp Trường Khanh cực kỳ phức tạp, hắn thật là có chút mạnh hơn Ngưng Chiêu, đã bước vào tầng thứ tư, thế nhưng…
Trận chiến ở tầng thứ tư, là năm tên sinh linh quỷ dị vừa bước vào Thể Tàng cảnh chưa thối luyện ngũ tạng, ban đầu Nhiếp Trường Khanh còn cảm giác mình có thể thắng, dù vậy… Chiến đấu chỉ mới bắt đầu được mười hô hấp, hắn đã bị đao mổ heo của đối phương, một đao trảm ngang.
Mặc dù có nguyên nhân hắn chủ quan, nhưng sự mạnh mẽ của kẻ địch cũng nằm ngoài dự đoán của hắn.
Thì ra, sơ nhập Thể Tàng, cũng có thể bùng nổ ra lực lượng mạnh như thế.
Bảo vật tu luyện!
Đây quả nhiên là bảo vật tu luyện, có Thí Luyện tháp ở đây, Nhiếp Trường Khanh có thể tin tưởng, rất nhanh thì hắn có thể diễn hóa thuộc tính linh khí, dù cho không được, hắn cũng có thể ở bên trên việc chiến đấu, mạnh hơn rất nhiều so với trước kia.
Nhiếp Trường Khanh thậm chí nhịn không được muốn bước vào bên trong Thí Luyện tháp, tiếp tục khiêu chiến nữa.
Thế nhưng, hắn tỉnh táo lại, bởi vì hắn không có nắm chắc mình có thể thắng tiếp, hắn cần tổng kết cùng hấp thu tiêu hóa lấy kinh nghiệm chiến đấu.
Bên ngoài Bạch Ngọc tháp, người đời đều kinh hãi.
Tòa Bạch Ngọc tháp cao vút trong mây này, căn bản không nhìn thấy đỉnh, cẩn thận đếm, chí ít có trên trăm tầng.
Mà Nhiếp Trường Khanh, khó khăn lắm mới xông xáo tầng thứ tư nhưng cũng lập tức bại.
Này há có thể không cho người ta kinh hãi.
Đồ đệ Bạch Ngọc Kinh… Yếu như thế?
Không ít tu hành giả đều nổi lên ý nghĩ như thế ở trong đầu.
Lục Phiên đối với ý nghĩ của những người này, cũng chỉ cười lạnh.
Hắn tìm tới Lữ Động Huyền.
“Tuyên bố Thiên Cơ lệnh, tu hành giả khắp thiên hạ đều có thể xông ‘Thí Luyện tháp’, tuy nhiên, yêu cầu tu vị thấp nhất là cửu đoạn Khí Đan.”
Lục Phiên nói.
“Ngươi đi chuẩn bị đi.”
Lục Phiên nói xong, liền ngồi ngay ngắn trên xe lăn, đi về phía ngoài Tây Sơn.
Nhưng mà, chỉ vừa xuống Tây Sơn.
Lục Phiên kinh ngạc ngẩng đầu, hắn nhìn về phía ngoài cổng Bắc Lạc thành.
Chỗ ấy…
La Thành cõng Bạch Thanh Điểu, vạt áo trước ngực đút lấy ba còn gà con, một tên thư sinh lôi thôi cùng với thiếu niên phụ thương đi theo ở phía sau, trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận