Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 469: Đầu của vương thượng còn có thể nối liền không? (1)

Người dịch: Duy Cường
Mặc Bắc Khách đến, phá vỡ sự yên tĩnh của Cửu Hoàng viện.
Giang Li mỉm cười mời Mặc Bắc Khách vào bên trong, mặc dù trên đường đi, sắc mặt của Bạch Thanh Điểu rất khó coi, nhưng mà, Giang Li cũng chỉ có thể âm thầm cười khổ, xem như không nhìn thấy.
Trong lòng của Mặc Bắc Khách cũng dường như gương sáng, biết được Bạch Thanh Điểu không chào đón hắn, cho nên trên đường đi chỉ chuyện phiếm cùng với Giang Li.
Tiến vào Cửu Hoàng viện.
Quả nhiên đúng như tên gọi, Cửu Hoàng viện thật sự chỉ là một tòa viện nhỏ, bố trí cực kỳ đơn giản.
Xung quanh khoảng sân nhỏ, có một cái hàng rào bằng cây trúc bao quanh, bên trong có một ngôi lầu nhỏ cũng làm bằng cây trúc, mặc dù mộc mạc, nhưng lộ ra yên bình, có cảm giác như một ngôi nhà nhỏ ở nông thôn.
Trên mặt của Mặc Bắc Khách hơi có vẻ kinh ngạc, có chút ngoài ý muốn.
Nhất viện, nhị quốc, tam tông, tứ các… Một trong “nhất viện” thế mà thật sự chỉ là một tòa viện nhỏ, giản dị như vậy.
Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn Thế Giới Trailer
Giang Li cùng Mặc Bắc Khách hàn huyên rất lâu.
Từ mặt trời mọc cho đến khi mặt trời lặn, hai người càng nói dường như càng có hứng thú.
Bạch Thanh Điểu trên thân mang tạp dề, đang dùng khăn lau sạch đôi bàn tay bị ướt.
Trong sân, dưới ánh nắng chiều, Tiểu Phượng Nhất đang hào hứng đuổi theo Tiểu Phượng Nhị cùng Tiểu Phượng Tam, cùng với mấy con gà con.
Vào đêm.
Bạch Thanh Điểu có chút không tình nguyện, mời Mặc Bắc Khách uống một bát canh gà.
Canh gà hơi nguội, cũng không có bao nhiêu gia vị, nhưng lại tản ra một mùi hương nồng đậm, khiến cho người nghe được khó có thể kháng cự.
Giang Li thích thú uống một ngụm, hắn thích nhất là mỗi ngày uống canh gà do Bạch Thanh Điểu tự tay hầm.
Mặc Bắc Khách cũng cầm bát lên, hít hà, mùi thơm nồng nặc lập tức tràn vào trong mũi.
Điều thú vị là hắn lại không thể nhận ra, rốt cuộc Bạch Thanh Điểu đã dùng loại thảo dược gì để chế biến nên bát canh này.
Hắn nhấp một ngụm, mùi thịt gà hỗn hợp với mùi thảo dược thơm ngát tràn vào khoang miệng, trôi xuống cổ họng, một luồng hơi ấm ngưng tụ trong lồng ngực, giống như đang thưởng thức một đóa Đàm Hoa nở rộ.
“Canh ngon!”
Mặc Bắc Khách khen tặng một câu.
Bạch Thanh Điểu có chút tức giận thở hổn hển.
“Canh của ta, cho dù là Lục thiếu chủ đều khen không dứt miệng.”
Bạch Thanh Điểu nói.
Trên mặt của Mặc Bắc Khách mang theo nụ cười tươi rối, không ngừng gật đầu.
Trong sân.
Tiểu Phượng Nhất cùng Tiểu Phượng Nhị, Tiểu Phượng Tam đang chơi đùa, đột nhiên lại đánh nhau.
Tiểu Phượng Nhất hóa thành Hỏa Hoàng, thiêu đốt lên một ngọn lửa nóng bỏng, chiếu sáng nửa bầu trời, Tiểu Phượng Nhị cùng Tiểu Phượng Tam đương nhiên không phục, cũng bắt đầu đánh nhau.
Mặc dù kết quả sau cùng, đều là bị Tiểu Phượng Nhất hành hung một trận.
Thế nhưng bọn hắn vẫn dùng hành động biểu hiện ra ý chí bất khuất của mình.
Thời gian của Cửu Hoàng viện, hoàn toàn rất bình yên.
Bình yên đến mức làm cho người ta có chút lưu luyến không rời.
Mặc Bắc Khách vui vẻ nhấp một ngụm canh gà, trong lòng thầm nghĩ.
Đáng tiếc. . .
Thiên hạ đại thế sắp thay đổi, người trong trần thế thân bất do kỷ.
. . .
Đông Dương Quận.
Võ Đế thành.
Một vị lão đạo sĩ mang theo thi thể của Chu Hải Sinh về tới đại điện trong Võ Đế thành.
Hắn hướng về phía sâu trong đại điện chắp tay.
Sau một lúc, một bóng người có vẻ hơi mờ ảo bước ra.
Đỗ Long Dương mặc một thân quần áo luyện công xuất hiện trong đại điện, từng bước một đi xuống.
“Thành chủ.”
Lão giả khom người nói.
Đỗ Long Dương khẽ vuốt cằm, ánh mắt rơi vào trên thi thể của Chu Hải Sinh.
Sau một hồi trầm mặc, hắn thở dài một tiếng.
“Thọ nguyên hao hết, Nguyên Anh vỡ nát, linh hồn hủy diệt…”
“Đây là bị người ta bức đến trình độ dầu hết đèn tắt.”
Đỗ Long Dương nói.
Lão đạo sĩ cũng thở dài, “Vốn dĩ Chu tông chủ đã chiến thắng, nhưng mà đối phương bỗng nhiên khởi tử hồi sinh, liên tục đột phá hai cảnh giới, chiến lực tăng vọt, đồng thời có được tam đẳng đạo ý tăng thêm uy lực của chiêu thức, làm cho Nguyên Anh của Chu tông chủ hao hết năng lượng, kiệt lực mà chết.”
“Danh sách đạo ý . . .”
“Đạo ý chính là một con đường hoàn toàn mới, sâu không thể lường, đối với chiến lực tăng thêm rất là khủng bố, phẩm cấp của đạo ý càng cao, tăng thêm lại càng lớn, có thể nói Chu tông chủ bại có chút oan uổng.”
Đỗ Long Dương nói ra.
Thần sắc trên mặt của lão đạo sĩ lại có chút chần chờ, do dự.
Cuối cùng, hắn vẫn là cắn răng, khom người nói: “Thành chủ, đạo ý. . . Thật sự rất trọng yếu sao?”
Đỗ Long Dương chắp tay, nhìn thoáng qua lão giả, hắn hiểu được lão giả muốn hỏi cái gì.
“Đại trưởng lão… Ngươi kẹt tại cảnh giới Nguyên Anh viên mãn đã mấy trăm năm, cũng chuẩn bị xung kích cảnh giới Anh Biến, nhưng mà… Phía sau Anh Biến, nếu như ngươi còn muốn đột phá, chỉ có một con đường duy nhất có thể đi, đó chính là danh sách đạo ý.”
“Bản tọa cũng không biết cao võ thế giới làm như thế nào mới có thể tu hành đến cảnh giới phía trên Anh Biến, thế nhưng… Bản tọa rất rõ ràng một điều, con đường đạo ý, tuyệt đối có thể giúp ngươi đột phá đến cảnh giới cao hơn Anh Biến.”
Đỗ Long Dương nói.
Ánh mắt của lão đạo sĩ hơi lấp lóe một thoáng, nội tâm cũng có chút giật mình.
“Danh sách đạo ý… Cũng giống như cảnh giới Nguyên Anh, chia ra làm sơ ngộ, tiểu thành, đại thành, viên mãn… ”
“Mỗi một loại cấp độ, đạo ý đều có sự biến hóa về chất.”
Đỗ Long Dương hít một hơi thật sâu, nói.
“Bây giờ, đối với đạo ý, cảm ngộ của bản tọa cũng mới chỉ ở vào cấp độ sơ ngộ, bản tọa dự đoán, khi đạo ý tiểu thành, hẳn là có thể ngưng tụ Âm Thần Đạo Liên, bước vào Tam Thần cảnh giới.”
Lời nói của Đỗ Long Dương, làm cho trong nội tâm của lão đạo sĩ nổi lên sóng to gió lớn.
“Lần này Chu tông chủ đúng là đã dùng tính mạng của mình, thăm dò ranh giới cuối cùng của Bạch Ngọc Kinh… ”
“Đi xuống đi, đem Chu tông chủ an táng trọng thể.”
“Sau đó, bản tọa phải bế quan, không có chuyện trọng yếu không nên quấy rầy bản tọa.”
Đỗ Long Dương nói.
Lời nói vừa dứt, thân hình của Đỗ Long Dương đột nhiên biến mất không còn một chút dấu vết.
Lão đạo sĩ đưa tay vuốt râu, trong ánh mắt có một luồng hào quanh kỳ dị lóe lên.
Đỗ Long Dương làm cho lão giả hiểu rõ, bốn đại Thánh địa đây là chuẩn bị muốn giải trừ hạn chế đối với Nguyên Anh cảnh của tu hành giả trên Thiên Nguyên vực…
Dựa theo suy nghĩ của bọn hắn, Ngũ Hoàng đại lục là một khối thịt béo, mà lại có rất nhiều tài nguyên tu hành cực kỳ quý giá.
Ví dụ như Cửu Ngục bí cảnh, như Long Môn, lại như. . . Thí Luyện tháp.
Nếu như có thể chiếm cứ, đối với việc bồi dưỡng hậu bối trong môn phái, có chỗ tốt rất lớn.
. . .
Tây Quận.
Tây Lương phủ.
Bầu không khí trong Tây Lương phủ thành, vô cùng yên tĩnh.
Từng tên binh sĩ của Tây Lương, siết chặt nắm đấm, ánh mắt chăm chú nhìn về phía nội thành.
Rốt cuộc tình huống của Bá Vương là như thế nào?
Mỗi một thành viên của Tây Lương đều rất quan tâm đến vấn đề này.
Lạc Mính Tang tỉnh lại, sắc mặt của nàng tái nhợt.
“Tỷ tỷ. . . Bá Vương còn sống.”
Lạc Mính Nguyệt ôm tỳ bà, nói.
Đây không phải an ủi, lời của nàng là sự thật.
Trong đôi mắt ảm đạm của Lạc Mính Tang lập tức bộc phát ra ánh sáng chói mắt.
Chính xác là Bá Vương cũng không tử vong.
Sau khi bị binh sĩ của Tây Lương nhấc trở về, trái tim vẫn còn đập rất mạnh mẽ, thậm chí có thể chấn động màng nhĩ của mọi người.
Bá Vương quá mạnh, thất cực Thiên Tỏa, xương sống gần như hóa rồng, khí huyết như thủy ngân, sức sống của trái tim cực kỳ khủng bố.
Vị danh y nổi tiếng nhất trong Tây Lương phủ, ngay lập tức bị đám binh sĩ nóng nảy xách đi qua.
Từng vị danh y sau đi bắt mạch cho Bá Vương, ai nấy đều ngây ra như phỗng, vẻ mặt như gặp quỷ.
Đầu bị chém đứt… Vẫn có thể còn sống?
“Đầu của vương thượng còn có thể nối lại hay không?”
Hứa Sở nhìn một vị danh y đang ở một bên gật gù đắc ý, tính tình nóng nảy lập tức nổi lên, một tay cầm đối phương nhấc lên, trực tiếp hỏi.
Vị danh y vội vàng lắc đầu, nói trình độ của mình không đủ, không thể làm được.
Tình cảnh quái dị như thế này, bọn hắn cũng chưa gặp bao giờ, không có cách nào cũng không có can đảm ra tay chữa trị.
Lúc này, Lạc Mính Tang chạy đến, nhìn thấy thân thể không đầu của Bá Vương, trong nháy mắt, gương mặt không còn một chút máu.
Tuy nhiên, khi bàn tay của nàng khẽ vuốt qua lồng ngực của Bá Vương, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ trong lồng ngực của hắn, tinh thần lại khôi phục một chút.
Vương thượng. . . Quả nhiên còn sống!
Nhưng mà, đầu lâu cùng thân thể đã bị tách rời, như thế này còn thể làm sao cứu?
Chẳng lẽ… Từ nay về sau, Bá Vương cũng không cần đến đầu rồi?
Toàn bộ Tây Lương trở nên rối loạn, tất cả mọi người đều đang bận rộn nghĩ biện pháp, muốn nối lại đầu cho Bá Vương.
. . .
Bản Nguyên hồ, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên về tới trên tòa lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Ngưng Chiêu đang tu hành, Lục Phiên tự mình nấu rượu mơ, quả mơ chìm nổi trong bầu, sau đó, nước rượu mát lạnh đổ vào trong chén rượu bằng đồng xanh, bàn tay khẽ lắc lư, nước rượu sóng sánh, tỏa ra mùi hương đậm đặc, quanh quẩn trong không gian.
Hắn từ trong U Huyền ban chỉ lấy linh áp kỳ bàn ra, bắt đầu bày Âm Dương cục.
Bây giờ, theo thời gian, cảm ngộ của hắn đối với Âm Dương cục càng ngày càng sâu, linh thức cùng linh hồn cũng đều tăng trưởng rất nhiều.
Nhấp một ngụm rượu, Lục Phiên bỗng nhiên chép miệng, có chút hoài niệm canh gà do Bạch Thanh Điểu nấu.
Nha đầu kia nấu canh gà, quả thật là mỹ vị.
Lục Phiên hạ mấy quân cờ, sau đó liền dựa lưng vào ghế, đưa mắt ngắm nhìn chân trời đang nổi lên đủ loại màu sắc do ánh nắng phản chiếu hơi nước tạo ra.
Cự Kình lao ra khỏi mặt biển, ngẩng đầu phun một cột nước, sau đó nhàn nhã bơi đi, đuôi cá đong đưa, tạo nên từng cơn sóng dữ.
Trước kia hắn cần che giấu bản thân, mà bây giờ, có Lục Phiên, hắn đã không cần phải ẩn nấp, thực lực của Lục Phiên rất mạnh mẽ, đủ để xóa đi dấu vết của hắn trong mắt thế nhân.
Nắng chiều rơi xuống, chiếu sáng mặt biển yên ả, từng gợn sóng lấp loáng dưới những tia nắng cuối ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận